7. Hidden

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mắt Mari mở to đầy kinh hoàng và trong một thoáng chốc, cô lặng người đứng im bặt tại chỗ.

" Nào trò Marica, câu thần chú.!" - Thầy Lupin hô to về phía sau cánh cửa. Tay thầy ra hiệu cho Mari và nhắc nhở nó hãy mau chóng hô to câu thần chú. Thầy có vẻ lấy lại tinh thần nhanh hơn tất thảy đám học sinh của hai Nhà. Mặc dù kiểu Ông kẹ này thì đúng là thầy chưa gặp bao giờ, và đó sẽ là một lời nói dối nếu thầy nói rằng mình không sốc trước những gì đang xảy ra, dù chỉ là một chút.

Mất khoảng một đến hai giây hoặc hơn gì đó, cô nàng mới bừng tỉnh và nhanh chóng vung đũa phép. Các xác ghê rợn đó nhanh chóng tan thành nhiều quả bong bóng xà phòng lớn rồi bay lên trời. Ngay sau khi thầy Lupin đã chắc rằng Mari đã xử lý Ông kẹ xong xuôi, thầy vung đũa phép một lần nữa và cái bóng đen ấy bị hút ngược trở lại chiếc tủ cũ kĩ. Nó ngay lập tức lấy lại vẻ điên khùng và liên tục khiến chiếc tủ lớn rung lắc thêm một lần nữa.

Một vài đứa học sinh quay lại để ngó Mari khi cô đi xuống. Một vài đứa thì dạt sang một bên nhưng rồi cũng nhanh chóng quên vụ đó đi. Mari đi xuống, cô nàng bật ra tiếng cười gượng gạo khi nhìn Madeline và Ryljv, không biết nên nói gì. Mặt cô vẫn có sự sợ hãi đó nhưng rồi cô nàng nhanh chóng giấu nó đi khi thầy Lupin tiếp tục bài giảng và mời các học sinh đứng thành hàng để tiếp tục thực hành với câu thần chú Riddikulus.

Hàng dài học sinh tiếp tục tiến lên với sự háo hức, Ông kẹ của một đứa Nhà Slytherin bất ngờ lại là một con rắn hổ mang khổng lồ, một đứa khác thì là một con Quỷ màu xanh lá trông ghê gớm dễ sợ. Không ngoài dự đoán của Maddie và Mari, Ông kẹ của Ryljv không gì khác lại là một Giám ngục ghê rợn và xấu xí. Dù sao thì Ryl đã kịp vung đũa, nó khiến đầu con Giám ngục nổ tung trước khi sinh vật ấy kịp lao đến và tặng cho nó một nụ hôn từ Tử thần..

Các học sinh Nhà Gryffindor lần lượt xung phong thực hành trước chiếc tủ sau đó, Ông kẹ của tụi nó lần lượt là nhện, độ cao hay thậm chí là Giáo sư Snape và Giáo sư McGonagall đang quở trách nó. Maddie thầm cười khúc khích với Ryljv và Mari thì thầm gì đó với cả hai khi chứng kiến Ông kẹ của Teresa là đống thư cú của nó với các Thủ lĩnh Nam sinh năm trên bị phơi bày, nhưng cả ba đành phải ngậm ngùi thất vọng và đảo mắt khi cô nàng luống cuống kịp hô câu thần chú trước khi mấy tờ giấy da kịp mở ra.

Khi Madeline nghĩ rằng buổi học đã đi đến hồi kết và nó đã trốn được buổi thực hành. Thì tên nó bất ngờ vang lên từ miệng Giáo sư Lupin. Cũng giống như Mari, tim nó ngay lập tức hụt nhịp và mắt nó mở to đầy lúng túng. Rõ ràng là nó đang cố tránh đi sự chú ý của thầy suốt cả buổi học bằng cách lẩn xuống cuối hàng và đứng im ở trong góc phòng. Rốt cuộc thì nó cũng bị lộ và buộc phải di chuyển trước cái nhướn mày chờ đợi của thầy Lupin.

" Sao nào? Trò Marsh, phải mạnh dạn lên chứ? Thầy tin rằng ai trong số chúng ta cũng đã thử đối đầu với Ông kẹ. Trò sẽ làm tốt, giống như các bạn còn lại thôi."

Thầy gật đầu và mỉm cười đầy khích lệ với nó khi Maddie bước tới và đứng trước chiếc tủ một đoạn. Nó quay đầu lại một chút và nhìn hai đứa kia đầy lúng túng. Nhưng rồi nó hít một hơi rồi quay lên, nó nhìn qua Giáo sư Lupin một lần và gật đầu một chút, dương cao đũa phép với ý muốn nói rằng nó đã sẵn sàng.

" Rồi, hãy chuẩn bị. Ông kẹ tới đây!" -Thầy nói một cách vui vẻ khi mở khoá chiếc tủ một lần nữa. Madeline không bận tâm lắm vì câu châm chọc đó của thầy, nó đã nghe thấy thầy nói từ đó hầu hết với mọi đứa khác và câu đó không quá khác với một lời động viên chân tình.

Nó nắm chặt đũa phép trong tay và đôi mắt không rời khỏi cánh cửa tủ dù chỉ một giây.

Giống với lần thực hành của Mari. Chiếc tủ ấy lại im lặng như tờ.

Cô có một cảm giác nôn nao, kỳ lạ trong bụng rằng thứ bên trong đó đang "lựa" nỗi sợ sao cho chuẩn với cô nhất. Dù đó có là gì, cô cũng sẽ phải chuẩn bị tinh thần một cách bài bản nhất và đối mặt với nó, như bao học sinh khác đã làm và thành công.

"Coi nào. Ra đây đi.."

Nó thì thầm với bản thân, bắt đầu cảm thấy cực kỳ mất kiên nhẫn. Một phần là vì nó chẳng hiểu tại sao chiếc tủ ấy mất nhiều thời gian thế. Một phần là vì sự áp lực của số đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào lưng nó ở dưới kia. Một bên thì cho rằng nó dũng cảm và can trường đến mức chẳng có một nỗi sợ nào và rằng Ông kẹ ấy cũng phải đến bó tay với nó. Một bên thì cho rằng nó có quá nhiều nỗi sợ, nhiều đến nỗi Ông kẹ bên trong chẳng biết phải chọn cái nào..

Sự im lặng của cái tủ chết tiệt kia đang giết chết nó.

Và thế rồi, thời điểm đó cũng đã đến. Lần này cái xác hờ của nó không đập mặt xuống sàn trước mắt lũ trẻ nữa. Nó bước ra từ cánh tủ, một cách từ tốn và nhẹ nhàng đến khó tin. Ông kẹ của nó mặc bộ đồng phục Nhà Gryffindor một cách chỉnh chu, nó nhại lại nụ cười mà Madeline hay cười với hai đứa bạn của nó.

Điều này khiến nó đứng đực ra như trời trồng, mắt mở to và nó nhìn Ông kẹ giả danh mình một cách đầy sợ hãi và kinh tởm. Nó tức giận với bản thân vì mãi mà vẫn chưa hô to câu thần chú kia vội. Có vẻ như chính nó cũng hoàn toàn tò mò không biết nỗi sợ thực sự của nó là gì. Nó muốn đợi một chút, nó muốn biết.

" Tao biết mày giấu gì, con nhỏ ngu ngốc.."

Nó đờ người ra trước câu nói của Ông kẹ, mắt nó mở to và trong một khoảnh khắc, nó như bị thôi miên. Nó nhìn chằm chằm vào hình dáng kia khi sinh vậy ấy tiến lại gần nó một cách chậm rãi và cẩn thận.

" Tao biết mày giấu gì." -Sinh vật đó lặp lại, giọng nói của sinh vật đó giống y đúc của cô. Chỉ có điều là nó lạnh lẽo, sắc như đá nghiến vào nhau và hoàn toàn chết chóc.

Hô câu thần chú đi, trò Marsh!

Thầy Lupin hô lớn khi thầy bậu tay vào cánh tủ để nói với Madeline. Thầy có vẻ vẫn có niềm tin vào việc các học sinh hoàn toàn có thể tự vượt qua nỗi sợ lớn nhất của mình. Thầy liên tục động viên và giục nó hạ gục Ông kẹ của chính mình.

Dù vậy, không lời nào của thầy Lupin lọt nổi tai nó.

" Tao biết mày định làm gì, và tao sẽ nói cho mọi người biết."

Nó lắng nghe từng lời sinh vật kia nói, nó bắt đầu tò mò nếu những thứ như thế này có thể thực sự xâm nhập vào đầu óc người ta. Dù vậy, nó vẫn không thể nhúc nhíc hay thi triển câu thần chú.

" Mày sẽ-

Ngay khi Ông kẹ định nói thêm nổi lời nào, một tia sáng phóng qua đầu sinh vật đó một cái xẹt. Hình hài kia tan vào mây khói. Tên bùa chú thoát ra khỏi miệng Madeline và tia lửa ấy đập vào trúng mặt gương và phản lại vào phía lũ học sinh. Bọn nó cuống cuồng cúi đầu để chắn tia lửa và cuối cùng, nó đáp vào một tập giấy và ngay lập tức bắt lửa.

Nó đứng đó và nhìn chằm chằm vào làn khói đen trong khi thầy Lupin nhanh chóng thu hồi Ông kẹ về lại tủ. Thầy nhìn nó, và lần này thầy không buồn giấu sự bất ngờ và nghiêm túc với nó nữa.

Là nó, trong lúc nóng giận, nó đã thi triển thần chú Incendio thay vì Riddikulus.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro