Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đúng vậy, Harry dự định nói cho Snape toàn bộ chân tướng. Cậu không thể để vị giáo sư này âm thầm bảo hộ mình giống kiếp trước, sống mà như không còn gì để luyến tiếc, rõ ràng mang theo độc dược giải độc rắn lại lựa chọn tử vong. Cho nên lúc Harry tìm thấy bình dược giải độc trong quần áo của thầy sau khi thầy chết, sự hối hận trong lòng thiếu chút nữa đã đánh bại người anh hùng đã giết chết Chúa tể hắc ám.

Cha và mẹ đã thua thiệt thầy, ngay cả mình cũng thua thiệt thầy. Thế mà vị anh hùng giấu mặt sau màn này lại không có một kết cục tốt, đây là việc kiếp trước Harry hối hận nhất trừ chuyện bạn bè chết đi.

Đối với chuyện thẳng thắn thú nhận, Harry đã thận trọng suy nghĩ. Giáo sư Snape rất kín miệng, Bế quan bí thuật (Occlumency) cũng là cấp bậc Đại sư, hoàn toàn không cần lo lắng bị người khác Chiết tâm trí thuật (Legilimency). Lại nói, nói ra sự thật cũng là vì không muốn để thầy tiếp tục làm gián điệp hai mặt, hi vọng giáo sư có thể buông xuống nút thắt trong lòng, vì bản thân mình mà sống.

"Ngươi..."

Muốn nói gì đó nhưng nhìn thấy ánh mắt Harry cái gì anh cũng không nói nên lời, ánh mắt bi ai kia như xuyên thấu linh hồn, làm người nhìn như bị lây nhiễm.

"Vì sao con biết nói xà ngữ, này phải nói từ thật lâu trước kia, khi đó con còn là một đứa trẻ vừa đầy một tuổi..."

Harry vẫn nói không dừng, giữa chừng có mấy lần Snape thiếu chút nữa bùng nổ. Nếu không phải Harry vẫn nắm tay anh, tin tưởng vị giáo sư tính tình luôn luôn không tốt này khẳng định sẽ lập tức phóng đi phòng hiệu trưởng tìm Dumbledore chất vấn.

"Ngươi nói ngươi là từ tương lai trở về?"

"Vâng."

"Đám Draco đều chết? Ngươi cũng chết?"

"Vâng."

"Xà ngữ của ngươi là vì mảnh hồn phiến của Voldemort bên trong vết thương trên trán ngươi?"

"Vâng."

"Dumbledore đáng chết, ta quyết sẽ không tha cho cụ."

Sau khi xác nhận lại, Snape lập tức đứng lên muốn đi tìm Dumbledore tính sổ. Mười mấy năm nay anh vẫn luôn cung cấp tin tức cho Hội Phượng hoàng, làm gián điệp hai mặt cũng là vì để Dumbledore bảo vệ Harry, kết quả đâu? Harry bị ngược đãi từ nhỏ, đi học lại bị cụ từng bước tính kế, cuối cùng ngay cả cái chết cũng được an bài ổn thỏa.

"Giáo sư, không cần đi!"

Harry cố sống cố chết giữ chặt Snape, lúc này không phải thời điểm trở mặt với Dumbledore. Tuy rằng từ lúc khai giảng đến giờ cậu đều chưa từng cho Dumbledore mặt mũi, nhưng tốt xấu gì cậu cũng có thân phận người thừa kế học viện. Thế nhưng Snape thì khác, trên người thầy còn mang theo dấu hiệu của Voldemort, nếu cùng Dumbledore ầm ĩ, sau này lại bị cụ tính kế Snape sẽ phải ngồi đợi trong Azkaban.

Cho dù Harry trùng sinh, cậu cũng không thể không thừa nhận Dumbledore chính là chính trị gia trời sinh. Mỗi một bước cụ đều tính toán rất tốt, bao gồm cả cái chết của cụ. Một người độc ác với bản thân mình thì đối với kẻ thù sẽ càng độc ác hơn. Một khi cụ biết giáo sư Snape không còn tác dụng cụ sẽ không chút do dự vứt bỏ, hơn nữa còn vĩnh tuyệt hậu hoạn ném thầy vào Azkaban.

"Vì sao?"

Snape không có mất đi toàn bộ lý trí, bị Harry giữ chặt rất nhanh đã điều chỉnh tốt trạng thái bản thân. Một lần nữa trở lại ngồi trên sô pha, chỉ là sắc mặt khó coi đến dọa người. Nếu lúc này có nhóm tiểu động vật ở, phỏng chừng anh có thể dọa khóc cả đám.

"Ai biết được! Ngay cả mạng của mình cũng có thể tính kế, căn bản không biết đến tột cùng cụ muốn làm những gì."

Cố ý khơi mào mâu thuẫn hai viện sư xà, lại tạo ra một Chúa tể hắc ám. Mặc kệ Harry thấy thế nào, Dumbledore giống như muốn hủy diệt xà viện. Gần trăm năm chèn ép, địa vị của xà viện ở Hogwarts rất nguy hiểm, ngay cả giới Phép thuật rất nhiều người đều cho rằng xà viện đại biểu cho kẻ xấu. Bọn họ quên năm đó bốn đầu sỏ vì cái gì mà sáng lập Hogwarts, cũng quên Slytherin đã vì Hogwarts cống hiến cái gì.

"Harry, vết sẹo của ngươi..."

Snape vén lên tóc trên trán cậu, phát hiện vết sẹo hình tia sét vậy mà đã nhạt đi, chỉ để lại một vết mờ nhỏ. Anh không có quên vừa rồi nghe Harry nói đến mảnh hồn phiến bên trong vết thương, đó là quả bom tùy thời đều có khả năng phát nổ. Còn có xà ngữ, nếu có người biết được có thể hay không cho rằng Harry là Voldemort thứ hai?

"Đã không còn quan hệ gì nữa. Kiếp trước là Voldemort tự tay tiêu diệt trường sinh linh giá cuối cùng, kiếp này lúc con thức tỉnh huyết thống đã bị lửa Phượng hoàng thiêu rụi. Chỉ là xà ngữ đã khắc vào linh hồn nên vẫn được giữ lại."

Dumbledore cũng biết, thời điểm thức tỉnh huyết mạch Phượng hoàng chỉ cần là tội ác này nọ đều sẽ bị đốt cháy hầu như không còn. Cho nên hiện tại cụ cực kỳ đau đầu nghĩ xem nên dùng phương pháp gì khiến Harry một lần nữa liên kết với Voldemort, như vậy cụ có thể từ chỗ Harry có được tình báo về Voldemort. Nhưng còn xà ngữ, hiện tại người biết được chỉ có cậu và Snape.

"Vậy ngươi cũng biết là ta đã đem lời tiên tri nói cho Voldemort."

Snape áy náy nhất là chuyện này, anh hại chết cha mẹ Harry. Người anh yêu nhất và người anh ghét nhất, đều trở thành vật hi sinh cho lời tiên tri.

"Giáo sư, đúng là con đã biết. Nhưng thầy hẳn là rõ ràng, dù cho thầy không nói, Dumbledore cũng sẽ nghĩ biện pháp để Voldemort biết được. Lời tiên tri này không giả, song cũng là một tính toán của cụ. Cho nên con không trách thầy, cũng không oán thầy."

Nói không oán giận đó là giả, kiếp trước có một đoạn thời gian cậu không thể chấp nhận. Nhưng Snape vì cậu mà chết, cho nên nội tâm cậu cự kỳ thống khổ. Một nửa là tha thứ một nửa là hận, nhưng là cuối cùng vẫn là tha thứ chiến thắng. Chuyện quá khứ đã qua đi, hơn nữa khi đó thầy còn là Tử thần thực tử, nói cho Chúa tể hắc ám vốn là trách nhiệm của thầy. Chỉ là giáo sư không biết bên cuối cùng hi sinh sẽ là cả gia đình Potter, trở thành Cứu thế chủ sẽ là Harry.

Quá khứ đã là quá khứ, người còn sống mới là tương lai. Kiếp trước cậu lựa chọn tha thứ, kiếp này tất nhiên sẽ không báo thù. Hơn nữa nếu muốn truy cứu Snape cũng không thiếu nợ cha mẹ cậu và cậu. Vậy thì vì sao không buông tay, đã là người dù sao cũng đều muốn tiến về phía trước.

"Cảm ơn."

Nói ra hai chữ này đối với Snape mà nói còn khó chịu hơn là giết anh, nhưng chính tai nghe được Harry tha thứ thống khổ trong lòng anh cuối cùng cũng giảm bớt vài phần. Tảng đá vẫn luôn đặt trong lòng cuối cùng cũng nhẹ đi, không bao giờ giống như trước chỉ cần vừa nhìn thấy đôi mắt xanh của Harry sẽ nhớ đến Lily, nhớ tới cái chết của nàng và tên Potter kia.

"Hắc hắc, nghe được giáo sư nói cám ơn thật kì quái nha!"

Trong ấn tượng của Harry đây không phải là lời mà Snape có thể nói ra.

"Chẳng lẽ muốn ta nói ngươi giống quỷ khổng lồ, trong não chứa đầy sên mới là bình thường?"

Mặt Snape tối sầm, Harry mà dám nói đúng là anh sẽ phun nọc độc ngay lập tức.

"Không cần, tuy rằng kỳ quái nhưng vẫn tốt hơn là giáo sư mắng con."

Harry ngẩng đầu cười, vô cùng thẳng thắn cự tuyệt. Đùa à, kiếp trước cậu đã nghe đủ lời độc miệng của Snape, đời này không muốn nghe lại đâu!

"Hừ."

Quay đầu, giáo sư có chút ngượng ngùng nhìn Harry. Tỉnh táo lại mới phát hiện hành vi của mình vừa rồi thật sự thật không Slytherin, còn không bằng một đứa nhỏ. Được rồi, đứa nhỏ này kiếp trước sống đến 20 tuổi kiếp này phản lão hoàn đồng.

"Giáo sư đừng như vậy nha, con không cười còn không được sao."

Harry lôi kéo tay Snape làm nũng, khó có khi được gặp một mặt đáng yêu như thế của giáo sư, Harry cảm giác thật đáng giá kỷ niệm.

"Lăn, ngươi nên đi lên lớp, cậu Gryffindor. Tuy rằng ta cũng không thích Quirrell, thế nhưng xin thứ cho giáo sư của ngươi còn ở dưới sự giám thị của lão ong mật không thể giúp ngươi xin nghỉ phép trốn tránh."

Snape tuy rằng biết trên người Quirrell có chủ hồn bám vào, thế nhưng anh nghĩ đến Harry bởi vì mùi tỏi mà khuôn mặt thống khổ liền cảm thấy thật khoái trá. Tên nhóc con không biết tôn sư trọng đạo này, để nó hưởng thụ một chút mùi vị hỗn hợp giữa xác thối và tỏi đi!

"Hừ hừ, ai nói con không thể xin phép. Dù sao hắn cũng không thể làm gì con, bất quá Draco bọn họ thật lo lắng con bị giáo sư nấu thành độc dược, cho nên để bọn họ an tâm con vẫn nên đi học thôi!"

Harry đắc ý cười, ngay cả con đỡ đầu của thầy cũng cho rằng như vậy, giáo sư Snape, trong lòng các học sinh đến tột cùng thầy có bao nhiêu khủng bố a?

"Trên người Phượng hoàng có rất nhiều tài liệu độc dược, nếu ngươi thức tỉnh huyết thống Phượng hoàng, dùng ngươi nấu độc dược cũng không phải không được."

Snape ác thú vị, dọa khóc tiểu động vật là một trong những lạc thú của anh. Đương nhiên, am hiểu nhất vẫn là trừ điểm ba học viện khác, cộng thêm điểm cho Slytherin.

Snape cùng cậu trêu đùa, Harry cảm giác ngoài trời chắc đang đổ mưa máu. Nhưng mà cậu không chán ghét, sau khi cởi bỏ khúc mắc dường như giáo sư sáng sủa hơn nhiều. Ít nhất sẽ không có cảm giác âm trầm, đương nhiên cũng không phải nói thầy không âm trầm. Thường xuyên mặc áo choàng đen, Harry cảm giác tập tính của giáo sư đã trở nên không khác lắm với loài dơi rồi.

"Nga không, con muốn đi lên lớp. Giáo sư vẫn là đi vặt lông của Forks đi, lông nó tương đối nhiều."

Harry đứng lên liền chạy ra ngoài, quá khủng bố nha. Tuy rằng cậu cũng là Phượng hoàng, nhưng khác với con chim ngốc Forks kia. Cậu là Thần điểu Phượng hoàng chân chính, mà không phải là cái con gà bộ dáng khó coi còn không biết xấu hổ xưng mình là Phượng hoàng bất tử. Chỉ có chúng mới để bản thân trở thành sủng vật, thật làm mất mặt dòng họ Phượng hoàng.

"Ngu xuẩn."

Snape ngay cả lườm cũng lười, dù anh muốn lấy Harry nấu độc dược cũng phải chờ cậu lớn lên mới được. Một con gà con, lông cánh còn chưa đủ lấy cái gì nấu?

******

Lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám buổi chiều đối với toàn bộ học sinh Hogwarts mà nói đều là tai nạn. Harry làm một thần chú ngăn mùi đem mấy người Draco đặt bên trong, triệt để ngăn cách cái mùi không thuộc về loài người kia.

"Trên người hắn còn có một linh hồn khác."

Sara đang lật sách đột nhiên nói. Harry đang nằm sấp ngủ, nghe nói như thế liền ngẩng đầu nhìn xung quanh, phát hiện Sara nói lời này là cho mình nghe. Được rồi, tuy rằng cậu không biết làm sao Sara thấy được, nhưng chỉ bằng ánh mắt sắc bén này Harry cảm giác nói cho hắn cũng không sao.

"Đúng, một cái khác là Voldemort."

Harry nói xong lại nằm sấp trở về, cho nên bỏ lỡ bên trong ánh mắt Sara chợt lóe một chút ánh sáng kỳ dị.

"Voldemort? Chúa tể hắc ám?"

Sara buông sách, chọt chọt Harry mặt bánh bao.

"Là người ta gọi hắn như vậy, bất quá ta cảm giác hắn căn bản không có cách đứng ngang hàng với Chúa tể hắc ám đời thứ nhất."

Người ta có thể gây ra Đại chiến thế giới nha (World War II), mà hắn chỉ có thể khiến Thế giới phép thuật nước Anh hỗn loạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro