Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiện tại đám sư tử nhỏ không còn là đám sư tử nhỏ trước đây, lúc bị khiêu khích tuy bọn họ vẫn sẽ phẫn nộ nhưng không còn tay chân nhanh hơn đầu óc. Bọn họ dưới sự trông giữ của thủ tịch, nhiều lắm thì trừng mắt vài lần sau đó quay đầu rời đi. Thủ tịch học viện nói, không nói lời nào liền động thủ là tài năng của kẻ ngu xuẩn. Dù bọn họ cảm thấy bản thân mình không ngu, thế nhưng sau khi nghe theo lời thủ tịch học viện nói, quả nhiên số điểm học viện bị trừ giảm đi nhiều.

Lúc này đám sư tử mới hiểu được vì sao trước kia bọn họ luôn bị trừ điểm. Thì ra đều là do gặp bất kì chuyện gì bọn họ cũng đều động tay chân trước khi động đầu óc, hiện tại không động thủ lại dùng thêm chút đầu óc sẽ thấy rõ những chuyện lúc trước nhìn không thấy.

Trừ Harry, từ Dumbledore đến học sinh cả ba viện đều đối với biến hóa của đám sư tử nhỏ cảm thấy ngạc nhiên. Từng bàn thức ăn bị tiêu diệt nhưng tay của đám sư tử vẫn sạch sẽ, cũng không có cảnh nước bọt tung bay. Mặt bàn cũng cực kỳ gọn gàng, dao nĩa đặt ở vị trí chúng nên đặt, mà không phải giống như trước ăn xong liền không thấy đâu.

"Harry."

Pansy sắc mặt không tốt từ bàn ăn Slytherin đi tới.

"Sao vậy?"

Một tiếng búng tay vang lên, một chiếc ghế dựa liền xuất hiện bên cạnh Harry.

"Hôm nay thức ăn đều là món tớ không thích."

Pansy thấy mình gần đây có chút béo, bởi vì tuổi còn nhỏ không thể dùng dược Giảm béo, cho nên nhìn thấy trên bàn là thịt nướng đầy dầu mỡ thì không hứng thú, ăn một chút rau dưa salad xong liền mất hết khẩu vị. Cô bé lại không muốn ngồi ngốc chỗ bàn Slytherin bèn đánh tiếng với Draco một chút rồi lại đây tìm Harry. Chỗ Harry có mấy món ăn của cổ quốc phương Đông, hương vị thanh đạm cũng rất có dinh dưỡng, cọ cơm một chút cũng tốt a.

"Tớ biết rồi."

Vỗ vỗ tay, một phần mỹ thật phương Đông đang tỏa hơi nóng liền xuất hiện trước mặt Pansy. Cơm trắng thơm ngào ngạt, món xào chay và cá hấp, cộng thêm một bát canh sườn. Thanh thanh đạm đạm nhìn cũng rất ngon miệng, Pansy cầm lấy thìa và nĩa ăn lên. Không phải ai cũng giống Harry biết dùng đũa, cho nên nhóm gia tinh cực kỳ săn sóc chuẩn bị thìa cùng nĩa ăn.

"Cảm ơn cậu."

Sau khi ăn no, Pansy chân thành nói lời cảm tạ với Harry. Cô biết gia tinh Hogwarts chỉ chuẩn bị thức ăn cho một số người đặc biệt. Tuy hiệu trưởng và các giáo sư có thể ra lệnh cho gia tinh, thế nhưng lại không thể ra lệnh cho gia tinh chuyên thuộc của Gryffindor, chúng cực kỳ chuyên nghiệp, chỉ phục vụ cho bản thân Gryffindor và người thừa kế của ngài ấy.

"Cô bé ngoan, đừng nói cảm ơn. Tớ muốn đến hầm, cậu cũng quay về ký túc xá Slytherin nghỉ ngơi đi! Xem, Draco và Blaise còn đang đợi cậu kìa."

Harry biết hôm nay Pansy làm như vậy trừ việc cô thật sự không có khẩu vị, cũng là đại diện gia tộc Parkinson thể hiện thái độ.

"Được."

Pansy đột nhiên ôm Harry hôn hai má cậu một chút, sau đó lại nghịch ngợm cười hai tiếng liền chạy tới chỗ bọn Draco. Harry không nghĩ tới Pansy sẽ đánh lén, qua nửa ngày còn chưa phục hồi tinh thần.

"Diễm phúc không cạn a, công chúa Slytherin cũng lừa tới tay."

Ron Weasley cùng vài học sinh Gryffindor cùng chung chí hướng đi tới, khiến Harry thở dài trong lòng. Sao mà chuyện gì cũng có phần của y vậy, giống như kiếp này đầu óc y hoàn toàn không đủ xài. Lòng đố kỵ so với kiếp trước càng nặng hơn, vừa mở miệng lập tức đắc tội người khác.

"Còn tốt hơn người nào đó, muốn lừa cũng lừa không được."

Harry và Pansy đều rõ ràng, nụ hôn này không hàm chứa ý gì, chỉ là Pansy cảm ơn mà thôi. Không nói bọn họ bây giờ còn nhỏ, cho dù là về sau người Pansy thích cũng không phải là mình. Đối với cái tên đoạt đi Pansy kia, Harry tỏ vẻ cậu sẽ chiêu đãi thật tốt, tin tưởng Draco cũng sẽ cho rằng như vậy.

"Mày..."

Nói tới kẻ thích tìm phiền toái chính là loại người như tên Ron Weasley này. Rõ ràng biết chống lại Harry y không chiếm được chỗ tốt, lại cứ luôn xuất hiện, sợ mọi người không biết y cùng Cứu thế chủ có thù hay sao ấy. Nếu ngày mai gia đình Weasley bị các quý tộc liên thủ siết chết tuyệt đối không có gì lạ.

Rốt cuộc y có hiểu hay không, địa vị của một quý tộc thức tỉnh huyết thống trong lòng các quý tộc khác? Hơn nữa với thân phận Cứu thế chủ, tin tưởng ngày mai sẽ có quý tộc trút giận thay Harry.

"Ron, em trai nhỏ của bọn anh..."

"Em cũng muốn có bạn gái?"

"Mẹ sẽ tức giận..."

"Bởi vì bà nghĩ em ở trường không nghiêm túc học tập đấy."

Cặp song sinh nhà Weasley chạy tới, mỗi người một bên ấn vai Ron. Trước khi Ron nói ra thêm nhiều lời thất lễ hơn, cặp song sinh ăn ý lôi y đi. Đương nhiên bọn họ không có quên hướng Harry làm một mặt quỷ, so với một vị Weasley khác, bọn họ lý trí hơn rất nhiều, cũng biết đắc tội một quý tộc, còn là người thừa kế học viện có bao nhiêu khủng khiếp.

Đương nhiên Percy cũng không phải không tức giận, ngược lại hắn cho rằng từ sau khai giảng Ron vẫn luôn làm nhà Weasley mất mặt. Tuy rằng tức giận, thế nhưng hắn cho rằng hiện tại cần khiến thủ tịch học viện nguôi giận quan trọng hơn.

"Có cái gì muốn nói chờ ta từ hầm trở về lại nói, hiện tại xin tránh ra."

Harry đẩy đẩy kính mắt, ánh mắt sắc bén dưới thấu kính khiến Percy không tự chủ được mà theo lời cậu nói tránh ra.

Cặp song sinh có mắt kéo Ron nhường đường. Trải qua một tháng ở chung nhóm sư tử nhỏ từ chống đối Harry cuối cùng cũng có cảm giác nguy cơ. Đối với lời Harry nói nhất định phải nghe, không muốn cũng phải nghe. Lời cậu đã nói một lần kiên quyết không nói lần thứ hai. Nếu để cậu nói đến lần thứ hai, vậy chúc mừng, ngươi xong đời rồi. Quyển quy tắc Gryffindor thật dày kia chính là cơn ác mộng ăn không no ngủ không đủ, không đến một tháng không chấm dứt.

******

{Tê ~ ê nhóc con, tê ~ mi đứng ở cửa làm gì?}

Con rắn điêu khắc trên cửa hầm hướng Harry thè lưỡi, làm ra bộ dáng muốn tấn công. Nếu lá gan rất nhỏ có khả năng bị dọa sợ, đáng tiếc người nó đụng phải là Harry.

{Ta muốn đi vào, mở cửa.}

Tuy rằng mảnh hồn phiến của Voldemort đã biến mất, nhưng xà ngữ của cậu vẫn được giữ lại. Cho nên kỳ thật dù cậu không phải người thừa kế Slytherin, chỉ cần dùng xà ngữ thì ở dưới hầm không có chỗ cậu không thể đi.

{Tê ~ xà ngữ giả? Đúng vậy, chúng ta nghe lời tất cả các xà ngữ giả, tê tê ~~ mời vào.}

Trước kiêu ngạo sau khúm núm, Harry có thể cho rằng con rắn trông cửa này cũng biết nhìn người sao? Đẩy đẩy kính mắt, Harry tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười) nhìn con rắn kia, quả nhiên thấy nó co thành một cục không dám nhìn cậu.

Cửa mở ra, Harry bước vào.

"Cậu Gryffindor, có thể nói cho ta biết là cậu vào bằng cách nào không?"

Snape chắc chắn mình không có nói cho Harry khẩu lệnh, cho nên cậu vào như thế nào rất đáng giá nghiên cứu.

"Tất nhiên là có thể, chỉ là giáo sư không mời vị tiên sinh trốn trong phòng ngủ của thầy đi ra sao?"

Harry tháo xuống kính mắt, ánh mắt màu xanh biếc biến thành màu vàng.

"Đi ra đi, chẳng lẽ ngươi còn muốn trong đó ấp trứng?"

Snape nhìn thấy đôi mắt đổi màu của Harry, lại nghĩ đến cặp mắt hoàn toàn không có độ ấm kia.

"Ai nha Sev thân mến, sao ngươi nói chuyện không phù hợp với sự hoa lệ của Malfoy như thế."

Lucius từ phòng ngủ đi ra, vừa định trêu đùa bạn tốt vài câu kết quả lại đối diện với ánh mắt kim sắc của Harry.

"Cậu Gryffindor?"

Lucius thật cẩn thận hỏi, không phải hắn không tin bạn tốt của mình. Mà là đôi mắt kia rất kinh người, trong nhân loại trừ gia chủ đời thứ hai của gia tộc Potter còn chưa nghe nói qua ai có đôi mắt màu vàng như vậy.

"Xin chào, ngài Malfoy."

Harry vươn tay, giả vờ không thấy được Lucius thất lễ. Cậu biết hai mắt của mình sau khi biến thành màu vàng có chút dọa người, mà đây đúng là điều cậu muốn. Gia tộc Malfoy từ trước đến nay không trung thành với ai, bọn họ chỉ tin tưởng gia tộc và người nhà của mình, cho nên muốn gia tộc Malfoy tin tưởng cậu có năng lực đối đầu với Voldemort thì ngay từ ban đầu cần phải chấn trụ hắn.

"Xin chào, cậu Gryffindor. Không biết ta có thể gọi cậu là Harry được hay không, bàn về quan hệ ta còn là anh rể họ của cậu đấy."

Lúc này không làm thân thì còn đợi tới lúc nào, Malfoy luôn luôn thức thời.

"Có thể, anh rể."

Harry cười cười đáp ứng, cậu cảm thấy như vậy cũng tốt. Malfoy đối với người nhà rất tốt, chỉ cần bọn họ thừa nhận là người nhà thì sẽ đem người bảo hộ dưới đôi cánh của họ. Hơn nữa một đời này Harry đã sớm quyết định muốn cùng gia tộc Malfoy kết thân, quan hệ thân thích này càng tốt.

"Cissy cũng rất muốn gặp cậu một lần, Harry. Đáng tiếc, hiện tại cậu ở Hogwarts, cô ấy lại không thể tới trường học. Bất quá Cissy và anh muốn mời cậu lễ Giáng sinh đến trang viên Malfoy làm khách."

Sau khi đạt được sự cho phép Lucius cũng cười thật xán lạn, dùng lời Harry kiếp trước mà nói chính là một con khổng tước kiêu ngạo tùy thời khoe đuôi. Đương nhiên hắn cũng không có quên lời dặn của vợ mình, tuy rằng hôm nay hắn tới là để thể hiện thành ý với Cứu thế chủ nhưng có một số việc vẫn còn cần bàn bạc.

"Lễ Giáng sinh sao? Em sẽ đi, đến lúc đó sẽ quấy rầy hai người."

Harry suy nghĩ một chút, vừa lúc đem quyển nhật kí lấy đến tay.

"Anh đây cùng Cissy chờ Harry đại giá quang lâm."

Đạt được mục đích, Lucius cũng không tính toán ở lại thêm. Dù sao hiện tại Hogwarts cũng bị Dumbledore giám thị, có gì muốn nói có thể đợi đến lúc Harry đến trang viên Malfoy rồi từ từ nói chuyện, chỗ đó so với trường học thì an toàn bảo mật hơn.

"Được, chào anh rể, lễ Giáng sinh gặp lại."

Harry hướng Lucius vẫy vẫy móng vuốt nhỏ, cùng Snape nhìn Lucius từ lò sưởi âm tường rời đi. Đương nhiên điều này không có nghĩa là Harry có thể rời đi, cậu không quên nơi này còn có một người đang chờ cậu giải thích. Vừa rồi cậu không có nói, Lucius cũng biết rõ điều này không phải là điều hắn có thể nghe, cho nên rất thức thời không có hỏi. Ở điểm này Slytherin vĩnh viễn làm tốt hơn Gryffindor, nếu là một Gryffindor sẽ không đi dứt khoát như vậy, nhất định sẽ truy hỏi kỹ càng sự việc.

"Ngồi."

Snape biến ra một cái ghế dựa nhỏ thích hợp với chiều cao của Harry, ghế dựa màu xanh bạc vừa nhìn cũng thấy rất Slytherin.

"Giáo sư, trước khi con nói cần giải thích một chút. Mặc kệ nghe được cái gì thì thầy đều phải thật bình tĩnh, hứa với con, được không?"

Harry đi đến trước mặt Snape, cầm lấy mấy ngón tay có chút vàng vọt của anh. Cậu có thể đoán trước trong quá trình nghe được chân tướng mình nói ra Snape sẽ có bao nhiêu phẫn nộ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro