Chương 13: Cái gọi là quyền riêng tư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Các ngươi.....thật sự là người kỳ quặc!"

Sirius nhỏ vừa dứt mồm, tất cả mọi người trong phòng sinh hoạt đều nhìn về phía cậu, đồng loạt như vật, khiến Sirius nhỏ cho rằng hình như mình nói sai cái gì rồi, lập tức cúi đầu.

"Sirius, không phải như thế nha, chúng ta không phải người kỳ quặc." Harry nhỏ đang mơ màng sắp ngủ nghe được câu đấy liền tỉnh lại, cậu mở đôi mắt ngọc lục bảo nhìn thoáng qua Sirius nhỏ, sau đó vỗ vỗ bộ ngực nhỏ của mình, "Chúng ta chính là người vô cùng tốt, vô cùng săn sóc." Harry nhíu nhíu lông mày (Godric duỗi tay vuốt phẳng lông mày cậu, thuận tiện nói "Tuổi còn nhỏ, không được nhíu mày"), "Chúng ta biết ngươi không muốn nhớ tới những chuyện không hay đó, vì sao lại muốn chọc vào sẹo của ngươi? Làm như vậy thật sự không tế nhị! Dựa theo cách nói của Muggle, đây là tôn trọng quyền riêng tư của người khác."

Sirius nhỏ ngây ngốc nhìn Harry, cậu không nghĩ đến tiểu hài tử nhỏ như vậy cũng hiểu được đạo lý này. Phải biết rằng, rất nhiều người......Không, phần lớn người đều không hiểu đạo lý này, không chỉ là tiểu hài tử, đến người lớn cũng thế.

"Sao vậy?" Harry cọ cọ trên người Godric, "Ừm, sao ngươi lại nhìn ta như vậy? Ta nói sai gì rồi à?"

"Không phải." Sirius nhỏ lắc đầu, "Ta chỉ là cảm thán một chút, ngươi thế mà lại có thể nói ra lời như vậy, rất nhiều người lớn cũng không rõ đạo lý này đâu!"
"Ân, bởi vì ta đồng cảm bản thân cũng từng bị như vậy a!"

"Đồng cảm bản thân cũng từng bị như vậy?" Sirius nhỏ nhìn bộ dáng của Harry, lập tức bật cười.
"Đúng rồi, quyền riêng tư kia là gì? Từ trước đến nay ta chưa từng nghe nói qua a! Muggle hình như không có danh từ này a!"

"A, quyền riêng tư sao, là một cách nói của Muggle, chính là ngươi có một số chuyện bí mật không muốn cho người khác biết, nếu người khác cố tìm cách do thám những chuyện này, chính là vi phạm quyền riêng tư của ngươi." Harry nhún nhún vai, "Còn có, Sirius, ngươi cũng không nên cười ta đồng cảm bản thân cũng từng bị như vậy, bởi vì đó là một đoạn hồi ức rất khổ sở của ta." Harry dùng hai móng vuốt nâng cằm mình, "Trên thực tế, ta rất chán ghét cảm giác bị người khác nhìn chăm chú, cũng rất chán ghét người khác lải nhải đàm luận chuyện của ta, ta vô cùng không thích như vậy. Chỉ là, rất nhiều người đều không hiểu ta." Khi nói tới đây, Harry còn bẹp bẹp miệng nhỏ, tỏ vẻ chính mình rất phiền não. "Khi ta mới tiến vào thế giới nào, mọi người đều nghị luận về vết sẹo của ta, đều đàm luận chuyện ta mất cha mẹ, cảm giác đó thật sự khó tả."

"Phải không?" Draco hừ một tiếng, "Ta thấy không phải như vậy đâu? Chúa Cứu Thế vĩ đại còn đánh rớt bàn tay hữu nghị vươn ra của Malfoy mà! Thực tế chứng minh, Đầu Thẹo, quyết định lúc đó của em là vô cùng sai lầm."

"Đúng vậy, rồng nhỏ thân ái nhất nhất của em, những tháng năm sau đó, em không ngừng hối hận đã không nắm lấy tay anh, cho nên, tâm nguyện quan trọng nhất của em là được một lần nữa trở thành bạn tốt nhất nhất của anh." Harry cười với Draco, "Hiện tại em đã hoàn thành được tâm nguyện này, không phải sao?"

"Thế này còn được!" Draco ôm gối hình quả táo, làm một cái mặt quỷ với Harry, kết quả bị Harry ném gối hình quả chuối vào người.

"Đầu Thẹo!"

Draco nổi giận, xông lên muốn bắt Harry, mèo đen nhỏ xẹt một cái liền trốn đến đằng sau Godric, dù sau bên cạnh Godric cũng là Salazar, Draco sẽ không làm gì được.

Quả nhiên giống như Harry dự đoán, Draco quả nhiên thu tay lại, chỉ căm giận nhìn cậu.

Mèo con lại trèo lên trên chân của Godric, le lưỡi với Draco, bộ dáng nghịch ngợm kia chọc cười tất cả mọi người trong phòng, đương nhiên, trừ một người.

Sirius nhỏ rất hâm mộ Harry và Draco năng động, tuổi đấy có thể có được một người bạn cùng chung chí hướng là rất tốt, không giống cậu, bởi vì là người thừa kế gia tộc, cơ bản không có hài tử cùng tuổi nào chơi cùng cậu. Dù có chạm mặt, cũng là cung cung kính kính hành lễ, cảm giác cực kỳ không tốt.

Trừ hâm mộ ra, Siríu nhỏ còn cảm thấy cực kỳ buồn bực, cậu nghe không hiểu hai người kia nói gì, vì vật, dùng ánh mắt vô cùng mê mang nhìn hai người.

"Sao vậy?" Harry chớp chớp đôi mắt, đầu ngón tay vươn ra chọc chọc Sirius nhỏ, "Ngươi nhìn có vẻ cực kỳ hoang mang a, Sirius."

"Đại khái là bởi vì cuộc đối thoại của em và Dray đi, rõ ràng nhìn có vẻ bé tuổi, còn nói cái gì mà 'ta rất chán ghét cảm giác bị người khác nhìn chăm chú, cũng rất chán ghét người khác lải nhải đàm luận chuyện của ta, ta vô cùng không thích như vậy. Chỉ là, rất nhiều người đều không hiểu ta' vân vân, không những làm người khác cảm thấy thú vị, đối với người không hiểu rõ, còn khiến họ rất hoang mang, cảm thấy hỗn loạn."

Godric cười ha hả giải thích với Harry, Salazar cũng gật đầu với Harry, ý muốn nói, không sai, chính là vì như vậy.

"Cũng đúng." Harry gật gật đầu, "Chỉ là, cái em vừa nói cũng là sự thật a!" Harry chu chu miệng, vươn ngón tay chỉ hai vị quý tộc bạch kim và Severus ngồi ở bên kia, "Chỉ có ba người bọn họ là không coi em như cái gọi là Chúa Cứu Thế, chỉ có ba người bọn họ là đối xử với em y hệt người khác, coi em như một tiểu hài tử thật sự. Chính là, các anh cũng biết, hoàn cảnh sống của em thật sự không tốt, ban đầu thực sự hi vọng được người khác chú ý, hiện tại mới nhìn ra đó là một loại lòng hư vinh đang quấy phá." Harry mếu méo, "Trải qua thời gian dài, em cũng chán ghét loại cảm giác này, em luôn cảm thấy mình như máy móc, có được, là đương nhiên, bị trừ điểm, liền sẽ tức giận, bạn học của em cũng như vậy." Harry có chút bất đắc dĩ nhún vai, nhìn Sirius nhỏ có chút kinh ngạc, "Cho nên, đây đó đều là sau khi ta cân nhắc rất lâu mới đưa ra kết luận."

"Nhìn ngươi nói chân thành như vậy, ta đương nhiên sẽ tin tưởng lời ngươi nói, bởi vì mấy chuyện này không phải tự mình trải qua qua cũng không thể lý giải được. Chỉ là....." Sirius nhỏ khó hiểu, "Ngươi có bao nhiêu tuổi a!"

"Tuổi thân thể nhỏ, tuổi nơi này khá lớn." Godric chọc chọc đầu nhỏ của Harry, lại chỉ hai vị quý tộc bạch kim và Severus, "Người du hành thời gian trong truyền thuyết."

"A?!" Sirius nhỏ mở to hai mắt nhìn, nhìn Harry cười vô cùng đắc ý với mình, lại nhìn hai vị quý tộc bạch kim, nhìn nhìn lại ngắm liếc mắt tình huống bên này, tiếp tục nhìn Severus cúi đầu đọc sách, suy nghĩ một hồi lâu mới nói, "Thật sự không ngờ tới a, cư nhiên lúc còn sống, còn có thể nhìn thấy người du hành thời gian trong truyền thuyết, hơn nữa còn tận bốn người, thật sự là kinh ngạc!"

"Công nhận là như thế." Harry chọc chọc quần áo thỏ con trên người mình, có chút rầu rĩ không vui, "Ta cũng không nghĩ tới, ta còn tưởng rằng ta sẽ rơi xuống đây đâu, hai cái Avada lận chứ ít đâu!"

"Tính chống cự của quỷ khổng lồ đều rất tốt, cho nên, em không cần lo lắng bản thân sẽ mất mạng." Severus thâm sâu nói, "Nói theo lời của Muggle là, tai hoạ lưu lại ngàn năm."

"Ô ô ô, Sev, anh nói em là tai hoạ, người ta đau lòng quá!" Harry ở trên người Godric xoắn đến xoắn đi.

Draco chọc Sirius đang trợn mắt há hốc mồm, ý bảo cậu không cần để ý, Harry bây giờ thích trêu chọc người khác nhất, sau đó lại làm nũng với người khác. Dựa theo lời giải thích của Harry, cậu đang bù vào thời thơ ấu khuyết thiếu của mình.

Chỉ là, mỗi lần Draco nhìn Harry làm nũng, liền cảm thấy ngực mình nghẹn đến chết, rất muốn xuyên đến ngàn năm sau, hung hắng xả giận lên một nhà ba người Dursley. Tất cả đều tại họ, cho nên con mèo đen nhỏ mắt lục tên Harry Potter này có thể đối nghịch cậu, cha và cha đỡ đầu, ai, xuyên đến ngàn năm trước cùng con mèo đen nhỏ này, thật sự không biết có phải là may mắn hay không a!

Draco nhìn thoáng qua Harry đang le lưỡi với mình, nhịn không được xoa xoa huyệt thái dương đang phát đau, tiểu gia hoả này hiện tại thích trêu chọc mình nhất, lý do là vì mình không uy nghiêm như cha và cha đỡ đầu.

"Nói như vậy, vậy thì các ngươi đến từ ngàn năm sau?" Sirius nhỏ nhìn Harry, lại nhìn hai vị quý tộc bạch kim và Severus, "Thế này thì cũng khó trách, có một số việc các ngươi lại làm tốt đến như vậy?"

"Mà lúc này, Salazar cảm thấy có chút mệt mỏi dựa vào trên sô pha đã ngủ ngay lập tức, Godric còn rất tri kỉ đắp chăn nhỏ cho anh, phòng trường hợp anh cảm lạnh sinh bệnh.

"Sala ngủ, chúng ta nói nhỏ thôi a!" Harry cười tủm tỉm đưa ngón tay lên trên môi, "Đừng đánh thức anh ấy, lữ hành hẳn là rất mệt."

Mọi người gật gật đầu, tinh lực của Salazar không dư thừa giống như Godric, thời gian ngủ cần thiết cũng tương đối tương đối dài, chỉ là, nếu anh không đứng dậy rời đi, đã nói lên rằng anh chỉ cần ngủ một lát là đủ rồi.

"Sirius, còn muốn hỏi gì không? Ta biết gì thì sẽ không giấu diếm nửa lời nha!"

Harry cười rất nhân hậu, nụ cười này khiến hai vị quý tộc bạch kim và Severus lạnh người, bọn họ cảm giác có thể từ Harry thấy lão ong mật suýt nữa chết đuối trong đồ ngọt kia, lão ong mật thường hay tươi cười như vậy với đám học sinh nhỏ ở Hogwarts.

Ba người liếc mắt nhìn nhau, quả nhiên Gryfindor chính là Gryffindor a, dù có lấy họ Slytherin, chịu ảnh hưởng sâu sắc của Slytherin, chỉ sợ cậu cũng chỉ có thể là một nửa Slytherin.

"Gia tộc của ta thế nào? Nó còn tồn tại không?"

"Đương nhiên, hơn nữa còn rất không tồi." Harry gật gật đầu, duỗi tay một chút chỉ Draco, "Mẹ của Draco thân ái nhất nhất của ta, là một Black, một Black cực kì xuất sắc, bà cố ta cũng là một Black."

"Như vậy sao?" Sirius nhỏ nhìn nhìn Draco, "Thật không nghĩ tới, chúng ta còn có quan hệ như vậy!"

"Đúng vậy." Draco gật gật đầu, dùng cằm nhọn chỉ Harry, "Cha đỡ đầu của mèo nhỏ kia cũng là một Black, có thể xem là tộc trưởng cuối cùng của gia tộc Black."

"Tại sao?" Sirius nhỏ nghiêm mặt lại, phù thuỷ thuần huyết sợ nhất là nghe được tin tức gia tộc bị huỷ diệt.

"Bởi vì hai người Black trong cùng một thế hệ đều ra đi trong cuộc chiến chống lại Chúa Tể Hắc Ám, bọn họ......Là anh hùng, là người chúng ta kính trọng nhất." Nhớ tới cha đỡ đầu hoá chó của mình, biểu tình Harry có chút cô đơn, cậu vẫn luôn cho rằng cái chết của Sirius có liên quan chặt chẽ đến sự lỗ mãng của bản thân.

"Nếu là đối phó với thế lực tà ác, đó cũng là cái chết có ý nghĩa, không có gì phải tiếc hận." Sirius nhỏ nâng đầu, "Giống như cha mẹ, huynh trưởng của ta, vì chống lại sự tàn sát thô bạo của Giáo đình, vì bảo vệ gia tộc mình mà từ bỏ sinh mệnh."

"Ừm." Harry gật đầu, "Không sai, thật sự là chết có ý nghĩa."

Sirius nhỏ nở một nụ cười với Harry, "Cho nên, ngươi cũng không cần thương cảm đến vậy. Thật ra, ta rất muốn nghe một chút sự xuất sắc của các người ở ngàn năm sau, chỉ là, trước đó, ta cũng muốn kể chuyện xưa của ta một chút."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro