Chương 52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Harry cất trân châu cẩn thận, sau đó ngồi bên hồ cùng Tiểu Ngọc nhìn nhau. Kỳ thật cậu có chút không thích nước, nguyên nhân có thể vì cậu là Phượng hoàng, nhưng ngồi chơi bên hồ như vậy cậu vẫn rất thích.

"Ta có một yêu cầu quá đáng, không biết Harry có thể đáp ứng hay không."

"A! Em sao? Nếu tem có thể giúp chị thì chị cứ nói."

"Thần điểu Phượng hoàng, nếu có một ngày cậu muốn trở về phương Đông, không biết có thể hay không xin cậu mang chúng ta đi theo."

Tiểu Ngọc cầm tay Harry, trên mặt đầy vẻ thỉnh cầu. Tuy ba anh chị em bọn họ luôn làm bạn với nhau nhưng vẫn có chút cảm giác tịch mịch. Cho nên khi cô nhìn thấy Harry liền biết họ có thể rời khỏi Thế giới phép thuật, trở lại nơi quần cư của tộc Giao nhân ở phương Đông.

"Các ngươi cũng muốn rời đi sao?"

Sara nhìn Tiểu Ngọc chằm chằm, tuy hắn đã sớm biết sẽ có một ngày như vậy.

"Nhưng thời điểm bọn em rời Thế giới phép thuật còn cách một đoạn thời gian rất dài, ở nơi này có người khiến em chưa yên lòng. Chỉ có chờ đến sau khi bọn họ trở về với vòng tay của Merlin có lẽ em mới trở lại tộc Phượng hoàng."

Harry cũng không chắc chắn bản thân cậu có thể trở về hay không, nhưng Goddy từng nói, một khi cậu trưởng thành mẹ hắn sẽ tự mình đến đón cậu, cho nên đến lúc đó dù Harry không muốn cũng phải chấp nhận.

"Không sao cả, chỉ cần khi cậu rời đi nhớ tới tìm chúng ta là được."

Tiểu Ngọc nhìn Sara, cô cũng biết hiện tại bảo Harry đưa bọn họ quay về phương Đông là chuyện không thực tế, cho nên không hề miễn cưỡng.

"Được rồi! Chỉ cần các chị không chê thời gian có chút lâu thì em đồng ý."

Harry đáp ứng, từ đầu tới đuôi Sara đều không ngăn cản.

Lúc chia tay, Tiểu Ngọc còn tặng cho Harry và Sara một bộ quần áo làm từ giao tiêu.

"Bộ quần áo này có thể chống nước, hi vọng ở thời điểm cần thiết có thể giúp hai người."

"Thật thoải mái, thì ra giao tiêu mỏng như vậy a!"

Harry nhìn bộ quần áo gần như trong suốt, bình thường Giao nhân đều mặc quần áo như vậy. Rất nhẹ, cầm trên tay không cảm thấy chút trọng lượng nào.

"Quần áo làm từ giao tiêu không cần giặt mà vẫn có thể mặc trên người. Harry, ngươi sợ nước, tốt nhất nên mặc bên trong quần áo."

Có thể vì Phượng hoàng chưởng khống lửa, cho nên trời sinh có chút ghét nước.

"Được rồi, ta biết."

Harry cảm thấy Sara nói có lý, sau khi trở về phòng ngủ liền lập tức đi thay.

******

"Harry, ngươi thật sự muốn trở lại phương Đông sao?"

"Đúng vậy, không phải vừa nãy ngươi không ngăn cản sao?"

Harry quay đầu lại, quần áo làm từ giao tiêu mặc trên người dán sát vào thân thể, nhưng Harry lại không cảm thấy có chút không thích hợp nào. Càng ngạc nhiên là giao tiêu vừa chạm vào da lập tức biến thành màu sắc giống hệt như da người, dù là ai cũng không nghĩ đến trên người cậu còn mặc một tầng quần áo.

"Nhưng ta sẽ luyến tiếc."

Sara biết cho dù hắn có ngăn cản cũng ngăn không được. Hắn đã từng gặp mẹ của Goddy. Loại sức mạnh cường đại đó hoàn toàn không phải là thứ mà hắn có thể hình dung, trước mặt bà ấy hắn không sinh ra nổi một chút ý thức phản kháng.

"Ngươi không đi với ta sao?"

Harry nhớ rõ Sara từng nói tuổi thọ của hắn cũng rất dài.

Mắt Sara sáng lên, nhìn Harry.

"Có thể chứ?"

"Đương nhiên a, nếu bắt ta bỏ lại Sara một mình trở về tộc Phượng hoàng, ta sẽ rất luyến tiếc."

Người không thể buông tay không chỉ có một mình Sara, Harry cũng như thế.

"Cảm ơn ngươi, Harry."

Sara ôm lấy cậu, nhẹ nhàng đặt đầu lên cổ Harry.

"A, vì sao lại cảm ơn?"

Harry còn chưa rõ tình huống, cũng như không hiểu vì sao Sara đột nhiên ôm cậu.

"Về sau ngươi sẽ hiểu, hiện tại ta có thể mời cậu Harry cùng ăn bữa tối với ta không?"

Sara vươn tay phải ra, nuông chiều trong mắt làm chói mù mắt gia tinh đến thông báo cho bọn họ bữa tối đã chuẩn bị xong.

"Đương nhiên có thể, đây là vinh hạnh của ta."

Harry đặt tay mình vào lòng bàn tay của Sara, sau đó nhịn không được cười như điên. Sara cũng cười với cậu, tâm tình tốt đẹp của hai người vẫn duy trì đến khi rời khỏi trang viên Slytherin. Ở trong này Harry chơi đùa cực kỳ vui vẻ, có lẽ là vì người chơi cùng vừa lúc là người mình để ý, cho nên lúc rời đi hai người vẫn có chút không nỡ.

Tiểu Ngọc dẫn theo anh chị tiễn bọn họ, đồng thời còn tặng một ít món ngon của Giao nhân và một đống quà lớn cho Harry và Sara. Đối với đồ ăn Harry ăn một chút rồi không ăn nữa, có thể vì là đồ trong nước nên không hợp khẩu vị lắm. Đến khi Sara đưa cho cậu hạt ngô đồng thì Harry thích cực kỳ, thường thường lấy ra một hạt cắn cắn.

******

"Vì sao ta lại thích ăn hạt ngô đồng vậy chứ?"

Nhìn cái gói to đã xẹp lép, hạt ngô đồng bên trong không còn lại bao nhiêu.

"Bởi vì ngươi là Phượng hoàng. Đừng lo lắng, cứ ăn hết mình đi, chỗ ta vẫn còn."

Sara nhìn Harry mặt đầy tiếc nuối, buồn cười an ủi cậu. Nghe được lời hắn nói Harry lập tức hồi đầy máu, vui vẻ cắn cắn hạt ngô đồng.

"Ăn thật ngon."

Harry vừa đi vừa cắn, kết quả không cẩn thận đụng trúng người khác.

"Giáo sư?"

Harry ngẩng đầu liền thấy Snape khuôn mặt đen thùi đẩy cậu ra.

"Snivellus, ngươi lăn ra khỏi trang viên của con ta!"

"Cha đỡ đầu."

Còn chưa kịp phản ứng lại thì đã nghe thấy tiếng sủa của Sirius, Harry không chút suy nghĩ ném hạt ngô đồng ở trong tay ra.

"Ặc ~~"

Tiếng sủa tạm thời biến mất.

(Sirius đang hét thì hạt ngô đồng văng vào cổ họng nên sặc :>)

"Giáo sư, con có mang một ít độc dược về, thầy đừng đi vội."

Harry kéo giáo sư một phen, sau đó để Sara dẫn thầy vào nhà trước, còn cậu phải đi thu thập vị cẩu đỡ đầu hơn chục năm vẫn không có chút tiến bộ nào.

"Harry."

Rốt cuộc cũng phun hạt ngô đồng ra được, vừa rồi thiếu chút nữa nghẹn chết chú.

"Sirius, vì sao chú vẫn mãi không lớn lên. Chẳng lẽ chú muốn chúng ta lo lắng cho chú cả đời sao?"

Harry vẫn luôn biết quan hệ giữa giáo sư và cha đỡ đầu không tốt, nhưng vì cái gì ngay cả cãi nhau cũng kéo đến trong trang viên của cậu. Tuy Sirius là cha đỡ đầu của cậu nhưng cũng không có quyền xua đuổi một vị khách đã bước đến cửa đi!

Đối với hận thù của thế hệ trước, kỳ thật Harry không muốn nghĩ cũng không muốn quản, bởi vì đây là oán hận của người cùng lứa, mạo muội nhúng tay có thể làm cho tệ hơn thôi. Hai người này cũng không phải vừa thấy mặt đã ném ác chú hay đánh nhau, chỉ là dùng lời nói ác độc mắng đối phương mà thôi.

"Chú, không phải..."

Muốn giải thích, nhưng phát hiện bản thân không có lời gì để nói. Rõ ràng chú biết Snape không là người xấu, Harry cũng rất tôn trọng anh. Nhưng vừa thấy Snape chú liền không tự chủ được muốn đánh muốn mắng, tựa hồ như thói quen thời học sinh vẫn còn kéo dài đến hiện tại.

"Sirius, chị chỗ nào cũng tìm không thấy em, thì ra em trốn ở chỗ Harry."

Narcissa đi ra từ lò sưởi âm tường, chạy tới kéo tai Sirus lôi về.

"Narcissa, chị buông em ra!"

Ông đây là một đại nam nhân, bị một nữ nhân véo tai còn thể thống gì.

"Bảo em cùng Lucius học tập cách quản lý sản nghiệp, vậy mà em dám đánh bài chuồn. Lucius đợi em ở nhà cũ Black cả nửa ngày, nếu không phải dì nói cho chị biết em đang ở trong trang viên Potter thì chị đã kéo cả nhà cũ Black qua đây rồi."

Narcissa cực kỳ tức giận, đối với người em họ không chút cố gắng này cô còn nóng lòng hơn cả Harry. Là người thừa kế cuối cùng của gia tộc Black, nếu em họ không chăm lo cho cả một gia tộc chẳng lẽ muốn cô tận mắt nhìn thấy nhà Black tàn lụi?

Dám chuồn êm, Harry trợn mắt. Lúc trước ai là người đã thề son sắt rằng sẽ trở thành một người đàn ông trưởng thành? Ngay cả chuyện bản thân cam đoan cũng làm không được, Harry cực kỳ tức giận.

"Sirius, chú là người đàn ông không đáng tin, con không muốn chú làm cha đỡ đầu của con nữa!"

Vốn đang giãy dụa thân thể Sirius đột nhiên cứng đờ, quay đầu nhìn về phía Harry.

"Harry bảo bối, con vừa mới nói cái gì?"

Chú quả thật không thể tin được Harry bảo bối sẽ nói là không để cho chú làm cha đỡ đầu của thằng bé nữa.

"Chú không có nghe sai, con không cần một kẻ không đáng tin như chú làm cha đỡ đầu."

Harry lại cường điệu, tức giận trên mặt mắt thường cũng thấy rõ được. Bởi vì cậu rất tức giận, cả người đều bị lửa Phượng hoàng vây quanh. Tất cả vật thể ở gần Harry, bao gồm cả nước trong ao đều nhanh chóng bốc hơi sạch sẽ.

"Không, Harry bảo bối. Con đừng nóng giận, cha đỡ đầu lập tức đi học, học cho bằng được mới thôi."

Lúc này Sirius không cần Narcissa kéo, tự mình chạy vào trong lò sưởi âm tường. Đương nhiên chú vừa chạy vừa hướng về phía Harry cam đoan, lần này chú nhất định sẽ làm được.

"Xem ra vẫn phải để Harry xuất chiêu mới được. Sirius này, không cho nó một chút bài học thì sẽ không ngoan ra. Harry, chuyện vừa rồi em nói là thật sao?"

Nếu tính cách của Sirius đến chết cũng không đổi, cậu thật sự sẽ không để chú làm cha đỡ đầu thật sao?

"Ai biết được!"

Harry nhún vai, ngọn lửa biến mất, bể phun nước lại phun nước ra. Giáo sư và Sara nghe thấy tiếng hét lớn của Harry cũng chạy tới, cùng Narcissa mắt chạm mắt nhìn nhau, rốt cuộc là thật hay không đây?

******

Có thể vì lần bùng nổ lần này của Harry mà những ngày kế tiếp Sirius cực kỳ nghiêm túc học tập với Lucius cách quản lý sản nghiệp gia tộc, dù cho mỗi ngày đều mệt chết cẩu cũng không thấy chú chuồn êm thêm lần nào. Vì thế Lucius bị dọa đến rớt cằm, miễn cưỡng lắm mới vác được thân quay về hỏi Cissy cho rõ ràng.

"Hắn bị cái gì kích thích vậy?"

Lucius không chút hoa lệ chỉ vào em vợ mình. Gần đây bài tập được giao chú ấy đều làm không tệ. Tuy lấy ánh mắt của Lucius thì vẫn còn xa lắm mới đến mức hợp cách, thế nhưng Sirius đã bắt đầu có uy nghi mà một gia chủ nên có.

"Harry nói em ấy không cần một người đàn ông không đáng tin làm cha đỡ đầu."

Narcissa nghĩ đến cảnh tượng ngày đó thì tâm tình lập tức tốt đẹp, vỏ quýt dày có móng tay nhọn quả nhiên không sai.

"Thật là nói như vậy?"

Lucius hiểu rõ gật gật đầu, xem ra đối với Sirius vẫn cần Harry ra tay. Vốn hắn rất đau đầu khi phải dạy một em vợ kiệt ngạo bất tuân, hiện tại xem ra kỳ thật cũng không có không xong như vậy. Tiền đề là hắn quên được bản thân đã đợi Sirius trong nhà cũ Black hết cả một buổi sáng.

"Đúng vậy."

Narcissa cực kỳ vui vẻ trả lời, cô phải đi làm mấy món điểm tâm ngon miệng cho Tiểu Long. Gần đây Tiểu Long cũng theo Lucius học tập, cho nên lượng thức ăn tiêu hao tăng gấp đôi so với bình thường. Làm một người mẹ xứng chức, Narcissa thường thường làm thêm mấy món cho Draco.

"Kỳ thật như vậy cũng không tệ, không phải sao?"

Lucius xử lý tốt văn kiện của mình, sau đó đi đến bên cạnh Sirius nhìn kết quả chú xử lý. Một người dạy một người nghe, ở trang viên Malfoy đã không còn là cái hình ảnh đáng ngạc nhiên gì, khi giáo sư bước ra khỏi lò sưởi âm tường cũng là nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Bất quá giáo sư không nói lời nào, trực tiếp đi đến chỗ bình thường Lucius cất giữ tài liệu độc dược cho anh.

Giáo sư luôn là Sirius không mở miệng anh cũng sẽ không chủ động mở miệng, cho nên hiện tại anh cũng sẽ không chủ động tìm phiền toái. Bất quá đừng mơ tưởng anh có thái độ tốt đẹp gì với con cẩu đần đó, cẩu đần chính là cẩu đần, một chút não cũng không có. Nghĩ đến hắn còn phải đợi đến khi Harry uy hiếp mới bằng lòng học tập, đối với người ngu xuẩn không có lòng cầu tiến như vậy để tâm đến hắn chính là làm giảm chỉ số IQ của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro