CHƯƠNG 3 : Một Hình Vuông (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sự rung chuyển nhẹ của đoàn tàu vang lên khắp khoang và Draco lơ đễnh điều chỉnh lại câu chuyện phiếm của Pansy. Cậu đã hồi hộp chờ đợi thời cơ xuất hiện từ nãy giờ, nhưng sau khi nhận ra chuyến tàu dường như dài bao lâu, Draco bắt đầu cảm thấy buồn chán

Cậu không thể đợi quá lâu, nếu không cậu có thể bỏ lỡ cơ hội hoàn toàn - và Merlin biết xậu không muốn giữ cuốn nhật ký đó lâu hơn mức cần thiết. Nhưng nếu Draco bỏ qua sự kiên nhẫn cho kế hoạch này, cậusẽ trở nên đáng ngờ. Ngay cả Ginevra Weasley cũng sẽ bắt kịp cậu

"Draco, cậu nghĩ Zarcharias Smith sẽ nói gì khi tham gia cùng chúng ta tại bàn Slytherin?" Pansy hỏi, khiến Draco đột ngột giật mình ra khỏi dòng suy nghĩ của mình

Draco co rúm người lại "Cậu bé Hufflepuff đó? Tại sao bạn lại quan tâm đến anh ấy? "

Pansy nhìn những người khác- những người chỉ đơn giản là trông thích thú- rồi quay lại Draco. Với một cái huýt sáo nhỏ và đảo mắt, cô ấy nói "Bởi vì anh ấy rất vui tính. Anh ta quá hoài nghi đối với một Hufflepuff và mọi người đều biết anh ta không thể chịu đựng được bọn Gryffindor. Chà, dù sao thì hầu hết chúng đều vậy "

"Chắc hẳn sẽ không vui đến thế nếu tôi chưa từng nghe về anh ta" Draco chế nhạo

Pansy định vặn lại thì Blaise cắt ngang, "Chà... năm ngoái chứng kiến ​​cảnh cậu bị ám ảnh bởi Potter suốt cả năm trời, hẳn là cậu sẽ không để ý đến Smith" Draco đỏ mặt vì xấu hổ. Pansy chỉ cười khẩy và nhanh chóng cảm ơn sự can thiệp của Blaise

"Sao cũng được. Tôi sẽ thay đổi " Draco đứng dậy và nhanh chóng thu dọn đồ đạc của mình, đảm bảo có thêm một tay áo choàng- và quan trọng hơn là cuốn nhật ký. Cậu sẽ không để nó bị một trong những Slytherin khác cầm được trong lúc cậu trên đường đến ngăn thay đồ

Trước khi rời đi, Draco "đề nghị" rằng Crabbe và Goyle cũng nên thay đồ. Cậu chỉ hy vọng hai kẻ ngốc sẽ nhận được tin nhắn

Draco lao xuống tàu và đến các khoang thay đồ trước khi nhanh chóng mở một chiếc cửa và bước vào. Sau khi khóa cửa, Draco cởi bỏ chiếc áo choàng được gấp gọn gàng của mình. Cậu do dự trước khi nhẹ nhàng nhặt cuốn nhật ký và đặt nó sang một bên. Cuốn sách đó đã mang đến cho cậu đủ rắc rối rồi và cậu sẽ rất vui khi thoát khỏi nó

Thay đổi nhanh chóng, Draco dừng lại để ngắm mình trong gương. Cậu cởi thẳng áo choàng của mình và cậu cau có khi nhìn thấy những chiếc túi nhỏ dưới mắt mình. Draco nghĩ : "Vấn đề với việc có làn da trắng như vậy, là mọi người đều biết khi nào bạn đã trải qua một đêm khó khăn hoặc bồn chồn- hoặc nhiều đêm"

Trong cơn bực bội, Draco lấy cây đũa phép ra và phủ một ánh hào quang lên khuôn mặt. Nó sẽ không tồn tại lâu, nhưng nó sẽ che đi những chiếc túi dưới mắt. Khi nhét đũa phép vào một trong các túi áo choàng của mình, cậu cảm thấy một giây phút ... do dự?

Cậu cho rằng cậu không nên cảm thấy đúng khi đưa cuốn sách cho người khác ngay từ đầu - đặc biệt là sau khi cậu biết điều đầu tiên đã gây ra cho mình. Nhưng đó không phải là điều khiến cậu cảm thấy do dự. Weasley đáng phải chịu đau khổ sau khi tước đi cơ hội kết bạn của Draco với Potter. Và cách tốt nhất để làm tổn thương cậu ta là làm tổn thương gia đình của cậu ta

Nhưng Draco ước mình có thể làm được nhiều hơn thế để giúp đỡ cha mình và ... Chúa tể hắc ám. Cậu không muốn đưa một hiện vật như vậy cho một người có thể dễ dàng ném nó đi mà không cần suy nghĩ kỹ. Nhưng Draco biết điều này là vô lý - vì nhiều lý do!

Lý do 1, cậu không muốn cuốn nhật ký này nữa. Đó là quá nhiều rắc rối. Lý do thứ 2, cha cậu đã hướng dẫn cụ thể cho cậu và Draco sẽ không làm ông thất vọng

Thở dài, cậu nhét cuốn nhật ký vào túi và đi ra khỏi ngăn. Bên ngoài, cậu được chào đón bởi sự hiện diện của hai "người bạn" của mình. May mắn thay, họ đã nhận được tin nhắn- và không mất nhiều thời gian để thay đổi. Draco không muốn chờ đợi

"Crabbe, Goyle, đi thôi"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro