Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tom giới thiệu Nagini và Shesha Naga với nhau và mỉm cười khi chúng bắt đầu nói chuyện. Shesha Naga khá buồn khi thấy một con rắn khác bị thương. Nhưng điều đó không phải là hiếm trong khu rừng cấm. Anh và Garuda nhìn với vẻ thích thú khi hai người chơi đùa.

Cuộc sống thật tốt đẹp.

Tom đã rất do dự khi đến DADA ngày hôm đó. Anh đã tránh đến lớp học năm ngoái khi boggarts (Ông Kẹ) được dạy. Anh không thể lờ nó đi được nữa. Anh biết nó sẽ cho thấy điều gì.

Cái chết của anh dưới một hình thức nào đó.

Anh đã cảm thấy có gì đó giống như nước mắt trong mắt mình khi lần đầu tiên anh lẻn vào và đối mặt với nó.

Anh đã chạy trốn khỏi phòng.

Đó là một mảnh giấy da ghi rằng Tom Marvolo Riddle đã chết.

Anh không thấy có gì buồn cười ở chuyện này.

Anh đã đến đó nhiều lần vào ban đêm và sau hai tuần đã có thể biến những dòng chữ trên tờ giấy thành thứ gì đó buồn cười.

Ha ha! Thật là mắc cười.

Đó là điều duy nhất anh có thể nghĩ đến. Nhưng đây là năm OWL của anh và anh phải đi.

Anh cũng làm như vậy trong lớp và thở phào nhẹ nhõm vì không ai nhìn thấy ngoại trừ Merrythought. Cô chỉ mỉm cười tử tế với anh và yêu cầu học sinh tiếp theo tiến lên. Học sinh năm thứ năm và năm thứ bảy của Slytherin và Gryffindor đã học lớp Phòng chống nghệ thuật hắc ám (DADA) cùng nhau trong một tuần. Đây là một trong số đó.

Sau khi duyệt bài Boggart, cô dạy họ phép thuật thần hộ mệnh. Đây là phép thuật được các giám khảo ưa thích.

Nhiều người đã có thể tạo ra những sợi bạc sau hai tuần. Tom đã suy nghĩ rất nhiều về thời điểm anh phát hiện ra mình không đơn độc, rằng anh đặc biệt, khi anh chơi với Shesha Naga và Garuda; khi anh thực hiện một phép thuật bất khả thi, khi anh tự mình bay. Anh nghĩ về những thành tựu của mình, những huy chương của mình, những cuộc nói chuyện của mình với Evan.

Chúng đã tạo ra được những sợi bạc.

Trong buổi học cuối cùng của chủ đề đó, anh đã nghĩ về điều đã mang lại cho anh hạnh phúc nhất. Ý nghĩ rằng mình được tự do, rằng mình sẽ không bao giờ quay trở lại đó, anh sẽ trở nên vĩ đại. Anh sẽ sống một cuộc sống rất rất dài với Elixir (Thuốc). Anh sẽ hạnh phúc với ba người bạn của mình. Anh sẽ đi khắp thế giới và trở thành một phù thủy vĩ đại. Anh hy vọng cha mẹ mình sẽ tìm thấy sự bình yên.

Anh sẽ hạnh phúc.

Một con vật gì đó to lớn và khổng lồ có cánh bay ra từ cây đũa phép của anh và cả lớp ngừng làm những gì họ đang làm. Không ai có thể tạo ra một vị thần hộ mệnh hữu hình cho đến bây giờ. Đó là một phép thuật rất khó.

Anh nghe thấy tiếng kêu của bộ tứ, "Chết tiệt. Nói với tôi là tôi sai đi..."

Anh nghe thấy tiếng thở hổn hển của Merrythought. Anh có thể cảm nhận được cả lớp đều kinh ngạc.

Những sinh vật thần thoại bảo hộ là loài cực kỳ hiếm.

Chỉ có Dumbledore mới có thần hộ mệnh là phượng hoàng ở Hogwarts.

Tom mở to mắt nhìn con kỳ lân bạc của mình bước về phía anh và anh mỉm cười với nó. Nó thậm chí còn sáng hơn nữa.

Sau vài phút, nó biến mất và anh quay sang giáo sư của mình. Anh không ngạc nhiên khi thấy người phù thủy già trông vui vẻ và tự hào. Bà có nước mắt trong mắt.

"Làm tốt lắm, cậu Riddle, 100 điểm cho Slytherin. Đã lâu rồi không ai có thể tạo ra được một thần hộ mệnh có tầm cỡ như vậy."

Anh nhìn và thấy những người bạn Slytherin của mình đang tỏ vẻ bất mãn ngoại trừ bốn người hâm mộ anh. Họ thực sự có những ngôi sao trong mắt. Những Gryffindor thì vô cùng kinh ngạc.

Rốt cuộc thì anh đã cố gắng kiềm chế tạo ra cái tên mang tên ngôi nhà của họ.

Hôm đó, trong bữa tối, cả hội trường nhìn chằm chằm vào anh và điều đó khiến anh rất khó chịu. Sau vài phút, cái nhìn lạnh lùng của anh dành cho một vài học sinh đã ngăn chặn những cái nhìn chằm chằm đó. Mặc dù anh mỉm cười ấm áp khi Evan đến và ôm anh.

Evan cũng đã tạo ra một thứ gì đó. Tuy nhiên, anh không thể khám phá ra đó là gì. Bạn anh cược rằng đó là một con ngựa vằn.

Khi anh nhìn vào bàn giáo sư, tất cả họ đều mỉm cười với anh với sự ấm áp trong mắt. Dumbledore nháy mắt với anh khi anh vuốt ve đầu phượng hoàng của mình. Như thể một tín hiệu, Fawkes bay từ bàn và bay thẳng đến anh và cắn vào tai anh một cách trìu mến.

Chú phượng hoàng ngồi trên vai anh suốt bữa tối.

Không ai nhìn anh nữa. Họ không muốn trở thành mục tiêu của cái nhìn lạnh lùng khét tiếng của Tom Marvolo Riddle. Và tiếng hót của Fawkes thật êm dịu. Chẳng trách Dumbledore luôn vui vẻ như vậy. Người đàn ông may mắn.

Có một lý do khiến Evan Scamander là người bạn duy nhất của Riddle. Tom không thích nói chuyện hoặc thậm chí không thích nhìn bất kỳ ai khác.

_____________________________________________

Tom đã nhìn thấy Hagrid lén lút mang thứ gì đó vào lâu đài trông rất giống một con Acromantula (Nhện khổng lồ có khả năng nói tiếng người). Tom thở dài.

Rõ ràng là Hagrid không quan tâm đến việc mất điểm vì tuần trước anh đã lấy mất năm mươi điểm của cậu rồi. Nhưng có vẻ như cậu bạn to xác đó thậm chí còn không quan tâm đến sự an toàn của bản thân hay của người khác.

Đã đến lúc anh viết thư rồi.

Một tuần sau, anh thấy Hagrid khóc nhưng biết rằng như vậy là tốt nhất. Phù thủy bán khổng lồ nên nghiên cứu về các sinh vật và học cách giúp đỡ chúng nếu anh yêu chúng nhiều như vậy. Nuôi những người sói con dưới gầm giường và bắt những con nhện khổng lồ từ những cá thể xấu xí không phải là một ý tưởng hay.

Dumbledore đọc bức thư và thở dài. Rubeus có một trái tim lớn nhưng cậu sẽ bị đuổi học nếu không dừng lại. Người gửi bức thư đã đúng.

"Hagrid, làm ơn dừng lại."

Hagrid bắt đầu khóc và xin lỗi về hành vi của mình.

"Hagrid, học cho giỏi đi. Nếu thành công, con sẽ có thể trở thành giáo sư dạy Chăm sóc sinh vật huyền bí. Chỉ cần đừng lén lút đưa thêm động vật vào trường nữa. Nếu một trong số chúng giết chết học sinh thì sao? Chúng có khả năng đó, con trai ạ. Con biết mà."

Hagrid gật đầu chậm rãi, liên tục xin lỗi và quyết tâm học tập.

Dumbledore đã cho phép cậu đến thăm Aragog mỗi tuần một lần.

"Ta sẽ đi cùng con bất cứ khi nào con muốn gặp cậu ấy. Ta sẽ giải thích tình hình với Armando và hai trăm điểm từ Gryffindor cho hành động của con. Con sẽ bị phạt hai tháng phạt với tất cả giáo sư của con."

Ông mỉm cười với học trò của mình và Hagrid cảm thấy tiếc nuối nhưng nhẹ nhõm. Cậu thực sự may mắn vì Dumbledore tử tế.

Dumbledore cố gắng tìm ra người đã gửi lá thư nhưng không thể tìm ra điều gì cả.

"Được rồi, ít nhất Hagrid không bị đuổi học. Cảm ơn người gửi ẩn danh."

_________________________________________

Tom đã có lời khuyên về sự nghiệp với Slughorn và chủ nhiệm nhà anh chắc chắn rằng anh sẽ trở thành một Unspeakable vĩ đại.

"Nếu có thể, em có thể thỉnh thoảng dạy môn DADA ở Hogwarts không? Em biết là Unspeakable không được phép tương tác bên ngoài nhưng..." Tom chưa nói hết câu,

Slughorn mỉm cười với anh trước khi trả lời.

"Cậu thật thông minh, cậu Riddle. Ta chắc chắn cậu sẽ nghĩ ra điều gì đó. Hiệu trưởng Dippet rất muốn có cậu dạy hai tháng trong một năm."

Tom đôi khi đến câu lạc bộ Slug. Anh thực sự không thích nói chuyện và phần lớn thời gian của anh dành cho việc suy nghĩ chính xác bốn tên bắt nạt cũ của anh đang tưởng tượng về anh như thế nào. Chúng luôn đỏ mặt khi nhìn anh. Cậu phải giết thời gian bằng cách nào đó.

Anh chưa bao giờ sử dụng thuật đọc tâm với họ vì anh không thực sự muốn biết họ nghĩ gì.

Anh đã được mời vào năm thứ tư đến câu lạc bộ kỳ lạ của Giáo sư Slughorn. Người đàn ông đó đôi khi rất kỳ lạ. Evan không được mời và điều đó khiến anh cáu kỉnh trong những bữa tiệc vui nhộn đó. Đồ ăn thì ngon nhưng anh chỉ đến đó vài lần. Anh chỉ ngồi đó và lờ đi tất cả các sinh viên.

Mặc dù anh ấy đã nói chuyện với ma cà rồng. Sanguini đặc biệt tốt. Anh rất thích anh ấy.

Anh vẫn cười không ngớt khi nghe Vlad Dracul là bạn tốt của mình.

Tất nhiên là anh ta có thật. Nessie là thật, tại sao anh ta lại không thể chứ? Anh đã đọc về anh ta từ rất lâu trước khi gặp Sanguini nhưng thực sự nghe nói rằng Dracula là bạn của anh. Đúng vậy, không ai có thể chế nhạo anh vì đã cười.

_______________________________________

Vào ngày lễ tình nhân, Tom nhận được khá nhiều sôcôla, không phải sôcôla cũ mà là sôcôla rất đắt tiền từ bộ tứ. Anh có thể thấy Avery trêu chọc bốn người như anh đã thấy Alphard Black trêu chọc họ một năm trước nhưng anh không nói gì cả.

Sau đó, anh dồn cả bốn người vào góc phòng sinh hoạt chung.

"Tôi không thể chấp nhận những thứ này."

Bốn người kia mặt mày sa sầm nhưng Tom không quan tâm. Anh không có tình cảm gì với họ. Việc chấp nhận những thứ này là sai trái.

"Nhưng...nhưng. Chúng tôi không mong anh quan tâm. Chúng tôi chỉ..." Godfrey không thể nói hết.

Tom cảm thấy có chút buồn cho họ nhưng anh không biết mình nên làm gì.

Ellair buồn bã cười với anh, "Chúng tôi biết....Riddle. Hãy coi chúng như cách chúng tôi xin lỗi anh."

Abraxas sải bước về phía trước và đưa tay ra để Riddle bắt tay. "Tôi xin lỗi vì những gì tôi đã nói. Tôi thực sự xin lỗi. Vì tôi có dòng máu lai trong phả hệ gia đình... Tôi hiểu tại sao cha mẹ tôi đôi khi thất vọng về tôi."

Orion trông buồn và chỉ mỉm cười ngượng ngùng. "Không có gì nhiều. Chỉ là một cái gì đó..."

Tom nhìn bốn người một phút, sau đó gật đầu, bắt tay Abraxas, cười nhẹ: "Tôi chia cho Evan. Các cậu thấy thế có ổn không?"

Cả bốn người đều tươi tỉnh trở lại và Tom nở nụ cười rạng rỡ với tất cả họ rồi quay trở lại phòng mình.

Những thanh sôcôla thực sự rất ngon.

__________________________________________

Tom mỉm cười một mình dưới bóng cây. Bài kiểm tra viết của anh đã diễn ra hoàn hảo. Những người giám khảo thực hành của anh không thể giấu được sự kính sợ trong mắt khi họ nhìn thấy phép thuật tuyệt đẹp của anh.

Anh lại đưa con kỳ lân ra và giám khảo vỗ vai anh và nói rằng anh xứng đáng được điểm cao hơn O vì điều đó.

Abraxas, Orion, Ellair và Godfrey chào tạm biệt và chúc anh may mắn trong tương lai. Anh mỉm cười với bốn người và chúc họ điều tương tự. Anh vẫy tay chào họ khi họ lên tàu.

Bốn người biết rằng họ sẽ trân trọng từng khoảnh khắc bên Tom Riddle mãi mãi.

Anh và Evan ôm nhau và người bạn của anh vào trong để tìm một chỗ. Tom trở lại Hogsmeade với tâm trí đầy ắp yêu cầu của Evan. Evan đã yêu cầu anh từ năm nhất đến nhà cậu ấy nhưng anh không biết mình có nên chấp nhận không.

Cuối cùng, anh đã gửi Garuda đến gặp Evan hai tuần sau đó và nói với cậu ấy rằng anh thực sự không thích đám đông, nhưng vì Evan là bạn của anh [vâng, anh đã chấp nhận chuyện đó] nên anh có thể đến ăn trưa bất cứ khi nào Evan và gia đình cậu ấy muốn.

Evan, anh chị em và cha mẹ của cậu ấy đều vô cùng vui mừng. Tất cả mọi người đều muốn gặp người bạn thân nhất của Evan.

Bữa trưa diễn ra tuyệt vời và Tom cảm thấy vui khi thấy Evan vui vẻ. Anh chị em và cha mẹ của cậu ấy cũng tuyệt vời. Tom vui vì đã nhận lời mời của bạn mình.

Họ đã lên kế hoạch để mời anh đến tiếp một lúc nào đó.

____________________________________________

Tom cho con cú ăn đồ ăn vặt và mở tờ giấy da. Anh biết kết quả thi của mình sẽ như thế nào nhưng giờ anh đã có bằng chứng.

Anh đã đậu.

Tất nhiên là anh đúng.

Anh đã đạt điểm O ở mọi môn. Anh đã học tất cả các môn trong chương trình giảng dạy, ngoại trừ môn nghiên cứu về Muggle.

Anh thật đặc biệt. Anh thật tuyệt vời.

Anh cũng đã nhận được phần thưởng từ bộ vì không có học trò nào có thành tích tốt như anh trong nhiều thế kỷ.

Anh đã nhận được phần thưởng là 200 galleon và phiếu giảm giá miễn phí tới Florean Fortescue và Tiệm sách Phú Quý và Cơ Hàn trong sáu tháng tới.

Ngày hôm đó, Jean Davis đã chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn trong khi vợ ông xoa đầu và chúc mừng tất cả mọi người.

Hagrid đã nhận được E trong môn chăm sóc các sinh vật huyền bí. Trong những môn khác, Hagrid nhận được A và hai P. Nhưng Hagrid không quan tâm đến P ngu ngốc. Cậu vui mừng vì E của mình.

Không. Nói như vậy là nói nhẹ quá. Cậu đã ở trên mặt trăng rồi.

__________________________________________

Năm thứ sáu của Tom trôi qua trong bình yên, ngoại trừ một sự cố. Mặc dù sự việc đó chỉ làm tăng thêm thành tích xuất sắc của anh.

Anh biết cách Tàng hình và đã đủ tuổi nhưng anh không muốn làm bài kiểm tra vào lúc này. Anh đã cổ vũ Evan vì không làm mình bị thương trong bất kỳ lần thử nào. Bạn của anh rất giỏi.

Anh cũng tiếp tục nghiên cứu Thuật giả kim và đã viết một lá thư cho Nicolas Flamel. Anh đã nhận được một lá thư trả lời dài và nhà giả kim rất ấn tượng với anh.

Năm cuối cùng, anh nhận được huy hiệu Thủ lĩnh nam sinh và cũng được ở trọ đặc biệt. Chúng rất tuyệt. Anh và Evan đã dành nhiều thời gian ở đó để chơi Gobstones hoặc Chess.

Anh đã đến phòng cúp và mỉm cười mãn nguyện khi thấy tên mình ở đó trên nhiều cúp và huy chương. Kết quả của sự quyết tâm, phép thuật và sự chăm chỉ của anh. Anh đã đi vào lịch sử.

Anh đã nhận được Giải thưởng đặc biệt cho những đóng góp cho trường vào năm ngoái khi hai người sói tấn công Hogwarts. Anh đã một mình ngăn chặn chúng trước khi Dippet, Filius, Abbott, Dumbledore, Merrythought và những người khác đến. Họ đã bị khuất phục và bị đưa trở lại khu rừng. Hai người đã nói gì đó về một người sói hoang dã và một phù thủy đang làm gì đó với họ.

Anh đã thể hiện xuất sắc trong kỳ thi NEWTS vào cuối năm. Anh biết rằng mình sắp đạt điểm O.

Evan ôm tạm biệt anh và họ hứa sẽ luôn giữ liên lạc với nhau dù có chuyện gì xảy ra.

__________________________________________

Dumbledore vỗ đầu anh, chúc mừng và khen ngợi biểu hiện xuất sắc của anh trong bảy năm qua, tặng cho anh một bộ bùa chú hiếm có và sách biến hình, chúc anh mọi điều may mắn trên đời.

"Rất vui khi được dạy con, Tom," Dumbleore mỉm cười hiền từ với cậu bé đã trưởng thành và làm được những việc mà không một phù thủy bình thường nào có thể làm được.

Tom mỉm cười với ông khi nhận món quà từ người đã đánh bại chúa tể bóng tối vĩ đại nhất, Gellert Grindelwald.

Cả thế giới phép thuật đều biết nỗi kinh hoàng mà Gellert Grindelwald đã mang đến cho thế giới phép thuật và phi phép thuật. Dân Muggle cũng có cuộc chiến của riêng họ nhưng họ cũng phải chịu đau khổ vì Grindelwald.

Cựu sinh viên Durmstrang này bị tâm thần.

"Không, cảm ơn giáo sư đã đối xử tốt với con trong suốt những năm qua. Vì đã chăm sóc sức khỏe của con. Cảm ơn giáo sư đã dạy con mọi thứ con biết. Được giáo sư dạy là một vinh dự cho con."

Dumbledore lắc đầu nhưng vẫn mỉm cười.

"Con là một học sinh tuyệt vời, Tom Riddle. Chúc con may mắn trong cuộc sống."

Merrythought ôm anh và tặng anh một bộ lông vũ cùng một bộ sách phép thuật phòng thủ quý hiếm.

"Con là học trò ta yêu thích nhất, Tom và không gì có thể thay đổi điều đó. Chúc may mắn. Ta biết con sẽ trở thành một thành viên đáng chú ý của Khoa Bí ẩn sau khi trở về từ chuyến đi của mình."

Filius và Dumbledore cười khúc khích khi nghe điều đó.

"Ta chắc chắn rằng cậu Riddle sẽ được phép dạy ở đây trong hai tháng. Ta hoàn toàn tin tưởng vào cậu," Flitwick nói khi đưa cho Tom bộ sưu tập của riêng ông gồm một số cuốn sách bùa chú rất cũ.

Tom mỉm cười nhẹ khi cảm ơn vị giáo sư nhỏ bé.

Horace Slughorn đang khóc. Tất cả các giáo sư đều biết Horace rất quan tâm đến học sinh của mình. Nhưng ông tự hào vì Tom Riddle đã đến nhà ông.

"Thật vinh dự khi được đón tiếp cậu trong nhà ta, cậu Riddle. Ta chưa bao giờ có vinh dự được dạy một người có trình độ như cậu."

Dumbledore gật đầu, "Tôi cũng nghĩ vậy, Horace. Con là một phù thủy phi thường, Tom."

Tom lắc đầu nhưng lấy những cuốn sách thuốc cổ xưa mà Slughorn đưa cho anh cùng với một hộp kẹo đắt nhất và phiếu giảm giá để ghép đôi pháo Puddlemere united và Chudley. Anh thích Puddlemere united.

Giáo sư Sparrow ôm cậu và đưa cho cậu cây chổi đắt nhất từ ​​trước đến nay, Nimbus 1900. Norrington biết Tom đã phát triển phép thuật và mặc dù nó không hoàn toàn là phép thuật nhẹ, nhưng nó vẫn an toàn. Ông gặp khó khăn trong việc thành thạo nó. Bản thân điều đó giải thích Tom có ​​thể kiểm soát phép thuật của mình nhiều như thế nào. Vì anh đã phát triển nó khi đang học năm thứ ba.

"Đôi khi bay trên chổi cũng thú vị", Sparrow nói trong khi đưa món quà cho Tom, người bắt đầu cười.

Họ đều biết về phép thuật và đã chỉ cho anh cách nộp nó cho bộ. Thật khó để tạo ra những phép thuật mới. Giải thưởng cũng khá lớn vì không nhiều người có thể tạo ra phép thuật khi họ vẫn còn ở độ tuổi thiếu niên.

Charlotte Abbott vỗ đầu anh và cũng ôm anh. Tom biết đây hẳn là cảm giác của những đứa trẻ khi được mẹ ôm.

"Ta rất tự hào về con, Tom. Con sẽ tiến xa trong cuộc sống. Con được ban phước bởi chính Phép thuật."

Cô tặng anh một số cây tuyệt đẹp và một số cuốn sách rất cổ về Thảo dược học. Chồng cô, Leo Graves cũng nháy mắt với anh. Người đàn ông đó rất tốt bụng. Ông ấy thường không đến trường nhưng vì đây là một dịp đặc biệt nên ông ấy đã đến.

Cô cũng tặng anh những chiếc nồi sô cô la và một hộp bánh fudge.

Armando Dippet ôm anh và nói rằng ông sẽ rất vui nếu được Tom dạy học trò của mình.

Họ vẫy tay chào anh khi anh quay trở lại Hogsmeade. Anh vẫn phải ở lại đó cho đến khi anh tròn mười bảy tuổi. Anh vẫy tay chào lại nhưng cảm thấy đau khổ không giống bất cứ điều gì anh từng trải qua trước đây.

Anh sẽ phải để Shesha Naga ở lại đây.

Kết hợp với thực tế là anh đang rời khỏi nơi từng là nhà của mình. Hogwarts từng là nhà của anh.

Nơi đây sẽ luôn là nhà của anh.

Tất cả các giáo sư đều có ý nghĩa với anh. Anh sẽ luôn tôn trọng tất cả họ.

Shesha và anh đã nói về điều đó và con basilisk trông vô cùng buồn bã khi cậu nhận ra mình sẽ phải ở lại Hogwarts một thời gian. Khi anh trở về sau chuyến đi, anh sẽ mua một ngôi nhà gần một hồ nước lớn để anh có thể đưa Shesha Naga và Nagini ra khỏi Hogwarts. Chỉ có Garuda sẽ đi cùng anh trong chuyến đi.

Trước khi anh có thể rời đi, Fawkes đã đáp xuống vai anh, cắn nhẹ vào tai anh và âu yếm dụi vào má anh. Anh mỉm cười buồn bã với chú chim xinh đẹp. Anh sẽ nhớ chú. Fawkes nhìn thấy điều gì đó trong mắt anh và bắt đầu hát. Trước khi quay đi, anh nhận ra rằng phượng hoàng đã tặng anh một món quà.

Hai chiếc lông phượng hoàng.

Anh quay lại và thấy tất cả các giáo sư của mình đều rưng rưng nước mắt. Nhưng họ vẫn mỉm cười. Họ hạnh phúc.

Họ vui mừng cho anh.

Fawkes và Garuda cùng bay phía trên anh. Tom mỉm cười rạng rỡ với tất cả họ và với nơi duy nhất mang lại cho anh hạnh phúc.

____________________________________________

Anh nhận được kết quả kỳ thi NEWT và mỉm cười khi thấy tên mình trên trang nhất của tờ báo.

Anh luôn đạt điểm O ở tất cả các môn.

Anh đã nhận được phần thưởng 500 galleon cho thành tích đặc biệt của mình. Đơn xin vào DOM của anh cũng đã được chấp nhận.

Anh mỉm cười khi Garuda dụi vào má anh. Anh vuốt ve đầu cậu và dựa lưng vào gối.

"Chuyện này thật tuyệt, bạn của tôi."

Vào ngày sinh nhật của mình, anh nhận được rất nhiều bánh sinh nhật, áo choàng, sneakoscope và nhiều thứ khác từ các giáo sư và Evan. Anh cũng nhận được thư và quà từ bộ tứ. Họ có vẻ rất vui mừng cho anh qua những lá thư của họ. Tất nhiên, không có gì ngạc nhiên khi họ biết về kết quả của anh.

Anh đã làm bài kiểm tra vào tháng 1 và đã đạt kết quả cao.

ANh cảm ơn Jean Davis và vợ ông về mọi thứ. Đôi vợ chồng già rưng rưng nước mắt và chúc anh may mắn trên chuyến đi. Anh cũng yêu cầu đặt thêm nhiều bùa hộ mệnh hơn vào tòa nhà của họ.

Jean mỉm cười và cho phép anh.

Ba Cây Chổi hiện là một trong những nơi an toàn nhất ở Anh.

Anh mỉm cười một mình rồi bắt đầu chuyến đi của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro