Chương 18: Tranh luận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe xong Draco hỏi chuyện, Harry cười khẽ một chút, lắc lắc đầu với Draco.

"Không, Draco, anh không hiểu người nhà Black, bọn họ cũng không phải tiểu gia hoả lòng dạ hẹp hòi, bọn họ rất rộng lượng. Cha đỡ đầu của em, mẹ anh đều là người rất rộng lượng, kể cả Bellatrix Lestrange kia cũng thế, điểm này chúng ta cần phải thừa nhận. Đương nhiên, em không phủ nhận bọn họ cũng có lòng dạ hẹp hòi, nhưng đó đều là đối với người ngoài. Đối với người một nhà, đặc biệt là người một nhà mà họ nhận định từ trong đáy lòng, họ sẽ không khè nọc độc ra đâu, cho nên, điểm này anh cứ yên tâm đi! Hơn nữa anh ấy sẽ không cảm thấy chúng ta đang lờ anh ấy, ngược lại anh ấy sẽ cho rằng chúng ta rất chu đáo." Thấy Draco há miệng thở dốc có vẻ muốn nói cái gì, Harry nhanh miệng nói: "Em biết anh muốn nói cái gì, anh cho rằng lời em vừa nói cực kì giống Gryffindor đúng không? Trên thực tế, cũng không phải như thế."

"A? Không phải như vậy, còn thế nào nữa?" Draco buồn cười nhìn Harry phồng má, vươn tay xoa đầu tóc mềm loạn xạ của Harry, "Thân ái, em cần hiểu rõ một chuyện, Sirius là hài tử tiếp thu kiểu giáo dục của Slytherin, cậu ấy không cần nhất là sự đồng tình vô vị của chúng ta. Trên thực tế, người nhà Slytherin đều không nhận sự đồng tình, càng không nhận sự đáng thương, nó sẽ tổn thương lòng tự trọng của họ, em hiểu chưa?"

"Lòng tự trọng sao?" Harry cúi đầu nghĩ, "Em hiểu ý của anh, nhưng anh không cảm thấy như vậy thật không có tình người sao? Thấy bạn bè rối rắm, chúng ta không làm gì, chỉ nhìn, trong lòng cũng không thấy thoải mái a!" Harry nhẹ nhàng thở dài, "Dù trở thành một Slytherin, em cũng không thể hiểu được cách làm của các anh, Draco, Sala sẽ lãnh khốc như vậy."

"Bảo bối, đó không phải lãnh khốc, đó là phương pháp tốt nhất đối với Sirius nhỏ." Draco xoa bóp quai hàm của Harry, "Chẳng lẽ em không tin tưởng Sirius nhỏ sao? Em cho rằng cậu ấy không thể tự mình bước ra sao?" Draco thấy bộ dạng uỷ khuất của Harry, bật cười, "Được rồi, được rồi, ta biết ý của em không phải là thế, ta biết em cực kỳ muốn tin rằng Sirius nhỏ có bản lãnh tự mình bước ra, không cần sự trợ giúp của bất kỳ ai trong chúng ta, đúng không?" Thấy Harry uỷ khuất gật đầu, Draco đột nhiên phát hiệu Potter đã nhìn nhiều năm qua đôi khi cũng rất đáng yêu. "Đương nhiên, thời gian dài hay ngắn, chúng ta ai nói cũng không được, cuối cùng thì nỗi thống khổ mất đi người thân, chỉ có người từng trải qua mới có tư cách bình luận, mà ta, sống trong một gia đình thật hạnh phúc, không có tư cách bình luận chuyện này."

"Draco, anh vẫn cực kỳ tự mình biết mình, sao trước đây, em lại không phát hiện điểm này nhỉ?" Harry bĩu môi, cậu sớm biết Bạch kim ngu ngốc này đã sớm biến thành sư tử Gryffindor ngốc tràn đầy tình yêu, trên thực tế, điều này cũng không sai, dù có là Godric, hay là ngài Gryffindor, hình như đều có tố chất này, xem ra có tình yêu là tính chất đặc biệt của gia tộc Gryffindor, được khắc vào trong xương, sẽ không biến mất theo thời gian. "Nhưng mà, em muốn sửa một điều, Sirius lớn lên trong gia tộc Black được tiếp thu kiểu giáo dục của Slytherin, điều này không sai, nhưng anh đừng quên, thời đại mà chúng ta đang sống, là giới Pháp thuật một ngàn năm trước, không có Gellert Grindlewald, cũng không có Albus Dumbledore, càng không có Voldemort bị một tay Dumbledore bức đến não tàn. Vào lúc này, Gryffindor cũng tốt, Slytherin cũng vậy, bọn họ không phân nhà. Sinh hoạt ở lâu đài Gryffindor mấy năm nay, anh không cảm thấy rằng Gryffindor và Slytherin mà anh nhìn thấy, nghe thấy, cảm nhận được rất khác so với anh nhận thức sao?"

Harry dùng thần chú không tiếng động giúp Draco cùng nhau dọn dẹp tấm da dê, sản phẩm đùa dai với một ít thử nghiệm thất bại rơi đầy trên đất, dọn chúng thành một góc nhỏ, như vậy, gia tinh thu dọn cũng tiện hơn nhiều. Tuy rằng hiện tại bọn họ không thể sử dụng bùa chú quá cao cấp – như vậy sẽ tạo thành tổn thương cho cơ thể họ, cũng có khả năng sẽ tạo nên bạo động ma lực cho họ, nhưng những bùa chú gia dụng bình thường như bùa bay tới, bùa lau rửa, họ vẫn có thể sử dụng mà không có vấn đề gì lớn. Thu dọn xong, Harry ngồi xuống bên cạnh Draco, đầu nhỏ dựa lên vai Draco. Cậu cảm thấy có chút mệt mỏi, dùng một thân thể năm tuổi, bận rộn cả một buổi sáng, thật sự rất mệt mỏi.

"Mệt mỏi?" Draco sờ sờ khuôn mặt nhỏ của Harry, điều chỉnh dáng ngồi một chút, giúp cậu dựa vào thoải mái hơn một chút. "Harry, ta biết em muốn nói gì, nhưng mà ta cũng muốn nói, không cần quá chú ý đến thế giới nội tâm của Sirius, đừng khiến cậu ấy ỷ lại em, biết chưa?" Như vậy, ta sẽ cảm thấy rất sợ hãi. Draco ở trong lòng bổ sung một câu, cậu không biết tại sao đột nhiên lại nghĩ như thế, cậu chỉ biết, cậu rất muốn trong mắt Harry chỉ có cậu thôi.

"Em sẽ không khiến anh ấy ỷ lại em." Harry cười khẽ một chút, "Em chỉ muốn nói, sự khác nhau của Gryffindor và Slytherin là do suy đoán tạo nên, anh cũng thấy rồi, quan hệ của Sala và Gody cực kỳ tốt, thậm chí bọn họ đã đính hôn rồi, cho nên...... Chúng ta cho rằng những cái gọi là bất hoà giữa Slytherin và Gryffindor căn bản đều là nói dối giả tạo, có lẽ, đó là từ......Ừm......"

"Là từ chuyện cũ không thể không nói giữa Dumbledore và Chúa Tể Hắc Ám." Draco nhướng mày, thần thần bí bí tiến đến bên tai của Harry, "Bảo bối thân ái......"

"Draco, nói chuyện tử tế, đừng có học cách nói chuyện tán tỉnh của Blaise Zabini!"

"Phụt!" Draco bật cười, "Xem ra cái danh playboy của Blaise đã truyền khắp Hogwarts, đến cả gia hoả không chú ý đến tin tình yêu của trường như em cũng biết, xem ra Blaise có thể tự hào khoe rồi! Được rồi, chúng ta quay về chuyện chính, Harry, giống như ta vừa nói, bất hoà giữa Slytherin và Gryffindor hình như bắt đầu từ khi Tom Riddle nhập học."

"Em biết." Harry gật gật đầu, "Dumbledore từng nói, ông cảm giác Tom Riddle quá giống Gellert Grindlewald, cho nên......." Harry vỗ vỗ đầu Draco, "Thật là, không để ý liền bị anh đánh lạc hướng." Nhìn thấy vẻ mặt cười xấu xa của Draco, Harry bĩu môi, "Draco, còn nhớ rõ kế hoạch hội nghị ngày hôm qua của chúng ta không? Không sai, anh ấy cần dựa vào sức của chính mình để bước ra ngoài, em biết điều này rất khó, nhưng sau một bước này chính là trời cao biển rộng. Nhưng vào lúc này, chúng ta cũng phải để ý anh ấy, không thể để anh ấy tẩu hoả nhập ma. Giống như lời anh nói, nếu anh ấy nghĩ không thông, trợ giúp chân chính mà chúng ta có thể cho anh ấy cực kỳ ít, có thể nói là ít đến đáng thương. Chúng ta đều biết, chúng ta sẽ không bởi vì anh ấy nghĩ không thông hay lúc còn không nghĩ thông mà phớt lờ anh ấy, chỉ là chúng ta cho anh ấy một chút không gian riêng, đương nhiên, điều này không có nghĩa là chúng ta không quan tâm anh ấy, chúng ta có thể ở thời điểm quan trọng, dùng hành động cho anh ấy biết, chúng ta cần anh ấy, vậy là đủ rồi. Đương nhiên, không phải là cần người duy nhất còn sống của gia tộc Black, cũng không phải chúng ta thương hại người bị Giáo đình hại, mà là người nhà của chúng ta, cần người nhà thân mật nhất của chúng ta. Em tin, anh ấy nhất định sẽ cực kỳ thích, thậm chí yêu loại cảm giác này."

"Được rồi, được rồi, em nói đúng, ta bị em thuyết phục rồi!" Draco giơ hai tay ra vẻ đầu hàng, "Được rồi, toàn bộ đều làm theo lời hôm qua đã nói đi! Ta theo em vô điều kiện, bảo bối thân ái!" Nhìn khuôn mặt nhỏ đắc ý của Harry, Draco lắc đầu, nhẹ thở dài, đôi khi, một cái đầu sư tử cũng có thể tiến hoá thành một con rắn.

Draco bỏ bùa yên lặng với bùa đánh lừa thị giác, cùng Harry đứng lên từ chỗ họ, ra vẻ vừa nhìn thấy Sirius nhỏ, chào đón cậu.

"A, Sirius, anh tới khi nào vậy?" Harry xẹt một cái liền chạy đến trước mặt Sirius nhỏ, "Sao anh không nói câu nào vậy?"

"Ta thấy mọi người chơi rất vui vẻ, không nỡ quấy rầy." Sirius nhỏ phục hồi tinh thần từ trong suy nghĩ, liền nhìn thấy Harry đáng yêu đến tận cùng đang lắc lư trước mặt mình.

"A, nếu nói như vậy, chứng tỏ Sirius nhỏ ngươi quá khách khí rồi." Lucius và Severus cũng thu dọn xong mọi thứ, chậm rì rì đi tới. Lucius vươn tay xoa bóp khuôn mặt của Sirius nhỏ, "Sắp ăn cơm trưa rồi, chúng ta đi xuống đi, ta đói sắp không đi nổi nữa rồi. Sev......." Lucius dùng ánh mắt vô cùng đáng thương nhìn bạn tốt đang liều mạng phóng ra khí lạnh, "Cõng ta xuống lầu đi."

Draco và Harry đã sớm kéo Sirius nhỏ ra khỏi cửa trước khi Lucius làm nũng với Severus, bọn họ cảm thấy vạn phần may mắn vì hành động của mình, giờ đứng ở chỗ cách xa thư phòng, họ cũng có thể nghe được tiếng rít gào của Severus.

Đúng vậy, là rít gào, Harry và Draco liếc mắt nhìn nhau, hai người cùng nở một nụ cười bỡn cợt, có lẽ chỉ có Lucius mới có thể làm một người bình tĩnh như Severus thất thố.

"Tiểu chủ nhân Harry, tiểu chủ nhân Draco, tiểu chủ nhân Sirius!" Một con gia tinh vô thanh vô tức xuất hiện trước mặt ba người, "Khách tới rồi, chủ nhân mời các tiểu chủ nhân tới phòng khách."

"Khách?" Draco mờ mịt, "Khách nào? Ta không nhớ hôm nay có khách tới a!"

"Đúng vậy, tiểu chủ nhân Draco, khách đi đường xa, lần đầu tiên tới lâu đài." Gia tinh hướng về phía Draco, Harry và Lucius hơi cúi người, sau đó liền biến mất.

"Thật kỳ lạ a!" Harry nhìn Draco, lại nhìn Sirius nhỏ, "Cuối cùng là khách như thế nào?"

"Không biết." Draco lắc đầu, "Đi thôi, chúng ta đi xem."

Lời của tác giả: Đoán xem, khách là ai ~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro