7. Cúp Quidditch thế giới sôi nổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đừng do dự khi tấn công kẻ thù của con. Đó là lời mẹ cậu nói khi dạy cậu cách sử dụng kiếm. Nadia khá lập dị khi nói đến kiếm thuật, nghiêm khắc nhưng lại dịu dàng khi dạy cậu. Cậu có thể dễ dàng cầm kiếm, đỡ đòn và tấn công khi đấu tay đôi với bà. Cậu là niềm tự hào và là niềm vui của bà. Đứa con trai thần đồng có thể thành thạo bất cứ thứ gì chỉ trong vài tháng.

Orpheus là một "con trai của mẹ" theo như cách mọi người thường nói. Cậu sẽ làm bất cứ điều gì cho mẹ mình. Nadia đã bảo cậu chiến thắng trong Giải đấu Tam Pháp Thuật và cậu đã giành chiến thắng - mang về cho bà một chiếc cúp và vinh quang. Lòng tham của cậu trong kiếp sống này khác biệt. Cậu muốn nắm cả thế giới trong tay và trao tặng nó cho mẹ mình, quỳ gối trước bà như một tín đồ trước thần thánh. Nếu không thể có được thế giới, cậu sẽ hủy diệt nó cho đến khi tất cả đều quỳ lạy trước mẹ mình.

Cậu không biết nỗi ám ảnh của mình bắt nguồn từ đâu, có lẽ là vì dòng máu Black chảy trong huyết quản. Sự điên cuồng của một gia đình như vậy đã nhuốm vào linh hồn cậu từ kiếp sống là Arcturus Black - nó được củng cố khi thức dậy với tư cách là Orpheus. Cậu đổ lỗi cho sự điên rồ vì lòng tham kỳ quặc muốn biến mẹ mình thành một vị thánh, một vị thần.

Nếu Nadia sinh cho cậu một người em, cậu ta sẽ hoàn toàn giống với Arcturus. Một người sẽ làm bất cứ điều gì cho họ. Cho dù đó là vàng, kim cương, hay thậm chí là máu và nước mắt, cậu ta sẽ sẵn sàng làm bất cứ điều gì cho những người anh chị em mà mẹ đã sinh ra cho cậu. Nhưng cậu ta là con một và không bao giờ cần phải chia sẻ sự quan tâm của mình, cũng không phải chia sẻ sự quan taam của mình với mẹ. Cậu ta đã trở nên độc chiếm, hoang tưởng về bất kỳ ai có ý định cướp bà khỏi cậu.

Cậu tỉnh dậy trong kiếp sống thứ mười ba của mình và sau đó cậu đang ngồi trên khán đài cao nhất của sân vận động. Khi những tia sáng màu đỏ và xanh lá mờ nhạt lướt qua trong không trung, Harry tập trung hơn vào việc Nikolai đang vặn vẹo trên ghế của mình, cố gắng hết sức để không hét tên Krum để cổ vũ.

Nikolai Markov, cậu bé có thể là em trai của cậu.

Nếu như em được sinh ra, cậu nghĩ khi liếc nhìn Nikolai và Nadia. Anh sẽ không cho phép bản thân chết và chỉ đứng nhìn nước Anh bị hủy diệt. Cậu sẽ giữ đúng lời của mình. Cậu không quan tâm nếu nước Anh bị Chúa Tể Hắc Ám kéo xuống. Cậu sẽ tóm lấy bản thể kia của mình, Sirius, và có lẽ cả Remus và chạy trốn sang Nga. Họ sẽ được an toàn và nước Anh sẽ do một tên bạo chúa cai trị.

Trong kiếp này, Nikolai chẳng là gì ngoài một người xa lạ. Chà, đó là tình hình hiện tại. Harry sẽ không ngồi yên và không làm gì cả. Cậu vẫn tham lam và ích kỷ. Cậu muốn cậu bé có thể là em trai của mình có mặt trong cuộc sống của mình. Để bù đắp cho việc ngăn cản sự ra đời của cậu trong kiếp sống thứ sáu và nuông chiều cậu ấy cho đến khi Nikolai có thể dựa vào cậu trong mọi việc.

"Harry!" Hermione đánh vào tay cậu. Cậu chớp mắt thoát khỏi cơn ngây ngất trước khi quay sang Ron đang tiến về phía tấm kính. Hermione bối rối, quay sang Harry với vẻ lo lắng.

Veela, cậu nghĩ trước khi quay lại tóm lấy Ron và Fred. Những người anh trai lớn hơn của họ kiềm chế hơn và George thì lại là một bí ẩn khi anh giúp Harry kéo hai người em trai trở lại chỗ ngồi. Lạ thật... lần trước anh ấy cũng không bị Veela ảnh hưởng quá nhiều.

Hermione nhanh chóng bắt Ron ngồi xuống, trong khi Ginny và George đảm bảo Fred sẽ không đứng dậy nữa. Hai cô gái đã mắng mỏ Fred và Ron bị mê hoặc. Ginny giật giật, mím chặt môi khi nhìn chằm chằm vào Veela và nắm chặt nắm đấm khi nhìn thấy chúng. Harry càng bối rối hơn về việc tại sao George không bị Veela ảnh hưởng - Họ đều là nữ... Harry nghĩ khi cuối cùng cậu cũng nhận ra.

Có lẽ cuộc hôn nhân của anh với Angelina thiên về nghĩa vụ hơn là tình yêu. Thật xảo quyệt.

"Tỉnh táo đi." Harry quát lên khi cậu tát vào mặt Ron. Nhiều người rùng mình khi nghe thấy âm thanh đó. Ron chớp mắt thoát khỏi cơn ngây ngất, trước khi rên rỉ vì cơn đau nhói trên má. Harry chỉ đảo mắt và ngồi trở lại ghế của mình, ngay bên cạnh Hermione. "Veela chết tiệt."

"Veela ... chính xác thì Veela là gì?"

"Sinh vật nửa người và giống tiên (nymph). Họ giống như tiên cá (Siren) trên đất liền nhưng có tính nhân văn hơn. Đã có trường hợp Veela kết hôn với con người, mặc dù mình không biết liệu trước đây họ có kết hôn với Muggle hay không." Harry giải thích, mắt vẫn hướng về những Veela đang nhảy múa xung quanh. Cậu liếc nhìn Nikolai, người có vẻ như không bị ảnh hưởng nhưng lại bị Veela mê hoặc.

Một người khác nữa ... cậu nghĩ khi liếc nhìn Hermione đang vỗ nhẹ vào đôi má ửng đỏ của Ron.

"Có Veela nam không?" Hermione hỏi khi cô nhìn xuống Veela.

Harry ậm ừ, "Có, nhưng Veela nữ phổ biến hơn nhiều so với Veela nam."

Cậu đã gặp nhiều Veela trong những kiếp sống khác nhau, nhưng Veela nam thì hiếm hơn so với Veela nữ. Cậu không thích Veela lắm. Lần cuối cùng cậu gặp một Veela, nó đã cố quyến rũ cậu. Harry cảm thấy ghê tởm khi Veela đặt tay lên người cậu.

May mắn thay, Veela thường được nhìn thấy nhiều hơn ở Pháp. Thật không may cho cậu, cậu mang dòng dõi người Pháp trong ba kiếp sống, hai trong số đó khiến cậu phải đến Pháp nhiều lần để thăm gia đình mình. Nhưng cậu không phàn nàn nhiều. Cậu là một trong số ít người có điều kiện xa xỉ là có thể thoải mái ẩn mình trong những dịp như vậy, trong khi những người khác cùng tuổi cậu buộc phải mỉm cười như những người thừa kế hoàn hảo.

Hermione không hỏi tại sao cậu không bị ảnh hưởng. Cô ấy đã thấy một số người đàn ông ở khán đài cao nhất không nhúc nhích khỏi chỗ ngồi và đơn giản cho rằng một số người miễn nhiễm với bùa mê và sự quyến rũ của Veela. Cô ấy không cần biết rằng Harry đã xây dựng bức tường tinh thần của mình đến mức những sinh vật như Veela không thể ảnh hưởng đến cậu dù chỉ một chút. Chúng kiên cố. Chúng là một bức tường kiên cố bao quanh tâm trí cậu giống như Vạn Lý Trường Thành của Trung Quốc. Cậu đã rèn luyện hàng thập kỷ để hoàn thiện nghệ thuật tinh thần đến mức có thể thao túng cảm xúc của chính mình và đơn giản là dập tắt cảm xúc.

Sự phấn khích mà cậu cảm thấy ngay lập tức bị lu mờ ngay khi cậu nhận thấy nó. Cậu không thể mạo hiểm với những cảm xúc mãnh liệt vào lúc này. Cậu có thể giả vờ. Cười và cười đùa, bất kể nó giả tạo đến mức nào, nó vẫn hoàn thành công việc một cách hoàn hảo. Không ai nhận thấy điều đó.

"Ron! Nhìn kìa!" Ginny thúc nhẹ Ron và chỉ về phía Tầm thủ tài năng của Bulgaria.

Viktor Krum đang lao xuống đất khi Tầm thủ của Ireland đuổi theo anh. Harry đã biết chuyện gì sẽ xảy ra. Tầm thủ của Ireland đập người xuống đất trong khi Krum nhanh chóng điều khiển cây chổi của mình để thay đổi quỹ đạo. Harry thừa nhận rằng Krum giỏi hơn bản thân ban đầu của mình khi thực hiện động tác giả Wronski. Cậu đã may mắn và nhờ adrenaline* khi lần đầu tiên thực hiện nó.

---
Adrenaline - có tên khác là Epinephrine, là một hormon được giải phóng khỏi tuyến thượng thận, có tác dụng trên thần kinh giao cảm, được sản xuất bởi cơ thể khi sợ hãi, tức giận hay thích thú, cái làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh hơn và cơ thể chuẩn bị cho những phản ứng chống lại nguy hiểm.
---

Đám đông hò hét khi Lynch, Tầm thủ của Ireland, đập người xuống đất và bắt đầu rên rỉ. Thời gian chờ bắt đầu khi các pháp sư chạy ra sân và dìu anh ta sang một bên. Mặt anh ta dịu lại trong khi những người ủng hộ Ireland la hét và quát tháo Krum vì động tác giả của anh. Nhưng miễn cưỡng, nhiều người hâm mộ Ireland cũng phải gật đầu kinh ngạc.

"Anh ấy khá đẹp trai. Thật đáng tiếc." Ginny nhận xét khi Hẻmione cười khúc khích bên cạnh cô. "Mọi người có nghĩ Krum sẽ bị phạt vì động tác giả của mình không?"

"Không. Đó là một chiến thuật chính thức và nổi tiếng trong Quidditch. Ireland có thể bị phạt nếu họ cố gắng trả thù." Charlie giải thích khi Lynch đứng dậy và phóng mình cùng cây chổi của anh ta lên trời. Charlie là một Tầm thủ, một trong những người giỏi nhất của Gryffindor cùng với Harry.

Đôi mắt màu ngọc lục bảo của Harry hướng về phía các cầu thủ Quidditch đang bay trên bầu trời. Họ bay theo một chuyển động uyển chuyển khiến họ trông giống như những vệt mờ. Cậu lười biếng nhìn qua ống nhòm mà cậu đã mua cùng Hermione và Ron khi chọn một số mặt hàng. Cậu vặn núm tốc độ để làm chậm mọi thứ, quan sát chuyển động của các cầu thủ. Levski - một Truy thủ của Bulgaria, đã nhanh chóng né tránh được quả Bludger mà Ryan, Tấn thủ của Ireland, hướng về phía mình.

Quidditch là một môn thể thao nhưng nó có thể giết chết người khác khi họ bay trên sân đấu.

"Nếu không ai chết trong trận đấu thì ai đó có thể chết trong cuộc đột kích." Harry lẩm bẩm khi cậu kéo ống nhòm ra khỏi mặt và ngả người ra sau ghế.

---------------------

Ireland thắng nhưng Krum đã tóm được quả Snitch. Tất cả các cầu thủ Quidditch trông đều bầm dập, thâm tím, đầy mồ hôi và có lẽ là cả nước mắt. Bulgaria có vẻ khá buồn bã nhưng vẫn ngẩng cao đầu và bắt tay với những đối thủ đáng kính của họ. Harry mỉm cười khi nhìn Nikolai tiến về phía Krum với nụ cười rạng rỡ.

Nikolai quay đầu nhìn đầu xung quanh cho đến khi chạm mắt với Harry, đôi mắt tím xám mở to. Cậu bé người Nga nhanh chóng chạy đến chỗ họ, mỉm cười với Harry và khiến hầu hết người Anh ngạc nhiên khi nhận ra cậu bé này vì giống mẹ cậu.

"Hadrian!" Nikolai thốt lên khi nắm lấy tay Harry. "Tôi đã hứa sẽ giới thiệu cậu, nhớ chứ? Đi nào!" Cậu kéo Harry đứng dậy và chen qua đám đông hướng đến đội tuyển Bulgaria.

Ron đang há hốc nhìn cậu, trông khá ghen tị khi Harry đối mặt với Viktor Krum. Harry chỉ đơn giản chớp mắt ngạc nhiên, nhận thấy Krum trông khá khó chịu và ngượng ngùng. Điều đó khiến cậu bật cười, không ai có thể tin rằng Viktor Krum lại tệ trong việc giao tiếp.

Krum hiếm khi nói chuyện với người khác ngoài nhóm bạn thân của mình, bao gồm Orpheus Black. Krum khá hướng nội và nó trở nên tồi tệ hơn với sự nổi tiếng của anh ấy. Mặc dù anh thỉnh thoảng trở nên kiêu ngạo một chút, Orpheus luôn ở đó để hạ bớt cái tôi của anh ấy bằng những câu nói đùa hóm hỉnh nhưng trúng tim đen. Đó luôn là động lực của họ.

"Zdravei (Xin chào), Krum. Em là Hadrian Potter, hân hạnh được gặp anh." Harry tự giới thiệu trong khi đưa tay cho Tầm thủ. Krum dường như thoải mái hơn khi Harry chủ động thay vì anh ấy. Tầm thủ nắm lấy tay cậu và gật đầu.

"Viktor Krum. Rất vui được gặp cậu Potter." Anh nói bằng tiếng Anh khá vụng về. Giọng nói của Krum khiến Harry hơi nhíu mày. Phát âm của anh ấy không tệ lắm, nhưng vẫn khiến Harry khó chịu.

"Nói chuyện thoải mái đi. Em không ngại việc anh nói tiếng Bulgaria." Harry trấn an khi nhét tay trở lại túi quần. Krum trông khá ngạc nhiên, nhưng do dự gật đầu và chọn nói tiếng mẹ đẻ của mình. Tầm thủ rõ ràng thư giãn hơn, trong khi Nikolai ngạc nhiên trước cách Harry nói trôi chảy.

"Mặc dù điều này có vẻ khó xử vì chúng ta vừa mới gặp nhau, nhưng em phải nói - động tác giả của anh thật ấn tượng và nguy hiểm. Anh đã luyện tập bao nhiêu năm để thành thạo nó?" Harry hỏi, giả vờ như đang tán gẫu. Viktor không thực sự liên quan đến kế hoạch của cậu, nhưng cậu lại có hứng thú kết bạn lại với anh ấy.

Viktor mỉm cười, "Từ năm tôi mười ba tuổi. Tôi được một bạn cùng lớp tuyển dụng, bố mẹ cậu ấy đã thấy tôi thực hiện cú giả vờ hoàn hảo trong một trận đấu cách đây hai năm. Mặc dù, động tác giả Wronski thực sự là một rủi ro nguy hiểm." Anh ấy thừa nhận, trông khá ngượng ngùng.

Harry quen thuộc với điều này. Cậu - Orpheus đã có mặt khi Viktor bắt đầu ám ảnh với động tác giả Wronski và luyện tập để thành thạo nó. Họ mười ba tuổi, năm thứ ba khi Viktor kéo cậu ra hồ nước đóng băng để thực hành động tác giả Wronski. Viktor đã thất bại, làm lệch quỹ đạo và thời gian bay lên. Anh ấy rơi xuống vùng nước đóng băng và Orpheus đã cố gắng hết sức để kéo anh ra. Cậu ấy đã lấy cớ Viktor bị cảm lạnh do ở trong bồn tắm quá lâu.

Orpheus đã chứng kiến một bạn cùng lớp kéo Viktor đi và giới thiệu họ với cha mẹ của người đó, những người dường như là thành viên của Bộ phận Thể thao của Bulgaria. Viktor Krum được tuyển làm Tầm thủ của Bulgaria khi anh mười sáu tuổi, được huấn luyện cả năm khi anh mười bảy tuổi và thi đấu tại Cúp Quidditch Thế Giới khi anh mười tám tuổi. Orpheus đã có mặt ở đó với anh ấy, cổ vũ anh ấy bằng nụ cười mà Viktor từng mô tả là nụ cười của loài sói.

Nhưng Orpheus không tồn tại trong thế giới này. Ai đã cứu Viktor khỏi chết đuối và chết cóng trên hồ? Ai đã giúp Viktor làm bài tập khi việc huấn luyện Tầm thủ chiếm hết thời gian của anh ấy? Ai đã ở đó khi Viktor gãy tay trong một trong những trận đấu đó? Cậu sẽ không thể moi được bất cứ điều gì từ anh ấy.

"Còn khá trẻ ... nếu điều này không quá riêng tư, chuyện gì đã xảy ra khi anh lần đầu tiên thử động tác đó?" Harry hỏi, khá thích thú khi nghiêng đầu.

Sắc mặt Viktor dường như chuyển sang màu hồng nhạt, rời mắt khỏi Harry trong khi Nikolai khúc khích.

"Tôi ... à ... " anh ta lắp bắp.

Nikolai chỉ cười toe toét, "Theo những gì anh ấy và những người khác kể cho tôi, Viktor thức dậy từ rạng sáng và đi ra hồ để luyện tập. Cuối cùng anh ấy đã làm sai tư thế và lao thẳng xuống làn nước đóng băng. Các giáo viên đã phạt anh ấy cấm túc trong một tuần trong khi anh ấy bị nhốt trong bệnh xá." Cậu ấy nói bằng tiếng Anh.

Harry nheo mắt, Vậy thì không có gì thay đổi nhiều ... nhưng mà, nếu mình ở đó, Viktor sẽ được cứu khỏi việc bị phạt. Cậu nghĩ khi mỉm cười với Krum đang có phần ngượng ngùng. Họ trò chuyện thêm một lúc, Harry lắng nghe Nikolai khen ngợi Krum. Cậu nghi ngờ lý do Nikolai không thể thay thế vai trò của cậu trong cuộc sống của Viktor là do khoảng cách tuổi tác của họ. Vào thời điểm Viktor luyện tập Wronski, Nikolai hẳn mới là học sinh năm nhất ngây thơ.

"Mặc dù điều đó khá xấu hổ, nhưng tôi tự hào khi nói rằng tôi đã thành thạo nó trong suốt những năm qua. Một lời cảnh báo trước, nếu bạn định thực hành động tác giả Wronski, hãy đảm bảo rằng bạn có ai đó ở bên cạnh ... giúp bạn tránh khỏi việc bị giáo viên mắng." Viktor mỉm cười, một tiếng cười sảng khoái thoát ra khỏi môi anh ấy khi vỗ nhẹ đầu Nikolai. Anh ấy cười toe toét với Harry, trong khi cậu bé kia chỉ mỉm cười đáp lại.

Anh không cần phải nói với tôi hai lần, cậu nghĩ. Sự khác biệt tinh tế giữa HarryOrpheus là tài năng của họ trong môn Quidditch. Harry là một thần đồng trong môn thể thao này trong khi Orpheus dựa vào những ký ức và bản năng được mài giũa từ những kiếp sống trước đây.

"Em sẽ suy nghĩ về điều đó." Harry cười khúc khích, "À ... Bộ trưởng đang ở đây."

Nikolai và Viktor quay về phía Bộ trưởng Oblansk đang tiến về phía họ với nụ cười rạng rỡ. Harry vẫy tay chào ông ta với nụ cười khi Thư ký của người đàn ông đi theo sau với vẻ mặt bất lực. Cậu không am hiểu nhiều về Bộ Pháp Thuật Bulgaria ngoài những bình luận mà Viktor đưa ra về kiếp sống trước đây của mình. Cậu ấy hiểu biết hơn về Bộ Pháp Thuật Nga.

"Tôi thấy các cậu đang hòa thuận. Tốt, tốt." Oblansk cười, vỗ vai Viktor. Ông ấy khen ngợi chàng trai trẻ về kỹ năng và sự quyết tâm của anh, đảm bảo với anh ấy rằng anh ấy không làm ông thất vọng. Tất nhiên, Viktor hơi đỏ mặt trước khi thở ra vẻ tự hào.

Oblansk là cha của hai đứa con, một con gái và một con trai mà Harry chỉ có thể cho là nhỏ hơn mình một chút. Rõ ràng là tại sao ông ấy dễ dàng hành động như một người cha đối với Viktor - người khiến ông ấy tự hào.

"Con trai của Bộ trưởng, Asen, hơn tôi một tuổi và con gái ông ấy, Bisera, đang bắt đầu năm thứ hai." Nikolai thì thầm, mỉm cười đáp lại Bộ trưởng Oblansk.

Một con trai lớn hơn tôi và một con gái còn nhỏ ... À, giờ thì mình nhớ rồi. Cậu nghĩ. Asen Oblansk là một nhà tiên tri nước* nổi tiếng và em gái cậu ta là một kẻ cuồng lửa**. Thật mỉa mai.

---
*Bản gốc là "hydromancer" theo mình tìm hiểu nó có nghĩa là "người sử dụng thuỷ lực", "pháp sư nước", "người tiên tri nước" (ít phổ biển hơn), tuỳ thuộc vào hoàn cảnh để dịch.

**Bản gốc là "pyromania", theo mình tìm hiểu thì nó còn gọi là rối loạn cuồng phóng hỏa, là một rối loạn tâm lý hiếm gặp được đặc trưng bởi sự thôi thúc mãnh liệt và lặp đi lặp lại để đốt phá. "Kẻ cuồng lửa" là bản dịch phổ biến nhất và mang tính mô tả chung cho một người có lòng ham mê mãnh liệt với lửa và có thể có hành vi nguy hiểm liên quan đến lửa, chẳng hạn như đốt phá hoặc đốt cháy đồ vật.
---

Từ những ký ức của mình với tư cách là Orpheus, Harry có thể phần nào nhớ lại nhà tiên tri nổi tiếng kém cậu hai tuổi. Asen Oblansk rất am hiểu về nghệ thuật tiên tri nước, học sinh thường đến gặp cậu ta để tìm hiểu về tương lai của họ. Trái ngược với kỹ năng của anh trai mình, Bisera Oblansk là một kẻ cuồng lửa, dễ gây ra nhiều vụ hoả hoạn chỉ đơn giản bằng cách chạm vào lửa.

"Tôi không thực sự nghe nhiều về Durmstrang, nhưng tôi nghe nói con trai ông ấy giỏi tiên tri. Có đúng là anh ấy có thể thấy trước tương lai của một người không?" Harry hỏi, cố gắng để điều đó tinh tế nhất có thể. Cậu cần biết liệu một số khía cạnh của dòng thời gian này có thay đổi hay không.

May mắn thay, Nikolai gật đầu, "Ừ. Asen vẫn đang học năm thứ năm nhưng giáo viên Tiên Tri của chúng tôi đã đề nghị anh ấy nên gặp một nhà tiên tri thực sự mà họ biết. Thật tuyệt vời. Mặt khác, em gái anh ấy ..."

"Kẻ cuồng lửa?"

"À, vậy là cậu đã nghe về vấn đề phép thuật của Bisera. Một số người nói chứng cuồng lửa của cô ấy là nguyên nhân của sự thấu cảm. Có điều gì đó về phép thuật của cô ấy gắn liền với cảm xúc của cô ấy hoặc cảm xúc của những người xung quanh."

"Có thể hiểu được. Pháp thuật mỗi người lại khác nhau."

Pháp thuật khác nhau đối với những người khác, kể cả bản thân cậu. Nếu điểm neo cho phép thuật của Bisera Oblansk là cảm xúc của cô ấy, thì của Harry là cái chết.

"Đúng vậy! Mẹ nói rằng vì dòng máu của tôi, tôi phù hợp hơn với phép thuật tấn công hơn. Mặc dù ... tôi thích Rune hơn." Nikolai xấu hổ thừa nhận. Cổ Ngữ và Biến Hình không nhất thiết được coi là phép thuật tấn công. Dòng họ Markov bẩm sinh với lõi phép thuật hung dữ và bạo lực hơn. Bản thân Orpheus cũng có một lõi cực kỳ hung dữ, trộn lẫn với DNA Black của Sirius.

"Ồ ... Nikolai, có vẻ như tôi phải đi rồi." Harry nói với giọng điệu thực sự buồn bã. Cậu nhìn thấy ông Weasley cố gắng thu hút sự chú ý của mình, khi cậu gật đầu với người đàn ông đó và quay lại nhìn Nikolai. "Rất vui được biết cậu."

Biểu cảm của Nikolai nhanh chóng trở nên buồn bã, trước khi đôi mắt cậu ấy sáng lên và lấy ra một mảnh giấy và một cây bút từ trong túi. Harry nhướng mày, nhưng Nikolai chỉ cười. "Muggle thật kỳ lạ, nhưng những chiếc bút mà họ tạo ra dễ sử dụng hơn cả bút lông ngỗng. Tôi không bao giờ ra khỏi nhà mà không có một chiếc." Cậu ấy giải thích, trước khi đưa tờ giấy cho Harry. "Chúng ta hãy trở thành bạn qua thư nhé! Cậu có thể gửi thư đến địa chỉ này."

Harry mỉm cười, nhìn xuống nét chữ khá nguệch ngoạc. Địa chỉ được viết trên giấy là nơi mà Harry nhận ra là nơi ở của Nadia và là nơi Orpheus lớn lên. Nó nằm ở đâu đó

"Tất nhiên rồi. Tớ cho là tớ sẽ gửi thư đến Durmstrang khi năm học bắt đầu?" Cậu hỏi, nhưng biết rằng câu trả lời sẽ là đồng ý. Charlie đã gửi thư cho cậu khi cậu vẫn là Orpheus. Nikolai gật đầu nhiệt tình trước khi hai người chào tạm biệt nhau.

Ron và Hermione nhanh chóng kéo cậu trở lại nhóm, liếc nhìn Nikolai trông hoàn toàn vui sướng. Cả hai nhìn Harry với vẻ bối rối và lo lắng, trong khi cậu chỉ đơn giản mỉm cười với họ như thể không có gì xảy ra.

"Cậu ... cậu có thể nói tiếng Bulgaria?" Hermione hỏi, hơi do dự khi nắm lấy tay Harry.

"Một chút. Nikolai thông thạo tiếng Anh nên cậu ấy đã giúp mình trong suốt cuộc trò chuyện." Harry nói dối. Họ không thể nghe được cuộc trò chuyện nên họ không biết.

Hermione liếc nhìn cậu đánh giá, "Thực sự? Cậu học tiếng Bulgaria ở đâu?"

"Mình thực sự không biết nhiều. Mình biết một số cách chào hỏi, lời khen và cách nói một số cụm từ nhất định. Mình học nó khi còn ở Hẻm Xéo. Những người bán hàng thực sự tử tế và thú vị! Bồ có biết chủ tiệm thú là người Bulgaria không?"

Hermione chớp mắt, gật đầu khi Ron bĩu môi với Harry. "Anh ấy trông như thế nào? Krum, ý mình là thế."

"Anh ấy không kiêu ngạo và cáu kỉnh như vẻ ngoài của mình. Thực sự thân thiện nhưng có vẻ thích được khen ngợi. Rõ ràng, anh ấy đã luyện tập động tác giả Wronski từ năm mười ba tuổi." Harry thản nhiên giải thích khi họ đi theo Arthur Weasley ra khỏi khán đài trên cùng. "Anh ấy thực sự vẫn mười tám tuổi. Còn khá trẻ nếu cậu nghĩ thế."

Ron nhìn cậu với vẻ kính sợ, "Thật xấu xa."

Hermione ngay lập tức đảo mắt khi quấn chặt chiếc khăn quanh cổ. Cô nắm lấy bàn tay đeo găng của Harry, sợ rằng mình có thể vấp ngã nếu không làm vậy. Cô ấy đang ở giữa Harry và Ron, và cậu bé tóc đen lập tức nhận thấy cô đang nắm lấy tay Ron. Cậu nhận thấy mặt Ron chuyển sang màu đỏ nhạt, mặc dù không rõ lắm do ánh sáng.

Harry khúc khích, đút tay kia vào túi áo khoác. Mình có thể sống với điều này.

---------------------

Harry lặng lẽ đưa một tay lên ngực, nhắm mắt hít thở sâu. Phép thuật của cậu hơi bất thường khi ở gần Nikolai. Cậu bé gần giống hệt mẹ cậu. Cậu bé chính là hình ảnh phản chiếu của Nadia, nếu không tính đến đôi mắt. Harry không thể không khịt mũi khi nhận ra mình đang bắt đầu giống những người cứ so sánh cậu với James. Con trông y hệt bố con, nhưng đôi mắt của cậu thì... cậu thường xuyên lặp lại những từ đó một cách chế giễu.

Vẫn còn nhiều vấn đề cần giải quyết. Sirius, Remus, cuộc thi Tam Pháp Thuật, thử thách thứ ba, Chúa Tể Hắc Ám. Nhưng cậu thấy mình đang nghĩ về linh hồn mà cậu đã giam giữ bên trong viên ngọc lục bảo. Amarantha là một Basilisk cổ đại. Cô đáng lẽ phải chết từ nhiều năm trước, nhưng có ai có thể trách cậu được? Cô từng là người quen của cậu, trong một cuộc sống gắn liền với hiện tại.

Khái niệm về Biến thể và Hoá thân thật rắc rối đối với cậu nhưng theo thời gian, cậu bắt đầu hiểu. Biến thể là những phiên bản khác nhau của những người khác, Hoá thân là những người có cuộc sống khác nhau. Các Hoá thân của cậu đã gặp các Biến thể của bản thân ban đầu của cậu. Không nhiều lần, nhưng đủ lần để hiểu rằng cậu có thể hạnh phúc hơn hoặc có một tương lai khác. Một ví dụ là Malcolm. Biến thể của cậu là cháu trai ruột của cậu. Biến thể đó của cậu không phải là trẻ mồ côi. Nó đã mất đi người chú của mình nhưng nó không phải là trẻ mồ côi.

Một lần nữa, Harry thấy mình đang nghĩ về kiếp sống thứ sáu của mình. Orpheus là người gũi gần nhất với bản thân biến thể của cậu. Một phiên bản của Harry Potter quá giống với cuộc sống ban đầu của cậu đến nỗi cậu không thể không can thiệp vào số phận của Biến thể của mình. Cậu không gặp nhiều Biến thể của chính mình, nhưng cậu có xu hướng tránh xa bản thân nếu cậu không bao giờ cần nói chuyện với bản thể kia của mình.

§Chủ nhân...Chủ nhân...đói...§

Giọng nói của Amarantha không rõ ràng. Nghe nó giống như tiếng rè rè đối với Harry, thì thầm xuyên qua màn sương mù nếu có thể nói như vậy. Cậu lẩm bẩm, xoa ngón cái lên viên ngọc lục bảo khi bắt đầu truyền phép thuật của mình vào viên ngọc. Mặc dù cô chỉ còn là một linh hồn, Amarantha vẫn cần được ăn. Phép thuật của cậu hoàn hảo cho việc đó.

§Kiên nhẫn thêm một chút nữa. Ta sẽ sớm đưa cô trở lại vùng đất của người sống. Bây giờ thì... hãy nghỉ ngơi.§ Cậu thì thầm, đặt một nụ hôn nhẹ lên viên ngọc. Cậu liếc nhìn bốn Weasley trẻ nhất nhảy nhót như những kẻ ngốc, trong khi Bill và Charlie đảo mắt. Percy và Hermione đang ở một góc bàn luận về Bộ và các bài kiểm tra OWL.

Thời gian đang lặng lẽ trôi qua.

Phút hay giây? Cậu tự hỏi mình khi nằm lười nhác trên một trong những chiếc giường. Ron nhếch mép với cậu trong khi Harry chỉ đơn giản vẫy tay và ngáp. Người bạn thân nhất của cậu không thể không bật cười trước vẻ mệt mỏi của Harry. Tất nhiên, cậu ấy không hề hay biết rằng cậu chỉ đơn giản là buồn chán chờ đợi thảm họa.

Rồi họ nghe thấy nó. Một tiếng hét kinh hoàng xuyên qua không khí phấn khích và vui sướng, khiến tất cả đều im lặng.

Vài giây sau, cậu nghĩ khi ngồi dậy và vươn vai. Tiếng ồn đã biến mất, lễ hội đã kết thúc. Cậu có thể nghe thấy tiếng chạy, tiếng la hét khi các câu thần chú được niệm ra. Harry hành động và nắm lấy cổ tay Hermione và Ron trong khi Fred và George nắm lấy Ginny.

Bill, Charlie và Percy đi theo cha mình để hỗ trợ Bộ. Sáu người họ chạy, tái nhợt và run rẩy khi Harry dẫn họ vào rừng.

"Tử Thần Thực Tử." Harry lẩm bẩm và điều đó khiến những người còn lại rùng mình. Cậu biết rõ tình huống này. Cậu đã trải qua nó hai lần và đã nghĩ đến mọi biện pháp đối phó hoặc phòng ngừa để giữ an toàn cho mình và bạn bè.

Khu cắm trại đang bốc cháy. Tử Thần Thực Tử đang khủng bố những người vô tội và lủng lẳng những Muggle.

Khu cắm trại đang bốc cháy. Tử thần Thực tử đang khủng bố những người vô tội và treo lủng lẳng những Muggle tội nghiệp trên lửa như đang nấu thịt. Hermione run rẩy khi nắm chặt lấy cậu, tay run lên vì sợ hãi. Cô là một phù thủy gốc Muggle. Mọi người đều biết Chúa Tể Hắc Ám đã làm gì với những phù thủy gốc Muggle.

"Lấy đũa phép của mọi người ra - Lumos!" Harry yêu cầu khi đầu của cây đũa phép lông Phượng hoàng của cậu phát ra ánh sáng. Cậu có thể cảm nhận được lõi phép thuật của mình rung lên vì đột ngột sử dụng phép thuật.

"Lumos!" Họ lập tức làm theo những gì cậu nói, cẩn thận di chuyển trong rừng.

"Tử Thần Thực Tử... Tử Thần Thực Tử, tại sao chúng lại ở đây... Cặp song sinh và Ginny đâu?!" Ron hét lên, hoảng loạn nhìn xung quanh tìm kiếm các anh em của mình.

Mắt Harry mở to khi quan sát khu vực. Cậu nguyền rủa bản thân vì đã quên mất cách cặp song sinh và Ginny tách khỏi họ khi chạy vào rừng. Cậu không thể đơn giản sử dụng một thần chú tìm kiếm - phép thuật trong rừng quá dày đặc và dấu vết phép thuật của ba Weasley còn lại sẽ lẫn với những người khác. Cậu không muốn mạo hiểm.

"Chúa ơi! Ronald, bình tĩnh lại nếu không mình sẽ đánh bồ!" Hermione hét lên, nhưng cô ấy còn tệ hơn cả Ron. Toàn thân cô run rẩy, Harry có thể cảm nhận được điều đó khi cô ấy nắm lấy tay cậu.

Ron nghiến răng, ngay lập tức cảm nhận được sự đau khổ của cô và nắm lấy bàn tay còn lại của cô ấy. Harry thở dài nhìn cả hai, lặng lẽ buông tay Hermione ra và nhìn quanh khu vực. Nếu mọi thứ gần giống như cũ, thì...

"Có vẻ như cha mày bảo chúng mày trốn đi. Lũ chồn còn lại ở đâu rồi?"

Harry cứng người, liếc nhìn Draco Malfoy, người rùng mình trước cái nhìn sắc bén của cậu. Cậu không thể kìm được nụ cười điên cuồng hiện lên trên khuôn mặt. Cậu rất biết ơn Hermione và Ron đang đứng trước mặt mình, trong khi cậu nghiêng đầu theo cách khiến Draco rùng mình. Biểu cảm trên khuôn mặt cậu có thể được so sánh với con mèo Cheshire trong truyện cổ tích.

"Malfoy, thật vui khi gặp lại mày."

Draco nuốt nước miếng trước giọng điệu vô tư lự mà Harry sử dụng. Nó không hề vui vẻ như bình thường. Thay vào đó, nó giống như một lời đe dọa, một giọng điệu độc ác ẩn dưới giọng nói vui vẻ. Hắn nhìn chằm chằm vào Potter, rùng mình khi đôi mắt của hắn chạm phải sắc xanh lục sống động khiến hắn ta nhớ đến lời nguyền giết chóc. Hắn đứng dậy khỏi cái cây mà hắn đang dựa vào, mím chặt môi nhìn chằm chằm Harry.

"Potter."

"Thật vui khi gặp lại mày."

---------------------
---------------------

Ghi chú của tác giả:
Orpheus... có vẻ rắc rối hơn Hadrian. Bất kể thực tế là họ về mặt kỹ thuật là cùng một người, tính cách của họ không hoàn toàn giống nhau. Orpheus cuồng vọng hơn và... ít nhân tính hơn so với Hadrian.

Bạn nghĩ điều gì sẽ xảy ra với Nikolai vì sự cuồng vọng trong quá khứ của cậu ấy?

Tiếp theo là Veela! Tôi thích nghĩ rằng Veela chỉ có thể ảnh hưởng đến những người bị thu hút bởi giới tính của họ. Giống như, Veela nữ ảnh hưởng đến những người bị thu hút bởi phụ nữ. Vẫn đang phát triển ý tưởng này!

Và a! Cuộc đối thoại giữa Draco và Harry! Chương tiếp theo sẽ bắt đầu với góc nhìn của Draco.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro