CHƯƠNG 2 : Nhiệm vụ của Lucius (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Merlin con đang nghĩ về cái gì vậy!" Lucius Malfoy rít lên. Tay ông vẫn siết chặt trên vai Draco

Draco lắp bắp, khuôn mặt vẫn đỏ bừng vì xấu hổ. Cậu đang cố gắng cử động miệng để có thể nói điều gì đó- bất cứ điều gì- để biện minh cho hành động của mình hoặc trấn an cha mình. Nhưng cổ họng cậu đã đóng lại và cậu không thể bình tĩnh lại để tập trung vào một câu nói. Cậu đã không nhìn thấy cha mình tức giận như vậy trong nhiều năm và cơn giận lần trước chắc chắn không nhằm vào cậu 

Lucius xoay con trai của mình lại và đẩy cậu về phía trước để cậu không còn ở bên cạnh mình. Draco lóng ngóng trước khi thu mình vào tư thế khom người, mặt nhìn xuống đất

"Nhìn ta này" Lucius gầm gừ khi ông hướng đầu con trai mình lên trên, để ánh mắt băng giá của ông nhìn vào đôi mắt đang mở to của Draco "Thật đáng thương hại"

Draco chắc chắn rằng không có gì ngoài nỗi sợ hãi trên khuôn mặt khi cậu nhìn vào cha mình. Làm thế nào cậu có thể giải thích những gì đã xảy ra? Cha cậu đã nhìn thấy chiếc nhẫn chưa? Nếu không, có lẽ Draco có thể vứt cái thứ chết tiệt đó đi nhanh nhất (và kín đáo) nhất có thể - rốt cuộc thì nó đã khiến cậu rơi vào mớ hỗn độn này. Hơn nữa, nếu cha cậu không biết về chiếc nhẫn và cậu đang đeo nó ngay lúc này, điều đó sẽ chỉ làm tăng thêm cơn giận của ông

Lucius tự bình tĩnh lại một chút, ông không hành động như ông nên làm với tình huống này. Thật không hợp lý khi để cho sự nóng nảy của ông vượt quá tầm kiểm soát của nó. Khi bắt gặp ánh nhìn của con trai mình, ông cứng lại và đứng cao hơn, để áo choàng của ông cuộn lại với lực di chuyển của ông

Phép thuật của Lucius nứt ra xung quanh cả ông và con trai ông, như thường lệ khi ông đặc biệt tức giận nhưng không muốn thể hiện nó qua các tính năng của mình "Con có biết con đã làm gì không?"

Draco định nói gì đó, nhưng Lucius đã cắt lời cậu "Con đã hành động không phù hợp nhất với một người thừa kế thuần chủng. Chưa kể, con còn công khai thách thức và làm ta xấu hổ trước công chúng -  trước mặt những kẻ phản bội máu, không hơn không kém "

"Tôi đã bỏ qua ở Borgin và Burkes, khi con ngắt lời ta và bắt đầu nói một cách ngu ngốc. Nhưng sau đó, con không chỉ gây ra cảnh đó ở giữa một hiệu sách, mà con còn làm xấu mặt gia đình bằng cách tấn công ta ở nơi công cộng "

Lucius bình tĩnh một cách kỳ lạ trong lúc nói, nhưng phép thuật của ông rất sắc bén và mạnh mẽ - cho thấy ông ấy đang tức giận như thế nào đằng sau chiếc mặt nạ của mình "Nhưng thưa cha, con không tấn công cha" Draco bắt đầu

"Con khẳng định việc đẩy một xe sách về phía ta không phải là thể hiện sự thách thức và là một cuộc tấn công rõ ràng?" Lucius gầm gừ "Hay bạn chỉ đơn thuần là ngu ngốc để tin rằng cuộc tấn công chỉ là một cuộc tấn công nếu nó chỉ được thực hiện bằng các phương tiện ma thuật?"

Draco văng tục, cậu sẽ không dám thách thức cha mình - đặc biệt là khi không ở nơi công cộng. Và chắc chắn cậu không có lý do gì để thách thức ông ấy cả. Cha cậu luôn muốn những điều tốt nhất cho cậu và đã nuôi dạy cậu sống đúng với tên tuổi của gia đình. Cậu biết vị trí của mình trong xã hội và cậu biết những gì được mong đợi ở cậu vì điều đó

Hít một hơi thật sâu, Draco nuốt nước bọt khi cậu cố định tư thế và bắt gặp ánh mắt của cha mình. Cậu triệu hồi từng chút sự tội lỗi và hối hận nhất có thể và để nó công khai tỏa sáng trong mắt anh ta

Đã đến lúc phải xin lỗi cha và nhận trách nhiệm vì đã gây ra cảnh đó trong Flourish and Blotts "Con xin lỗi vì những hành vi không đúng mực ngày hôm nay thưa cha. Lẽ ra, con phải kiểm soát bản thân tốt hơn, như cách cha đã hướng dẫn con làm vô số lần. Con sẽ để cho cảm xúc của mình trở nên tốt hơn và con sẽ cố gắng từ bỏ thói quen ngỗ ngược này ngay lập tức "

Lucius nhanh chóng gật đầu với con trai mình và nheo mắt lại một chút trước khi sải bước về phía cổng trang viên "Hãy kiểm soát thói quen đó, nó sẽ chỉ khiến con gặp thêm rắc rối trong tương lai. Và Draco? " Lucius dừng lại và quay đầu lại nhìn con trai mình "Hãy nhớ thân phận của bạn và nhớ điều đó có nghĩa là gì"

--------------------------

Draco trở về phòng sau cuộc cãi vã với cha mình, mặc dù mẹ cậu đã cố gắng thu hút sự chú ý của cậu, nhưng cậu đã không để ý đến cô. Cậu biết mình sẽ bắt đầu khóc nếu cậu dừng lại nói chuyện với cô ấy

Cậu cảm thấy tội lỗi khi biết mình đã làm bố mẹ thất vọng. Có lẽ điều đó hơi đáng lo ngại, rằng việc cậu không thể khiến bản thân cảm thấy tội lỗi khi có những người khác bên ngoài gia đình cậu tham gia "Nhưng đó chỉ là cách và nó đi kèm với việc trở thành một người thuần chủng-  một Slytherin."

Khi đóng cửa phòng ngủ, Draco đã mất một giây để định thần lại. Cậu phải tập trung và nhiệm vụ đầu tiên khi làm như vậy là vứt bỏ chiếc nhẫn bị nguyền rủa. Nhìn xuống tay mình, cậu thấy viên đá sáng lấp lánh đang nhìn cậu một cách ngây thơ và cậu gầm gừ với điều đó 

Thứ này có lẽ là một trò lừa đảo, không có nhà giả kim hay phù thủy nào trong lịch sử có thể du hành vào tương lai hoặc tạo ra một hiện vật có thể làm được như vậy. Cũng không có bất kỳ phát minh nào cho những cái nhìn về tương lai được thực hiện, vì vậy chiếc nhẫn này về mặt lý thuyết không tồn tại- và nó cũng không nên tôn tài. Đó là một trò đùa, tương tự như thứ gì đó bạn sẽ mua tại tiệm Zonkos

Có một lý do khiến Draco không định đi bói toán vào năm thứ ba của mình, nhánh ma thuật đó quá mù mờ vì một nửa số "người tiên kiến" và "nhà tiên tri" là giả mạo. Rất ít người thực sự là thật. Draco đã thật ngu ngốc khi nghĩ rằng một hiện vật như chiếc nhẫn này lại tồn tại và chưa được đề cập đến ở bất cứ đâu "Quá nhiều để tìm ra số phận của tôi là gì" Draco chế giễu

Draco nhanh chóng tháo chiếc nhẫn ra khỏi ngón tay và hơi ngạc nhiên khi thấy chiếc nhẫn không hề để lại dấu vết. Với việc nó cháy dữ dội lúc nãy, Draco chắc chắn ít nhất chỗ đó sẽ đỏ "Mặc dù vậy, cố thể phép thuật của tôi có thể đã chữa lành tổn thương nếu nó có xảy ra" Draco trầm ngâm. Triệu hồi gia tinh của mình "Dobby"

Dobby xuất hiện ngay lập tức, ngước đôi mắt mở to nhìn Draco. Anh ta trông có vẻ mong đợi và sẵn sàng phục vụ Draco theo bất kỳ cách nào anh ta được chỉ huy "Vâng, chủ nhân Draco? Dobby có thể phục vụ bạn như thế nào? "

"Vứt bỏ thứ này Dobby và đừng nói với cha tôi về sự tương tác này trừ khi ông ấy hỏi cụ thể "Draco nói khi thả chiếc nhẫn vào tay Dobby. Cậu mơ hồ vui mừng vì đồ trang sức không được tính là quần áo, nếu không cậu sẽ phải tự mình vứt chiếc nhẫn đi

Đôi khi phép thuật cũng kỳ quặc như thế .Do đó, cậu đã ra lệnh cho Dobby chỉ thông báo  cho cha mình sự việc này nếu cha cậu hỏi cụ thể về nó. Cậu biết rằng Lucius là người đứng đầu gia đình Malfoy và như vậy tất cả các yêu tinh sẽ nghe lệnh của cha cậu so với cậu. Để chống lại điều đó, người ta phải tìm ra sơ hở.

"Vâng, chủ nhân Draco" Dobby nói khi gật đầu khẳng định. Một điều tốt về Dobby là anh ấy thực sự giỏi trong việc xác định những sơ hở trong bài phát biểu của Draco

Khi Dobby rời khỏi, Draco thở ra một hơi dài. Nhiệm vụ đầu tiên của cậu đã được thực hiện. Dobby sẽ đem chiếc nhẫn đi và không ai có thể biết được cậu đã làm gì. Chắc chắn, Borgin có thể nghi ngờ, nhưng ông ta khó nói với Lucius vì sợ mất khách hàng hoặc số tiền ông ta nhận được từ Draco và nó không giống như Weasleys, Granger hoặc Potter sẽ đối đầu với cậu về những gì đã xảy ra. Vì vậy, mọi thứ đều ổn...

Bây giờ, Draco sẽ ngồi xuống và thu thập suy nghĩ, xây dựng lại lá chắn tinh thần và kìm nén sự tức giận, cảm giác tội lỗi và lo lắng của mình. Sau đó tâm trí của cậu sẽ trở nên minh mẫn và cậu có thể bắt đầu đọc lại những cuốn sách cũ về phong tục thuần chủng để nhắc nhở bản thân về những gì cậu phải hành động - cha cậu sẽ mong đợi điều này được thực hiện

----------------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro