Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Harry giống như nghe được lời Snape nói, cậu nâng cái đầu nhỏ lên đánh giá giáo sư, phát hiện tất cả đều bình thường lại vùi đầu uống sữa. Sữa là cái gì a, là nỗi đau vĩnh viễn của cậu. Hương vị thì đừng nói, một chữ thôi - tanh.

"Uống no rồi?"

Sara lấy khăn tay giúp Harry lau sữa dính trên miệng, vệt sữa trắng trắng dính lên bộ lông nhung nhung rất dễ khiến người khác chú ý.

"Chiếp."

No rồi, còn ợ một cái.

"Vậy cậu Harry, có thể đi dạo cùng ta hay không?"

Hôm nay thời tiết rất tốt, mặt trời chiếu lên người cực kỳ ấm áp thoải mái.

"Chiếp."

Đồng ý, Harry gật đầu một cái. Cậu cũng muốn ra ngoài xoay xoay một chút, ru rú ở trong phòng sẽ bị chứng hậm hực.

"Các ngươi nên làm gì thì làm, không được đi theo."

Sara lạnh mặt nói với mấy người Draco, sau đó mặc kệ đám rắn nhỏ nghe hắn nói tức phát nghẹn, ôm Harry đi ra ngoài.

"Hắn cứ như vậy dẫn Harry đi?"

Tóc bạch kim quả thật không thể tin được, rõ ràng cậu mới là người quen biết Harry sớm nhất. Vậy mà chỉ qua một buổi tối, cậu giống như bị Sara cho ra rìa.

"Khụ, Draco, cậu đánh không lại hắn."

Blaise mịt mờ nhắc nhở bạn tốt vì đòi lại công bằng cho bản thân mà đũa phép cũng đã lấy ra.

"..."

"Vì sao lại nói ra?"

Ngài Malfoy nhỏ ai oán nhìn Blaise. Bộ để cậu ảo tưởng một chút sẽ chết sao sẽ chết sao sẽ chết sao? Cậu cũng muốn ôm Harry, nghĩ đến lông mao mềm mềm của bạn tốt, tiểu quý tộc bạch kim bị manh đến chảy nước miếng. Tuy rằng cậu rất thích rồng, thế nhưng sau khi nhìn thấy Tiểu Phượng hoàng Harry cậu cảm thấy bạn tốt càng dễ thương hơn một ít.

"Ngu ngốc."

Hermione và Pansy đi ngang qua hai người, liếc mắt miệt thị nhìn bọn họ xong liền tay nắm tay rời đi.

"Tớ đi thư viện mượn sách, Draco cậu muốn đi không?"

Để không bị bạn tốt tiếp tục ai oán nhìn chằm chằm mình, Blaise nhanh chóng nói sang chuyện khác. Bọn họ vậy mà bị hai nữ sinh khinh bỉ, thân là playboy Blaise cảm thấy mị lực của mình hình như trước mặt Pansy và Hermione một chút công dụng đều không có.

"Đi."

Draco rất nhanh điều chỉnh tâm tình, không cho đi chung thì không đi! Cậu là người thừa kế gia tộc Malfoy cao quý, mới sẽ không làm chuyện không hoa lệ như vậy! Cậu không muốn chép gia quy nhà Malfoy, nếu như bị ba ba biết cậu làm chuyện không Malfoy như thế sẽ đích thân gửi Thư sấm cho cậu.

"Chiêm chiêm chiếp."

Ngươi không nên đối xử với bọn Draco như vậy, bọn họ là bạn bè của ta. Harry bị Sara đặt trên vai, bởi vì vị trí vừa vặn cho nên cậu liền không khách khí mổ vào mặt Sara một chút. (tác giả: Sao cảm giác giống đang hôn vậy ta?)

"Đau quá a Harry."

Kỳ thật không hề đau, Sara thò ngón tay chạm chạm đầu nhỏ của Harry. Hắn không thích có người luôn đi theo bên cạnh mình, hơn nữa hắn còn định trò chuyện cùng Harry mà! Bọn họ tham gia vào hắn sẽ không thể cùng Harry nói chuyện phiếm, dù sao thân phận của hắn vẫn còn là bí ẩn. Tuy rằng mọi người sau khi nhìn thấy hắn đều suy đoán, nhưng chỉ dựa vào suy đoán mà không có trí tưởng tượng khổng lồ là không có khả năng đoán trúng thân phận chân chính của hắn.

"Chiêm chiếp chiếp chiếp."

Vô nghĩa, không đau ta mổ ngươi làm gì. Hiện giờ Harry muốn trợn mắt rất khó khăn, cho nên mổ Sara thêm hai cái tỏ vẻ bản thân bất mãn.

"Chúng ta đi đến bên Hồ Đen ngồi được không?"

Đối đãi với Harry Sara luôn tương đối tôn trọng, sẽ không tự tiện thay cậu quyết định bất cứ việc gì, nhưng những người khác thì không có may mắn như vậy. Nhìn thái độ của hắn đối với mấy người Draco thì biết, đối với những người khác hắn không có đủ kiên nhẫn.

"Chiếp."

Harry không có ý kiến, cậu cũng thật thích đến bên bờ Hồ Đen chơi. Mặc kệ là kiếp trước hay là kiếp này, một khi có chuyện gì phiền lòng cậu đều chạy đến bên bờ Hồ Đen tìm kiếm sự yên tĩnh.

"Được rồi, chúng ta đi thôi!"

Sara nhận được đồng ý, bước chân liền nhanh hơn. Trên đường đi người nhìn về phía bọn họ càng ngày càng nhiều, đám mọt sách cuồng nghiên cứu Ravenclaw kia vậy mà ôm sổ tay thật dày ở trên đường ghi lại tình huống của Harry.

"Chiếp ~~"

Harry có chút buồn bã ỉu xìu, cậu cũng thấy được ánh mắt của mọi người. Có hiếu kì, có sùng bái, có sáng tỏ, có khinh thường, cũng có chán ghét. Hiếu kì là tiểu ưng, sáng tỏ là tiểu hoan, sùng bái là tiểu xà, khinh thường là sư tử. Còn Ron Weasley là căm ghét.

Nhóm tiểu ưng và tiểu hoan còn tốt, một là cái gì cũng tò mò muốn nghiên cứu, một là chuyện bát quái gì cũng có thể chấp nhận. Nhóm tiểu xà sùng bái kẻ mạnh, Harry biểu hiện ra đầy đủ sức mạnh. Chỉ ba con quỷ khổng lồ mà ngay cả đũa phép cũng không dùng đã thiêu cháy chúng đủ để thể hiện thực lực của Harry, điều này đối với xà viện lấy kẻ mạnh làm đầu thật dễ dàng lấy lòng mọi người.

Mà khinh thường và căm ghét cũng không khó để đoán ra. Nhóm sư tử nhỏ cảm thấy Harry một mình chiếm hết ánh đèn sân khấu làm trong lòng mọi người có chút không quá thoải mái. Mà căm ghét, Ron chưa từng thích Harry, còn Harry lại càng không thích y.

Nhưng trải qua hai tháng huấn luyện, đám sư tử cũng biết che giấu cảm xúc của bản thân. Chỉ là bọn họ vẫn còn trẻ, làm sao có thể giấu diếm được người trùng sinh trở về như Harry, đương nhiên càng không có khả năng giấu diếm được Sara. Người ta là Xà Tổ, tuổi tác chỉ lấy số lẻ vẫn lớn hơn cả đám động vật nhỏ.

Buổi tối Sara sẽ đi tìm Goddy tán gẫu một chút, xem ổ sư tử của hắn biến thành bộ dạng gì. Vậy mà còn dám khinh thường Harry, bọn họ dựa vào cái gì? Hogwarts là do bốn người bọn họ lập ra, đám người kia hưởng thụ sự giúp đỡ và chăm sóc của trường học lại còn dám bất kính với người thừa kế, Sara đối với sư viện thật thất vọng.

Ngàn năm trước cảm tình giữa sư xà hai viện là tốt nhất, sư tử bảo hộ xà, xà ở phía sau đề phòng âm mưu. Hai viện hợp tác có thể nói là tốt nhất, dù là đi ra ngoài du lịch cũng là tổ hợp sư tử và xà.

Harry nhìn Sara đột nhiên mất đi nụ cười, cậu sâu sắc cảm giác được hiện tại cảm xúc của Sara có chút suy sụp. Nhưng bây giờ cậu chỉ biết nói điểu ngữ, không thể nói ra lời an ủi được. Harry phiền muộn thở dài, thế nhưng vừa nghe đến âm thanh chiếp chiếp liền nản lòng. Trừ chiêm chính là chiếp, điểu sinh (*) thật khó qua.

(*) làm người thì là nhân sinh, đang hình chim nên là điểu sinh

"Ngươi không cần lo lắng cho ta, ta không sao, chỉ là nhớ tới chuyện ngàn năm trước. Một ngàn năm thời gian, đừng nói Thế giới phép thuật, ngay cả Hogwarts cũng trở nên không giống với Hogwarts trước kia được lập ra vì các phù thủy nhỏ mà ta biết."

Sara cũng rất thất vọng, chủ yếu là vì quan hệ giữa sư xà hai viện mà khó chịu. Lúc trước cảm tình giữa hắn và Goddy còn tốt hơn so với Rowena và Hel. Tuy rằng hắn không thích nói chuyện Goddy lại cực kỳ thích nói, thế nhưng hai người ở chung lại thật tự nhiên, phối hợp với nhau cũng rất tốt. Bọn họ tránh thoát vô số lần ám sát của giáo đình, còn thuận lợi sáng lập Hogwarts, hơn nữa còn giữ vững nó.

"Chiêm chiếp."

Đừng buồn, mọi chuyện rồi sẽ tốt hơn. Harry lấy cánh nhỏ vỗ vỗ mặt Sara, làm khó cậu có thể làm ra động tác có độ khó cao như thế. Dù sao cũng không phải tay người mà là cánh chim, động tác nhân tính hóa như vậy thật sự là làm khó điểu.

******

"Đến rồi."

Không biết từ lúc nào hai người đã tới bên Hồ Đen, hôm nay tuy rằng thời tiết không tệ nhưng độ ấm ở đây so với nơi khác thấp hơn mấy độ, bên Hồ Đen cũng có rất ít người tới nơi này. Sara tìm một nơi có ánh mặt trời ngồi xuống, đặt Harry lên trên tay mình.

"Ào ào ~~"

Trong Hồ Đen có động tĩnh, tiếng nước không ngừng vang lên.

"Chiếp?"

Ai đó?!

"Đừng sợ, là một vài cư dân sống trong Hồ Đen thôi!"

Sara trấn an Harry đang lo lắng đến lông cũng dựng đứng lên, dáng vẻ xù lông thật đáng yêu.

"Chiếp?"

"Năm đó bốn người chúng ta lựa chọn chỗ này thành lập trường học phù thủy là vì nhìn trúng mảnh đất hoang vu này. Có Hồ Đen chống đỡ lại có Rừng Cấm vây quanh, bên trong còn có Sinh vật huyền bí lợi hại. Đừng nói giáo đình không có cách nào tiến vào, ngay cả phù thủy trưởng thành cũng tìm không thấy đường. Trừ khi là do các giáo sư mang vào, không thì bọn họ sẽ bị Sinh vật huyền bí trong Hồ Đen và bên trong Rừng Cấm ăn luôn."

Sara cũng không biết vì sao sẽ cùng Harry nói về chuyện trước kia, nhưng hắn cảm giác lúc này hắn muốn tìm người có thể lắng nghe lời hắn nói. Mà Harry không thể nghi ngờ là người tốt nhất, không sợ cậu tiết lộ thân phận của hắn lại càng không sợ cậu biết bí mật rồi lợi dụng hắn.

"Chiếp?"

Sau đó đâu? Nơi này trước kia là gì? Harry hiếu kì trừng mắt nhìn, cậu vẫn không hiểu vì sao trong trường học vẫn lưu truyền lời đồn 'Đừng bao giờ chọc một con rồng đang ngủ'. Thế nhưng Harry thật khẳng định, nếu không tính đến cái trứng rồng mà Hagrid thắng được kia thì về lý thuyết Hogwarts không có rồng.

"Ha ha ha, muốn biết sao? Kỳ thật không có gì, chỉ là bọn Goddy nói ra để hù dọa đám động vật nhỏ. Phải biết lòng hiếu kì của các phù thủy nhỏ rất lớn, Rừng Cấm và Hồ Đen lại rất nguy hiểm, cho nên bốn người chúng ta liền nghĩ biện pháp khiến các phù thủy nhỏ ở trong trường học không dám xằng bậy, lời đồn có rồng chính là khi đó truyền ra."

Sara nghĩ đến vài tin đồn bọn họ thả ra kia tâm tình lập tức tốt lên, dù sao nhìn thấy học sinh bị lời đồn dọa không thể không thành thật rất thú vị.

"Chiếp chiếp ~~ chiếp ~~"

Các ngươi thật xấu, Harry lắc đầu, đây là không được.

"Ha ha, cảm thấy chúng ta xấu nha! Nhưng Harry ngươi có biết, ngàn năm trước các phù thủy nhỏ cũng không phải là mấy đứa trẻ thành thật ngoan ngoãn. Bởi vì khi đó quan hệ với giáo đình ngày càng khẩn trương, hơn nữa dân chúng vừa phát hiện phù thủy liền dùng lửa thiêu chết, cho nên bọn nhỏ hi vọng bản thân có thể mạnh lên, liền muốn vào Rừng Cấm xuống Hồ Đen. Vì tốt cho chúng, bọn ta không thể không làm như vậy."

Sara nghĩ đến đoạn thời gian khó khăn ngàn năm trước của các phù thủy liền nhịn không được mà cảm thán.

"Chiêm chiếp."

Đừng buồn, hiện tại các phù thủy đều không cần sợ giáo đình nữa. Nhưng mà các phù thủy cũng quá bảo thủ, nghĩ đến vài thứ khoa học kỹ thuật của thế giới loài người kia, Harry cảm thấy dù có là Voldemort cũng không có khả năng ngăn cản được đại pháo. Vài vũ khí mạnh mẽ kiếp trước lúc Harry lưu lạc may mắn gặp qua, lúc ấy cả người cậu đều bị dọa choáng váng.

Nếu Thế giới Phù thủy có vũ khí như vậy, đừng nói Voldemort, thêm một trăm Voldemort cũng không thành vấn đề, trực tiếp cho một viên đạn pháo toàn bộ đều được giải quyết. Có thể hiện tại các phù thủy vẫn xem thường nhân loại, bọn họ cố chấp che tai bịt mắt. Mà Dumbledore lại còn tuyên dương cái gì Muggle yếu ớt cần phải bảo vệ, các phù thủy nên trân trọng Muggle nữa chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro