Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm ấy là một ngày đặc biệt. Một ngày đáng giá để mặt trời chói chang, chim chóc bay khỏi tổ, cú mèo bay như ong tìm mật và có cả đám những kẻ ăn mặc lập dị xuống đường. Bọn họ mặc những chiếc áo dài lê thê , một số quét xuống đất, một số ngắn hơn, nhưng lòng thòng như áo choàng mùa đông, dù bây giờ đang là tháng bảy.
'Có lẽ đang kỷ niệm cái gì?' - Ngài cảnh sát trưởng Downton tự hỏi sau khi chứng kiến hai cô gái sinh đôi , có lẽ, đang vừa đi vừa hớn hở so so bộ cánh đang mặc, tất nhiên chúng dài và thậm chí còn gắn thêm mấy ngôi sao nhỏ màu mè. Nhưng ông không quan tâm lắm, cười với hai cổ thay cho lời đáp lễ lúc 2 cổ chúc ông hạnh phúc, ngài Downton có việc cần phải làm: ông cần ghé thăm nhà Weasley.
Được rồi, đây không phải lần đầu tiên và cũng sẽ chẳng phải lần cuối cùng. Theo như ghi chép, gia đình Weasley đã sống tại đây từ vài chục năm trước, đủ để suy thoái từ một gia đình khá giả thành một hộ nghèo, tất cả do ông Weasley muốn thành một nhà phát minh, và họ sinh nhiều con. Okey, ông từng gặp Arthur Weasley , đó là một người trung niên thành thật và điên điên, lúc đó Arthur đang chăm chú nhìn ngắm một cái điện thoại hỏng, chú ý, đời cũ, rồi tự thì thầm ' thật thần kỳ ', hay một lúc nào đó rất lâu trước , ông thấy Arthur đang vọc một cái bugi hoen gỉ.. dù sao thì cũng kỳ lạ. Và việc khó hiểu nhất, ông cũng không biết tại sao, cứ mỗi lần ông định vô nhà đó, ông lại đột nhiên nhớ ra mình có việc, trùng hợp không?!
Downton là một người theo thuyết vô thần, nhưng ông cũng bắt đầu thấy việc xâm nhập quá sâu vào chuyện nhà đó là việc không nên. Cho dù hôm nay ông bắt buộc phải gặp họ. Vừa có một vụ nổ lớn tại đó, và với cương vị một cảnh sát trưởng, ông bắt buộc phải tới.
                            ***
Căn nhà của gia đình Weasley nằm giữa một vùng đồng hoang, một bên là khu đồi thấp với những đám cỏ khô mọc lởm khởm, một bên là ao đầm tù đọng sền sệt đầy cóc nhái và lau sậy, giữa một mớ bòng bong của linh kiện ô tô vứt đi và đồ gia dụng đồng nát được dọn ra một cái sân con con đủ để đỗ xe và phơi phóng dựng lên một, ờ, được rồi, tạm gọi một căn nhà, cao tầng, ít nhất nó có cả đống tầng lầu chĩa ra mọi hướng, cứ như thể đang chứng minh về các định luật vật lý chả có nghĩa gì.
Giữa sân là một mớ hổ lốn của sách vở, bàn ghế, giường tủ, ... và thêm nhiều món không biết gọi tên nữa. Ngài Downton nhìn ngắm một chút khung cảnh tồi tàn trước mắt, tự hỏi xem liệu năm sau có nên đưa bọn họ vô diện hộ nghèo cần hỗ trợ không, vì Chúa, bọn trẻ nhà đó không đến trường từ khi lên trung học.
"Bà Weasley? Tôi có thể nói chuyện một chút không?"
Ông nói to ngay khi thấy người phụ nữ trung niên béo tốt đang cố lôi đám bàn ghế từ trong nhà ra, đàng sau là cặp sinh đôi ôm chăn mền .
Bà Weasley có vẻ chẳng lạ gì vụ ngài cảnh sát trưởng sẽ tới, bà vứt lại đám đồ, nạt thằng con "dọn sạch trước buổi trưa" rồi bước ra, đứng trước cổng, không hề có ý định mời ông vào nhà:
"Buổi sáng tốt lành, ngài Downton!"
"Vâng, buổi sáng tốt lành, bà Weasley, tôi vừa được thông báo về một vụ nổ tại nhà bà. Thưa bà, đây là lần thứ tư trong tháng rồi."
Bà Weasley có chút lo lắng nhìn về căn nhà xốc xếch, sau đó đưa tay xuống , lau lau vết bẩn trên tay vô tạp dề:
"Chỉ là nổ đường ống ga thôi"
"Lần trước là đường ống nước, bà có cần tôi giới thiệu một nhà duy tu công trình không?"
Ngài cảnh sát trưởng tận trách hỏi nhưng câu quen thuộc, giống như hàng tá lần trước, và tất nhiên, ông nhận được một câu trả lời quen thuộc: " tôi nghĩ chúng tôi có thể tự lo được"
                            ***
Ngài cảnh sát trưởng không biết mình về nhà thế nào, ông biết mình rời đi như không có gì bận tâm, không có gì phải lưu luyến, chóng vánh, cho đến tận khi ông ngồi trên chiếc sofa quen thuộc, xem tin tức thời sự , nghe thấy tivi đang lập đi lập lại nói về tập đoàn Riddle chuẩn bị mua lại đất đai vùng lân cận ông mới kịp hoàn hồn, lập tức quên đi chuyện hồi sáng, tự hỏi, liệu căn nhà và trang trại của mình bán được bao nhiêu tiền?
                              *****
Cùng lúc, nhà Weasley...
"Bùa đuổi muggle mất tác dụng, lại mất tác dụng, tất cả vì mớ lùm xùm của hai đứa!!! Và vì trò đùa đó Ron bị bạo động ma lực !!!! CẤM TÚC! Đến hết mùa hè!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#draron#hp