Chương 51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lúc ấy không có nghĩ nhiều như vậy, hơn nữa Gạc Nai cũng không có nói a!"

Cho nên ba ba của Harry, James, kỳ thật cũng không đáng tin giống như chú.

"Cho nên ta mới không thích nó, tuy vợ nó quả thật là một nữ phù thủy mạnh mẽ."

Phu nhân Black không thích Muggle, nhưng có thể hủy diệt thân xác của Chúa tể hắc ám, khiến hắn dùng trạng thái linh hồn bỏ chạy đã đủ để chứng minh Lily vĩ đại.

"Dì, con còn chưa giới thiệu với dì bạn của con, Xà Tổ Salazar Slytherin."

Kéo Sara qua, Harry hi vọng nhờ mặt mũi Xà Tổ mà phu nhân Black có thể bỏ qua cho ba ba và cha đỡ đầu của cậu, tuy trong mắt bà hai người họ đều không đáng yêu.

"Aaaaaaaa!"

Phu nhân Black rốt cuộc nhịn không nổi nữa mà hét chói tai, sau đó bà biến mất trong bức họa.

"Sao lại thế?"

Harry há hốc mồm, cậu không hề nghĩ đến giới thiệu Sara xong lại có kết quả như thế này.

"À, bà ấy rất kích động."

Sirius nhún vai, ngoại trừ chú ra thì người trong gia tộc Black đều cực kỳ sùng bái Salazar Slytherin. Ngay cả chú khi mới vừa biết còn cực kỳ khiếp sợ, miễn bàn người mẹ đặc biệt cố chấp với vinh dự Slytherin của chú.

"Phải không?"

Harry ngẩng đầu nhìn Sara một chốc.

"Ngươi xem, ngươi thật sự rất được hoan nghênh đó!"

"Harry ~"

Sara cười khổ, vừa rồi tiếng hét của phu nhân Black quả thật so với tiếng kêu của Nhân ngư còn chói tai hơn. Hắn thật sự hối hận vì vừa rồi không cho bản thân một Silencio đúng lúc.

******

"Harry, con nói chúng ta mang di thể Regulus về, hiện tại có thể đi được chưa?"

Sau khi mẹ mình biến mất Sirius mới hỏi Harry. Trong cuộc đời chú có lỗi nhất với hai người. Một là Harry, một là em trai chú Regulus. Chú khiến Harry phải ở lại Thế giới Muggle chịu khổ, lại khiến em trai tính cách có chút yếu đuối gánh trên lưng phần trách nhiệm vốn thuộc về chú. Chú không phải là một cha đỡ đầu tốt, lại càng không phải một anh trai tốt.

"Có thể, vốn là muốn mang chú ấy về mà."

Harry đã sớm lên kế hoạch, di thể của Regulus tuyệt đối không thể cứ để mặc kệ ở đó. Chú ấy là anh hùng, hẳn phải mang trở lại gia tộc Black.

"Kreacher, mang chúng ta đến chỗ cái hang."

Harry ra lệnh cho Kreacher. Nó vẫn duy trì lễ nghi cơ bản với Sirius, nhưng hiển nhiên đối với Sirius nó vẫn còn ý kiến rất lớn. Tuy nhiên đối với Harry nó lại phi thường vui vẻ chấp hành. Đoàn người tay trong tay bắt lấy Kreacher, để nó trực tiếp đưa mọi người đến cái hang trước đây Chúa tể hắc ám đã từng đến.

******

"Thế nào? Rất đau đầu đi."

"Nếu Voldemort vẫn còn lý trí thì hiện tại chắc Thế giới phép thuật sẽ có một cảnh tượng khác."

Harry hỏi qua Sara để kiểm tra độc dược, nhìn thấy hắn gật đầu mới nói. Đối với điểm này, kỳ thật những người ở đây trừ Sirius đều thừa nhận.

"Quả thật vậy, động thủ đi!"

Đối với mấy thể loại tà ác gì đó, biện pháp giải quyết tốt nhất đương nhiên là dùng lửa Phượng hoàng đốt cháy sạch sẽ.

Ô ô ~~

Một tiếng Phượng Minh (1) vang lên, mọi người cho dù không có dựa vào nhau cũng có thể cảm giác được sức nóng lan tràn trong hang động. Ngọn lửa không cần Harry chỉ huy, tự động bay tới độc dược trong hang động. Chỉ hai giây độc dược liền biến thành tro tàn.

(1) Tiếng Phượng hoàng kêu

"Được rồi."

Vỗ vỗ tay, Harry xoay người đối mặt với mọi người mỉm cười.

Thật khủng khiếp! Mọi người nghĩ trong lòng.

"Sirius, bắt đầu đi!"

"Nga ~"

Sirius ngốc hề hề lấy máu, sau đó vẽ một trận pháp phép thuật. Sara niệm một chú ngữ cổ xưa thần bí, máu chảy thành dòng về phía trung tâm hồ.

Mặt hồ trào ra từng đợt sóng gợn, một bóng người từ trong hồ chậm rãi bay về phía mọi người. Narcissa nhìn di thể làn da toàn thân phát xanh mà che miệng yên lặng nức nở, Sirius thì cố gắng chịu đựng bi thương để hoàn thành phép thuật.

Cho đến khi di thể của Regulus hoàn toàn rời khỏi mặt hồ Sara mới dừng niệm chú. Hắn lấy ra một lọ độc dược đổ lên người Regulus, màu xanh dần dần biến mất, lộ ra màu da ban đầu. Khuôn mặt tái nhợt như đang ngủ, hai tay đặt trên bụng.

Âm binh trong hồ bắt đầu dao động, muốn ra khỏi hồ kéo người trên bờ xuống.

"Tránh ra."

Harry đẩy Sara bên cạnh ra, hóa thành Phượng hoàng bay về phía mặt hồ. Phượng hoàng xuất hiện, ngọn lửa nổi lên bốn phía, mặt hồ to như vậy khắp nơi đều là lửa Phượng hoàng. Âm binh bên trong hồ dưới sự thiêu đốt của lửa Phượng hoàng tất cả đều biến thành một đống tro tàn, cuối cùng bị cuốn trôi đi.

Bởi vì nghĩ đến điều kiện ở chỗ này rất dễ dàng bồi dưỡng ra Âm binh cho nên Harry cho lửa đốt thêm một lát, cho đến khi mặt hồ trở về bình thường. Từ nay về sau nơi này sẽ không bao giờ trở thành nơi Voldemort bồi dưỡng Âm binh nữa, ngay cả một chút tro cốt Harry cũng không chừa lại cho hắn.

Không biết sau khi hắn biết được có tức đến hộc máu hay không. Đặc biệt là sau khi trường sinh linh giá của hắn mất rồi, Âm binh cũng không có.

******

Sau khi mang Regulus về mọi người làm cho anh một lễ tang nho nhỏ. Người tham gia không nhiều, một nhà Malfoy, Sirius, Snape, Remus Lupin cùng Harry và Sara.

"Hắn là một anh hùng, một anh hùng chân chính."

Sara nắm tay Harry đi dạo bên trong vườn hoa của trang viên Slytherin. Hoa tươi sống qua ngàn năm bốn mùa nở rộ. Nhìn những đóa hoa tỏa hương, tâm tình của Harry mới tốt hơn một chút.

"Vừa rồi Sirius muốn theo chúng ta đến trang viên Slytherin, kết quả bị Narcissa bắt đi. Chị nói đã giao sản nghiệp gia tộc Black cho Lucius quản một năm rồi, hiện tại chú nên nhận về."

"Ha ha, cái này chính là thứ Sirius ghét nhất đó."

Harry nhẹ nhàng cười, ngón tay trêu đùa một tinh linh hoa. Hiện tại ở Thế giới phép thuật cũng chỉ có ở trang viên Potter, trang viên Slytherin và số ít địa phương không có dấu chân người mới có thể nhìn thấy chúng. Con người làm môi trường ô nhiễm quá nặng, mà các tinh linh hoa lại là một chủng loài Sinh vật huyền bí rất kén chọn môi trường sống, cho nên cũng không trách bọn chúng bị tuyệt chủng.

"Đó là trách nhiệm của hắn, dù tùy hứng cũng phải vực dậy. Gia tộc Black chỉ còn lại mình hắn, nếu ngay cả hắn cũng không cố gắng thì gia tộc này thật sự xong đời."

Sara rất lý giải vì sao phu nhân Black giận con trai mình, cho rằng hắn làm bại hoại gia tộc. Nhưng chỉ cần nghiêm túc lưu ý sẽ phát hiện, kỳ thật Sirius cũng có cố chấp và điên cuồng của Black. Chỉ là hắn không thích Chúa tể hắc ám cho nên mới bỏ nhà đi.

"Narcissa cũng nói thế rất nhiều lần, chỉ là ngươi cũng biết tính Sirius mà."

Harry lắc đầu, Sirius không để Black tiếp tục xuống dốc đã là không tệ, sao còn có thể hy vọng xa vời rằng chú sẽ quản lý sản nghiệp gia tộc Black. Ở điểm này từ trước đến nay cậu đều không miễn cưỡng Sirius.

******

"Bên trong cái hồ kia là gì?"

"Giao nhân, là ngàn năm trước một vị trưởng lão mang về. Bọn họ yêu nhau còn có mấy đứa con. Cuối cùng trưởng lão chết, Giao nhân và con của họ vẫn chờ ở bên trong hồ, rất ít lên bờ."

"Giao nhân? Không có nghe lầm đi?"

Trong trí nhớ truyền thừa của Harry có một ít thông tin về họ. Giao tiêu bọn họ dệt mang vào nước không ướt, khi bọn họ khóc nước mắt sẽ biến thành trân châu. Nhân ngư trong truyền thuyết phương Tây cũng tương tự như Giao nhân, nhưng trên thực tế Nhân ngư của Thế giới phép thuật rất xấu xí.

"Khi bọn họ khóc nước mắt sẽ biến thành trân châu sao?"

"Đúng vậy, có muốn chào hỏi họ một chút không?"

Sara buồn cười nhìn Harry hưng trí bừng bừng đi cùng hắn đến bên hồ, xem ra đối với mấy chuyện thần bí Harry vẫn rất hiếu kì.

"Bọn họ có thể tức giận hay không?"

Harry để tay vào trong hồ, ma lực theo tay cậu từng chút một chảy vào bên trong hồ.

"Sẽ không."

Bởi vì bọn họ biết ngươi sẽ là một chủ nhân khác của trang viên Slytherin. Sara nhớ đến cảnh mới trước đây cùng tiểu Giao nhân chơi đùa, hi vọng bọn họ còn sống.

"Sara, là cậu sao?"

Âm thanh dễ nghe như có như không từ trong hồ truyền đến. Harry có thể nghe hiểu nhưng không biết nói tiếng Trung. Trong truyền thừa các loại tri thức loạn thất bát tao nào cũng có, nhưng tiếng Trung cậu chưa từng học nói. Có thể nghe hiểu hoàn toàn nhờ vào ký ức truyền thừa, kêu cậu nói, quả thật là làm khó Phượng hoàng.

"Tiểu Ngọc, là ta."

Sara cũng vươn tay đặt vào trong hồ, rất nhanh trên mặt hồ xuất hiện từng vòng sóng cuộn, có vài sinh vật mái tóc hai màu lam bạc thân người đuôi cá chui ra từ trong hồ. Bọn họ ngồi trên mặt hồ, vậy mà không hề rớt xuống.

"Sara, cậu còn sống."

Giao nhân gọi là Tiểu Ngọc kia bơi tới bên bờ, vui vẻ lôi kéo tay Sara.

"Tiểu Ngọc, dì đâu?"

Sara không nhìn thấy người vợ của vị trưởng lão kia, trong lòng có chút lo lắng. Mới trước đây hắn còn động viên dì, còn nếm qua không ít món ngon do Giao nhân làm ra.

"Mẹ đã lâm vào giấc ngủ vĩnh hằng. Sau khi ba ba mất mẹ vẫn luôn không vui. Sau này ngươi mất tích trang viên đóng kín, mẹ cũng không muốn tỉnh lại nữa. Một ngàn năm qua bà vẫn luôn ngủ say dưới đáy hồ."

"Thì ra là như vậy."

Sara thật sự không hề nghĩ đến chuyện lại thành ra thế này. Tuổi thọ của phù thủy dài hơn so với Muggle, nhưng vẫn sẽ chết. Giao nhân gần như bất tử, bọn họ yêu phải con người đã định trước một đời đau khổ.

"Nhưng mẹ không hề hối hận, bởi vì mẹ và ba ba là thật lòng yêu thương nhau."

Tiểu Ngọc nói chuyện rất giống người phương Đông, rất hàm súc.

"Vậy các ngươi thì sao?"

Tiểu Ngọc có một người chị và một anh trai, chẳng lẽ bọn họ vẫn luôn ở trong hồ không hề rời đi?

"Đây là một Tiểu Phượng hoàng đi!"

Tiểu Ngọc xoay người nhìn Harry, trên mặt đều là hiếu kì. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Phượng hoàng, còn là một Phượng hoàng còn nhỏ.

"Chị có thể nhìn ra?"

Harry thấy Nhân ngư trong truyện đồng thoại cực kỳ giống Giao nhân, cậu vẫn luôn nghi ngờ rằng Nhân ngư mà người viết ra đồng thoại nhìn thấy, kỳ thật là Giao nhân mới đúng.

"Đúng vậy, Thần điểu Phượng hoàng tôn kính."

Tiểu Ngọc gật đầu, thực lực của Giao nhân tuy kém Phượng hoàng, thế nhưng trong đại dương trừ Long thì không có sinh vật nào là đối thủ của bọn họ.

"Trân châu trên người chị là nước mắt của chị sao?"

Harry hiếu kì nhìn trân châu treo đầy trên người Tiểu Ngọc, ngực của cô cũng dùng trân châu và giao tiêu làm thành quần áo che đi.

"Đúng vậy, thích không?"

Tiểu Ngọc lấy một chuỗi trân châu đỏ đặt vào tay Harry.

"Thích, rất đẹp."

Harry nhìn một chút. Mỗi một hạt trân châu đều mượt mà bóng loáng, hạt lớn hạt nhỏ tất cả đều giống nhau. Mặc kệ là ở Thế giới Muggle hay Thế giới phép thuật, trân châu như vậy đều rất đáng giá, càng không nói đây là nước mắt Giao nhân. Toàn bộ Thế giới phép thuật, trừ trang viên Slytherin thì tuyệt đối tìm không ra.

Tuy rằng rất thích, nhưng Harry vẫn trả trân châu lại cho Tiểu Ngọc.

"Thứ này cậu giữ đi, xem như lễ gặp mặt ta đưa cho cậu."

Tiểu Ngọc lắc lắc đầu không nhận, mà là khép lại bàn tay đang cầm trân châu của Harry.

"Nhưng mà..."

"Cầm đi Harry, thứ bọn Tiểu Ngọc không thiếu nhất chính là trân châu."

Bất quá trân châu đỏ rất hiếm, Tiểu Ngọc lấy nó làm lễ gặp mặt tuyệt đối là vì cô thích Harry.

"Harry phải không?"

"Vâng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro