Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ron nhận được một ít lông Bạch kỳ mã từ Hagrid, cho nên khi y nhìn thấy Hagrid đến đây liền đẩy Neville một chút, nhường ra vị trí giữa hai người. Tuy Neville không có nhận được chủng loại thực vật nào quý giá, thế nhưng cậu cũng nhận được một ít hạt mầm độc dược không tệ. Cậu tính đợi đến ngày nghỉ sẽ trồng chúng bên trong hoa viên gia tộc Longbottom, bởi vì cậu tin tưởng bà nội sẽ chăm sóc chúng thật tốt.

Cũng không phải vì cậu không tin bạn cùng phòng mà là nhóm Gryffindor rất hoạt bát, hạt mầm cậu vừa trồng vào chậu ngày hôm sau lập tức không thấy đâu. Chậu hoa bị vỡ cũng không có gì, dù sao cậu cũng đã bị đạp vỡ vài cái. Nhưng mấy hạt mầm độc dược này rất quý, hơn nữa là do Hagrid thật vất vả giúp cậu tìm, cho nên Neville rất tiếc nuối.

Thi đấu giữa Gryffindor và Slytherin luôn luôn là hung bạo và tàn nhẫn, đụng người là chuyện bình thường, dù sao cũng không chết được. Có bị thương thì bọn họ cũng không phải chịu trách nhiệm, cho nên ngươi đụng ta đụng mọi người đụng. Chỉ cần có thể ngăn lại đối phương, sư tử và xà chưa bao giờ chú ý chơi bóng hòa bình.

"Trời ơi!"

Các giáo sư và học sinh bên ngoài sân thi đấu nhìn thấy trái Quaffle lén bay về phía nhóm học sinh Gryffindor, hay chính xác mà nói là bay về phía Harry.

"Harryyy!"

Hermione và Pansy đã hét ra tiếng, nhưng Harry vẫn còn vùi đầu đọc sách. Hiển nhiên cậu đã bị nội dung trong sách mê hoặc, ngay cả sự tình phát sinh tại hiện trường cũng không chú ý tới. Đũa phép trong tay Sara vung lên.

"Colloportus."

Quaffle bị cố định, thế nhưng rất nhanh nó lại tiếp tục bay về phía Harry.

"Chết tiệt!"

Mắt thấy quả bóng sắp nện lên người Harry, Sara nhịn không được mắng một tiếng. Harry, ngươi đang làm cái gì?

Chỉ thấy ánh sáng đỏ chợt lóe, Harry trên khán đài đã biến mất.

"Reducto."

Thanh âm của Harry vừa vang lên trên sân bóng thì tất cả Quaffle trên sân đều bị nổ thành bốn năm mảnh. Ánh sáng đỏ dừng lại trên sân cỏ, đó là Harry, thì ra cậu không có chăm chú đọc nội dung trong sách.

"Avis."

Một đám chim màu xanh bay về hướng Quirrell, điều kỳ quái là Quirrell luôn luôn lắp bắp lúc này lại không lắp bắp.

"Protego."

"Expelliarmus."

Đũa phép trong tay Quirrell bị đánh văng, hắn cũng bị hung hăng đánh văng từ khán đài rơi xuống sân cỏ.

"A~"

Cú này rất ác, theo những người ở đây đoán chừng thì xương sườn trên người Quirrell chắc cũng phải gãy vài cái. Xương đùi cũng gãy, hai tay càng nát hơn.

"Harry."

Sara dùng bùa trôi nổi đi đến bên cạnh Harry.

"Ngươi nói, nếu ta chạm vào ngươi thì sẽ như thế nào?"

Harry không để ý đến Sara đi đến bên cạnh Quirrell. Đời này cậu còn chưa dùng máu trùng tu thân thể, cho nên sức mạnh thần chú bảo hộ của Lily vẫn còn tồn tại.

Harry chỉ nhẹ nhàng chạm Quirrell một chút, tay hắn ngay lập tức bị phỏng. Vốn Harry có thể mượn cơ hội này giết chết Quirrell và chủ hồn, nhưng cậu phát hiện, nếu chủ hồn chết như vậy thì sẽ không còn vui nữa. Cậu muốn báo thù, không chỉ bởi vì hắn khiến cậu trở thành cô nhi, quan trọng hơn là cậu muốn một đối tượng để cậu trút giận.

"Harry, ngươi muốn làm thế nào thì cứ làm thế ấy đi!"

Sara biết, Harry nhẫn nhịn rất vất vả. Kiếp trước chưa từng được hưởng thụ một ngày an bình, trong tính cách vẫn sẽ mang theo một cỗ hận ý. Cậu hận bạn bè đã phản bội, cũng hận Voldemort và Dumbledore đã khiến cậu trở thành cô nhi.

"Yên tâm đi, ta sẽ không giết ngươi, ít nhất hiện tại sẽ không."

Harry nói xong liền đứng lên kéo Sara hóa thành ánh sáng đỏ rời khỏi sân bóng. Lúc này trận đấu Quidditch đã bị cậu và Quirrell làm loạn, cho nên Slytherin và Gryffindor muốn tìm thời gian khác đấu lại, chỉ là điều này không liên quan đến Harry.

******

Đương nhiên chuyện Harry mạnh mẽ đánh Quirrell đã gợi ra phản ứng rất lớn trong nhóm học sinh. Thứ nhất là bội phục cậu mạnh mẽ, ngay cả giáo sư cũng không phải là đối thủ của cậu. Thứ hai là cho rằng Harry không coi ai ra gì, ngay cả giáo sư cũng dám đánh. Thế nhưng nhóm giáo sư hiểu rất rõ, Harry chẳng qua là ăn miếng trả miếng cho Quirrell mà thôi. Có một số việc không cần nói, trong lòng hiểu rõ là được. Tuy bọn họ vẫn chưa biết Quirrell bị chủ hồn bám vào, nhưng bọn họ đều đoán rằng hắn là Tử thần thực tử.

Mặc kệ các học sinh suy đoán như thế nào, họ đều viết thư nói cho người nhà biết chuyện này. Trong lòng các giáo sư, Harry vẫn là Harry, không có bởi vì cậu đánh giáo sư liền có ý nghĩ không tốt về cậu. Huống chi Harry còn làm chuyện mà bọn họ vẫn luôn rất muốn làm, mùi hương trên người Quirrell kia, đừng nói là các học sinh chịu không nổi, chính là các giáo sư cũng chịu không nổi.

Được rồi, cái thưởng thức quái dị kia chỉ cần là người đều chịu không nổi, chủ hồn không có thân thể nên khứu giác gì đó chắc cũng không có. Hơn nữa cũng chính vì chủ hồn bám trên người Quirrell, cho nên hắn mới cần dùng mùi tỏi để che dấu mùi xác thối.

Quirrell bị thương, chủ hồn cũng đồng dạng bị thương. So với Quirrell chỉ cần dùng độc dược cùng phép thuật là có thể chữa khỏi, chủ hồn bị thương càng nặng hơn. Harry chỉ cần chạm một chút cũng trực tiếp làm chủ hồn bị đốt nóng đến mức phải kêu la. Đợi Quirrell đến bệnh xá chỉnh xương trở lại đúng vị trí xong quay trở về nơi ở, chủ hồn bắt đầu náo loạn. Mắng Quirrell là ngu xuẩn, làm phiền hắn không nói còn bị Cứu thế chủ đánh đến không thể trở tay. Hơn nữa chủ hồn còn phát hiện hắn không thể chạm vào Harry, điều này làm hắn càng thêm tức giận, bởi vì hắn nghĩ tới mẹ của Harry, người khiến hắn biến thành cái dạng như bây giờ. Không có thân thể, ngay cả linh hồn cũng suy yếu không chịu nổi. Bất quá còn không đợi chủ hồn nghĩ ra cách giải quyết vấn đề bản thân không thể đụng vào Harry, lễ Giáng sinh đã đến.

******

"Harry, tớ và cha mẹ tớ chân thành mời cậu đến trang viên trải qua lễ Giáng sinh."

Sáng sớm Draco đã đến ký túc xá của Harry, bởi vì Harry không hề phòng bị bạn tốt, cho nên đem khẩu lệnh đều nói cho bọn họ.

"Được a, chỉ là tớ còn muốn bồi Sara, cho nên lễ Giáng sinh đành phải dẫn theo hắn đến thăm trang viên Malfoy."

Harry nhìn Lala giúp mình sửa sang lại hành lý, quần áo có thể không cần lấy nhưng bài tập thêm và bài học Phép thuật Hắc ám Sara sắp xếp thì nhất định phải mang theo.

"Được rồi, lễ Giáng sinh tớ và cha mẹ sẽ chờ các cậu đến."

Một câu các cậu hiển nhiên là bao gồm Sara ở bên trong. Tuy rằng Draco vẫn có chút sợ Sara, nhưng nể mặt mũi Harry cậu không so đo với Sara. (nhóc con, là hắn không so đo với ngươi.)

"Đi thôi, tớ sẽ nói cho hắn."

Harry ôm Draco một chút. Đối với người bạn kiếp trước cãi nhau bảy năm cuối cùng trở thành bạn bè với mình, Harry cảm thấy chưa từng có chuyện gì may mắn hơn việc cậu có thể trùng sinh. Một lần nữa được sống ở thế giới có bọn họ, đối với Harry mà nói chính là may mắn lớn nhất.

"Harry~"

Khuôn mặt của tiểu bạch kim lập tức đỏ lên, có chút ngượng ngùng ôm lại Harry một chút. Tuy rằng bình thường Harry rất ít đi chung với bọn cậu, thế nhưng có thứ gì tốt Harry đều nghĩ đến bọn họ. Biết mình thích ăn điểm tâm Lala làm bình thường đều chia cho một nửa, còn để Lala mỗi ngày nấu một ít đồ ngọt cho bọn cậu.

"Đi thôi, sắp phải lên tàu rồi."

Harry buông Draco ra, sửa sang lại quần áo cho cậu ấy xong mới đuổi người đi.

"Ngươi đối với bọn họ thật để bụng."

Sara từ bên trong mật đạo đi ra, trên mặt có chút không tán thành.

"Bọn họ là bạn bè cả hai đời của ta, kiếp trước mãi cho đến chết bọn họ đều sóng vai cùng ta."

Harry tựa vào trên người Sara, kiếp trước người làm cậu áy náy nhất trừ Snape chính là mấy người bạn này. Tất cả bọn họ đều vì cậu mà chết, nhưng đến khi chết bọn họ đều không có nói một câu hối hận thậm chí là hận thù cậu.

"Thật xin lỗi, ta không cố ý nhắc đến."

Sara thật xin lỗi, hắn thật sự không phải cố ý nhắc tới chuyện thương tâm của Harry. Chuyện trước kia của Harry hắn cũng đã nghe mấy người bạn tốt nhắc tới, chỉ là đối với những người khác hắn không có để ý. Nhưng hiển nhiên Harry cực kỳ để ý, nhắc tới nhóm bạn tốt trong lòng Harry liền cực kỳ khổ sở và áy náy.

"Không có quan hệ gì với ngươi, Sara. Là ta rất dễ tin người, ta rất vô dụng. Nếu không phải do ta bọn họ có thể sẽ có một cuộc sống thật tốt, có gia đình và con cái của chính mình."

Nghĩ đến bọn họ trước khi chết giúp mình chạy trốn, kết quả cậu lại cô phụ kỳ vọng của bọn họ, không sống được bao lâu thì chết. May mắn tại thời điểm quan trọng cậu thức tỉnh huyết thống, trở lại quá khứ một lần nữa thay đổi lịch sử. Lúc này đây, cậu sẽ không để cho bọn họ có kết cục như đời trước. Cậu muốn chặt chẽ bảo hộ mọi người ở sau người, nhìn bọn họ kết hôn sinh con có một gia đình mỹ mãn hạnh phúc.

"Đừng nói chuyện này nữa, nếu không kịp lên xe chỉ có thể độn thổ."

Sara nói sang chuyện khác, hắn không muốn nhìn thấy khuôn mặt khổ sở uể oải của Harry. Harry hẳn phải sáng sủa hạnh phúc, giống như Goddy, trên mặt vĩnh viễn là nụ cười xán lạn.

"Được."

Harry nhận ý tốt của Sara, chuyện trước kia cậu cũng không nghĩ lại nhiều, bởi vì từ khi cậu trùng sinh tất cả đều bắt đầu không còn giống đời trước nữa. Cậu không thể luôn sống trong quá khứ, đời này bạn bè cậu đều còn sống, cậu còn có cơ hội thay đổi.

******

Ngồi trên tàu tốc hành Hogwarts, Harry kéo Sara đi vào khoang ghế của gia tộc Potter.

"Thật không tệ."

Sara vừa lòng gật gật đầu, tuy là Gryffindor, thế nhưng bố trí bên trong lại cực kỳ phù hợp với thưởng thức của quý tộc. Màu đỏ và vàng tuy nhiều hơn các màu sắc khác nhưng lại không khuôn sáo, mà là sắp xếp phù hợp. Từ điểm này mà xem thì gia tộc Potter hoàn toàn xứng đáng là quý tộc cổ xưa, so với Malfoy hoa lệ cao quý, gia tộc Potter lại là xa hoa một cách khiêm tốn. Từ cái nhìn đầu tiên sẽ nhìn không ra có điểm gì khác biệt với quý tộc phổ thông, nhưng khi ngươi tinh tế đánh giá bố trí trong khoang ghế sẽ phát hiện mỗi một thứ bên trong đều thật trân quý, hơn nữa cũng rất có lai lịch.

"Cốc cốc."

Bên ngoài khoang ghế vang lên tiếng gõ cửa.

"Mời vào."

Một cái đầu xù bước vào. Hermione? Harry ngồi dậy, vừa rồi cậu nằm trên đùi Sara nghe hắn đọc sách cho mình.

"Harry, thì ra cậu ở trong này."

Hermione kéo Pansy đi đến, phía sau còn có Draco, Blaise và Neville. Mấy người bọn họ vậy mà cùng Neville chơi chung với nhau, Harry cảm thấy có nên vì đám bạn bè đời này không cần cậu tác hợp nhưng vẫn trộn chung mà cảm thấy cao hứng không đây?

"Sao các cậu tìm được chỗ này, mau vào ngồi."

Harry gõ gõ bàn, lập tức có năm tách trà sữa Earl Grey nóng hầm hập xuất hiện. Năm người ngồi xuống, đánh giá khoang ghế chuyên dụng của gia tộc Potter. Draco cực kỳ vừa lòng, cậu cảm thấy nơi này rất phù hợp với thân phận của Harry.

"Nơi này có chút điểm tâm nhỏ, nếu các cậu thích tớ sẽ để gia tinh của gia tộc Potter làm xong rồi đưa đến chỗ các cậu."

Harry lại lấy thêm một hộp điểm tâm, tất cả đều là món ăn phương Đông. Hơn nữa chiếc hộp còn có bùa giữ ấm, điểm tâm lấy ra vẫn còn giữ được hơi nóng.

"Neville, cậu cũng nếm thử đi."

Harry gắp một khối điểm tâm đặt trên đĩa trước mặt Neville, hiện tại cậu sử dụng đũa rất thuần thục, không giống như lúc ban đầu, một miếng thức ăn cũng gắp không được.

"Cảm ơn."

Neville ngại ngùng dùng nĩa rồi cắn một miếng, hương vị thơm ngọt khiến cậu nhịn không được híp mắt hưởng thụ. (Editor: gõ câu này đang lúc đói bụng mới chết chứ, bụng kêu ọt ọt luôn rồi -.-)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro