Chương 3: Sức mạnh trời long đất lở của kiến thức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tựa lưng vào tường để hồi phục cảm xúc, Voldemort trở về căn phòng từng thuộc về con trai thật của vợ chồng Muggle - tất nhiên hắn biết rất rõ có một cậu bé đã từng sống trong căn phòng này, và nỗi thương tiếc cùng nỗi nhớ da diết để lại cho Voldemort. Trong đó, rõ ràng là vị trí của anh ta trong gia đình này đã được định nghĩa lại từ "người hầu của cô con gái" thành "người thay thế con trai" - một căn phòng rộng rãi thoải mái, một bàn học gọn gàng, một tủ sách lớn chứa đầy sách và một tủ quần áo khổng lồ, hắn có thể thấy Rogiers yêu con trai của họ như thế nào.

Voldemort tình cờ lật qua cuốn sách "Phương Tây bên bờ vực thẳm" do chủ nhân trước của căn phòng để lại. Cái này là cái gì? Voldemort rõ ràng bị thu hút bởi những tựa sách đầy bi quan, và hắn ta suy đoán rằng con trai của lão Tom sẽ không quá mười lăm tuổi, và cho rằng một cậu bé đầy bốc đồng và nghị lực sẽ không thích những nội dung bi quan. Voldemort bỗng nhiên hứng thú với những cuốn sách có cái tên kỳ lạ, vô cùng tò mò, đêm nay Voldemort ngồi vào bàn và dấn thân vào con đường triết học không bao giờ ngoảnh lại.

Theo thời gian, biểu cảm thoải mái trên khuôn mặt của Voldemort trở nên nghiêm nghị. tương lai có thể được suy đoán! Voldemort cau mày đặt những cuốn sách rõ ràng là khiến hắn đau đầu, rồi đưa mắt nhìn những hàng sách dày ngay ngắn trên giá sách cao, "Trí tuệ nhân sinh", "Lược sử triết học", và "Ba bài phê bình của. Kant - Phê bình lý trí thuần túy "." Đọc kinh điển "," Thuyết hiện sinh là chủ nghĩa nhân văn "," Tư tưởng âm thanh "," Logic và tri thức "," Thuyết bản chất con người "," Das Kapital "... Sách chính trị và kinh tế đang chất đống đều là vật sở hữu của một cậu bé mà trong mắt Voldemort chỉ là một đứa bé yểu mệnh. Tủ sách, những cuốn sách chứa đầy những kho tàng trí tuệ nặng trĩu nằm trên giá như thể đang chế giễu tầm nhìn hạn hẹp của Voldemort.

Nếu Voldemort trước đây muốn giết chết tất cả Muggles vì ​​mục đích chính trị và để trút bỏ sự bất mãn với những gì bản thân đã gặp phải. Thì lúc này, Voldemort thực sự đã có thêm lý do để tiêu diệt hoàn toàn Muggles - sự tôn thờ ma thuật mù quáng của Phù thủy Hắc ám, chưa bao giờ có ai dám khám phá thế giới, ngay cả theo cách hời hợt nhất. Voldemort đỡ trán cười cười, vầng sáng ngọn đèn đập vào một bên mặt, bóng người bên kia như phai nhòa, cho thấy lần này Voldemort có một con át chủ bài bất phàm so với những thứ trước kia còn tuyệt vời hơn nữa. Kể từ phút này hắn sẽ có tầm nhìn rộng lớn hơn, và hắn không còn là đứa trẻ mồ côi nghèo khổ chỉ học trong trường phép thuật bảy năm và không ngừng cố gắng che đậy nguồn gốc của mình.

"Tuyệt vời!" - hắn đập mạnh cuốn sách, tất cả đồ đạc trong phòng ngủ đều bay lơ lửng trong không trung bởi bạo động ma pháp của Voldemort. Chôn bản thân vào sự êm ái của chăn bông, Voldemort kiệt quệ cả về thể chất lẫn tinh thần, ý chí sẽ không bao giờ cảm thấy sự giáo dục mà mình nhận được là vô ích, quyết tâm lấy hết nhiệt huyết khi còn học ở Hogwarts, hắn chỉ có năm năm để tiếp thu kiến ​​thức tùy ý.

Có thể do hắn ngủ quá muộn vào tối hôm trước, hoặc có thể là cái giường ở nhà mới của hắn quá thoải mái, tóm lại là Voldemort sáng hôm sau rất mệt mỏi mà ngủ muộn. Joanna ngồi quanh bàn ăn cùng bố mẹ nhìn chỗ trống, cô cười thầm nghĩ dù có lúc Tom trông đáng sợ thì hắn vẫn đơn giản chỉ là một đứa trẻ, cũng sẽ có lúc ngủ quên.

Sau cuộc trò chuyện bình thường với bố mẹ, Joanna nhảy vào phòng của Voldemort. Màn rèm trên cửa sổ từ tối hôm qua vẫn chưa buông xuống, thiếu niên xinh đẹp nằm yên lặng trên chiếc chăn bông, lông mi dài phủ bóng lên đôi mắt đang nhắm nghiền, trên khuôn mặt có chút trẻ con thoáng hiện lên một vệt ửng hồng trên má hắn, vẻ kiên định của hắn, kể cả hơi thở cũng khiến hắn giống như một bức tranh sơn dầu.

Bàn tay vươn ra của Joanna bằng cách nào đó đã rút lại, và cô ấy đột nhiên không nỡ đánh thức Tom, người vẫn đang ngủ. Nhìn phòng Voldemort một hồi, Joanna xoay người bước ra khỏi phòng ngủ, thời điểm cửa phòng đóng lại, thiếu niên trong phòng mở to đôi mắt đen. Voldemort ưu nhã ngồi dậy, mặc quần áo chỉnh tề, thu dọn vệ sinh cá nhân, nhìn ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ, hắn biết mình đã ngủ quên vào ngày đầu tiên đến nhà người nhận nuôi - đây không phải chuyện tốt, nó sẽ phá vỡ ấn tượng tốt đẹp mà cặp vợ chồng Muggle dành cho hắn.

Voldemort đẩy cửa bước xuống lầu, nhìn cô em gái quay lưng về phía mình, ra hiệu bằng tay và chân, và giải thích với vợ chồng Rogers rằng "hắn không quen với căn phòng mới, và cuối cùng đã ngủ thiếp đi từ sớm." Cô gái nhỏ, Voldemort nở một nụ cười bẽn lẽn và nói nhẹ nhàng.

"Cha, mẹ, con xin lỗi, con dậy muộn." Voldemort cúi đầu, có vẻ lo lắng dùng ngón tay kéo vạt áo.

"Ồ, con dậy rồi, thật tuyệt. Mẹ chỉ lo rằng nếu thức ăn nguội trong một thời gian, con sẽ cảm thấy khó chịu sau khi ăn." Elsa đưa tay ra kéo Voldemort đang đứng đến bên cạnh cô, và ấn cậu vào chỗ ngồi, gắp thêm thật nhiều thịt xông khói vào đĩa của Voldemort.

Voldemort ăn sáng yên lặng ưu nhã, trong lòng thầm nghĩ lúc nãy Joanna đã nói dối với mẹ mà trong lòng không khỏi khinh thường chế nhạo, một đứa trẻ lớn lên trong cô nhi viện làm sao có thể bị chiều chuộng đến mức lạ giường không ngủ được? Để tranh giành bữa sáng ít ỏi không đủ lấp đầy dạ dày, ngay cả khi ngươi yếu ớt không bước nổi thì ngươi nhất định phải đứng dậy! Bởi vì ngươi sẽ chết nếu không có thức ăn!

Voldemort nhớ lại quá khứ ám ảnh khó quên đó, quá tập trung, vô tình mất kiểm soát động tác của mình, vô thức để lộ nghi thức quý tộc mà hắn mài giũa ở Slytherin khiến ông Tom đối với cậu bé được nhận nuôi càng thêm hài lòng. Tại thời điểm này, ông chắc chắn rằng Voldemort có thể xuất thân từ một gia đình quý tộc cổ đại gặp vận rủi - huống hồ trải qua Thế chiến thứ hai biết bao nhiêu nhà tan cửa nát, và chuyện này là chuyện quá bình thường.

Sau bữa tối, ông Tom tạm biệt vợ và các con rời đi ngay để lo việc riêng của gia đình, là bà chủ, Elsa không dám thuê người hầu lo việc nhà vì sợ những người lưu vong vì chiến tranh. Bà phải đích thân dọn dẹp - may mắn thay, gia đình Rogier cũng chỉ là địa chủ nhỏ. Ngôi nhà cũng không phải là Cung điện Buckingham. Mặc dù tòa nhà nhỏ hai tầng khiến Elsa phải lau dọn lai rai cả ngày nhưng cũng không đến nỗi bận tối mặt tối mũi.

Joanna, người không có việc gì làm nhìn Voldemort đang ngồi im lặng trong phòng khách, giật giật ống tay áo, giả bộ như một đứa trẻ không thể bình tĩnh được.

"Tom, đọc sách đi, ăn vặt hoài cũng chán." Nói đoạn, Joanna nhìn Voldemort đầy háo hức với đôi mắt to màu xanh nhạt.

Voldemort cười nhẹ, xoa xoa mái tóc xoăn dài của Joanna gật đầu như một người anh trai nuông chiều em gái rồi kéo Joanna về phòng. Lời yêu cầu của Joanna rất hay, còn rất nhiều câu hỏi đang chờ được giải đáp, và với câu trả lời của một đứa trẻ ngây thơ mà nói thì cũng là câu trả lời tốt nhất, mặc dù có thể Joanna không biết nhiều.

Voldemort và Joanna đứng trước giá sách với những cuốn sách dày cộm, Voldemort vô tình chỉ vào dãy sách dài và hỏi, "Chủ nhân ban đầu của chúng đã đọc xong những cuốn sách này chưa?"

Joanna dửng dưng nói: "Em không biết, nghe ba mẹ từng kể em đã từng có một người anh trai, nhưng em không nhớ. Có lẽ anh ấy đã đọc hết, nhưng em không tin đâu, làm gì có đứa trẻ nào đam mê những cuốn sách triết học nhàm chán như vậy, sách kinh tế học còn đỡ hơn, ít nhất chúng không có nhiều thứ khó hiểu như vậy. "

"Triết học?" - Giọng Voldemort thể hiện mức độ thắc mắc vừa phải.

"Uh ... có lẽ là ..." Joanna nhìn vào một hàng sách, và không do dự, cô lấy ra một cuốn sách, mở trang tiêu đề, tìm kiếm và bắt đầu đọc: "Đó là lý thuyết và thế giới quan có hệ thống, nó là tri thức tự nhiên, sự khái quát và tóm tắt của tri thức xã hội và tri thức tư duy là sự thống nhất giữa quan điểm và phương pháp luận của thế giới. Nó là sự tồn tại và biểu hiện cụ thể của ý thức xã hội, và nó theo đuổi các nguồn gốc, bản chất, tính phổ biến hoặc tính siêu hình tuyệt đối và tất tần tật những thứ cuối cùng của thế giới để hình thành triết học. Thế giới quan và phương pháp luận với tư cách là khoa học xã hội nội dung. "

Nói xong Joanna giương mắt lên nhìn Voldemort, nhìn Voldemort ánh mắt có phần giễu cợt, trên gò má trắng nõn trong trẻo một chút ửng hồng, nhỏ giọng nói: "Thực xin lỗi, em không thích thể loại sách này. Bản chất và sự phát triển của con người và tất cả những thứ đó đều quá phức tạp. "

"Vậy em thích cái gì?" Voldemort ân cần nhìn Joanna.

Joanna nhún vai, nghĩ rằng có lẽ ở thời đại lạc hậu như vậy, mình chẳng thích gì, nhưng cô vẫn nghĩ về điều đó và chậm rãi nói: "Có lẽ, em thích làm bạn với mọi người."

Joanna nói không sai, trước khi xuyên qua, cô rất nổi bật, mọi người đánh giá về cô ấy thường là người nhiệt tình, tốt bụng và có chút vô tư, nói trắng ra thì Joanna là một cô gái ngốc nghếch, miệng nghiêm khắc.

Voldemort tỏ ra thích thú với lời nói của Joanna, hắn tiếp tục hỏi, coi như lời nói không khó đối với trẻ nhỏ: "Nhưng hình như em thích mấy cuốn tiểu thuyết... ừm... đó?" Chà, thực ra hắn còn muốn nói nhiều hơn nữa nhưng thôi có vẻ hắn cũng không muốn nhắc đến nữa về đầu óc của Muggle.

"Ý của anh là cuốn "Oedipus the King " ngày hôm qua? Chà, là một cuốn sách hay, em rất thích." Joanna gật đầu, lại phát hiện Voldemort ánh mắt rõ ràng không hiểu nội dung, nàng giải thích ngắn gọn trong truyện, Voldemort sắc mặt đột nhiên biến tái mặt khi nghe Joanna kể chuyện.

"Ý em là số phận không thể cưỡng lại được?" Giọng của Voldemort lạnh lùng một cách khó hiểu.

"Đương nhiên không phải, ý của em là cái gọi là số phận rốt cuộc cũng chỉ là thứ mà người ta lựa chọn, nếu như lão vua kia không lựa chọn phế bỏ con trai mình, mà là giáo dục nó trưởng thành, vậy thì người con trai cũng sẽ không ác độc như lời tiên tri." Joanna không bao giờ nghĩ rằng Tom - người trông rất thông minh, lại quan tâm đến chủ đề tiên đoán vận mệnh mà rõ ràng toàn là những lời lừa bịp, cô trả lời câu hỏi của hắn một cách không hài lòng.

"Em không tin vào số mệnh?" Voldemort hỏi, nhìn vẻ mặt tức giận của cô gái nhỏ mà nhướng mày.

"Đương nhiên, còn có cái gì để tin tưởng? Em vốn vẫn có thể đoán được anh sẽ chết! Hừ, em cũng có thể đoán được em nhất định sẽ ăn! Những chuyện này nhất định sẽ xảy ra nên đương nhiên ai cũng có thể dùng nó để lừa gạt mọi người. Nếu một ngày xấu trời nào đó, có kẻ dự đoán rằng ta sẽ không may mắn, vì vậy ngay cả khi ta vô tình bị sặc khi đang uống nước, ta cũng có thể quay lại và đẩy vấn đề này theo dự đoán đó, điều này hoàn toàn vô nghĩa. " - Joanna nhìn Voldemort.

Những lời nói của Joanna khiến Voldemort rơi vào một loại suy ngẫm. Có lẽ ... Joanna đã đúng, nếu không nghe thấy lời tiên tri, hắn sẽ không quyết định giết Đấng Cứu Thế làm gì để hủy hoại cuộc sống vĩnh hằng của mình. Voldemort nhớ rõ ràng có câu nói "lạy ông tôi nằm bụi này". Đúng vậy, hắn đã chọn đối thủ cho mình, cuối cùng kết cục vẫn là bị giết.

Thật ngu ngốc - hắn tự chế giễu chính mình.

Kiềm chế tâm trạng hỗn loạn của mình, Voldemort tiếp tục hỏi han chuyện của cô gái nhỏ, từ lúc này, Voldemort bắt đầu nhìn nhận lại Joanna, đây không phải là một đứa máu bùn ngu ngốc, tương lai Joanna có tiền đồ trở thành một phù thủy thông minh. Voldemort đổi ý và gán ghép Joanna cho Ravenclaw, chứ không phải Hufflepuff ngu ngốc, hay cũng một Gryffindor bốc đồng và ngây thơ.

"Những cuốn sách nổi tiếng trên thế giới đều có nhiều ý nghĩa như vậy sao?" Voldemort bình tĩnh hỏi Joanna, nhìn Joanna ánh mắt ôn hòa, tựa hồ không để ý hành vi thô lỗ của Joanna.

Joanna nói không chút do dự: "Kiến thức khiến con người ta sáng dạ hơn. Đọc nhiều sách hơn dù có nhiều ý nghĩa đi chăng nữa thì cũng tốt, ít nhất thì nó sẽ không mê tín như vậy".

Nói xong, bầu không khí giữa hai người đột nhiên ngưng trệ, lời nói của Joanna gần như có thể nói đã đâm thẳng vào lòng tự trọng của Voldemort - từ năm mười một tuổi ở Hogwarts chưa có ai xúc phạm đến hắn như vậy! Nhưng Voldemort vẫn giữ nụ cười lịch thiệp của mình, mặc dù đôi mắt của hắn vô tình lóe lên màu đỏ.

Joanna cúi đầu xuống, cô đã nhận ra mình đã nói gì với một cậu bé vừa mới từ cô nhi viện đi ra, đối với cô cảm thấy vô cùng thương tiếc, nhưng nhìn khuôn mặt tươi cười kia, cô không biết phải nói gì, chàng trai tự tôn này đang cố gắng duy trì phẩm giá của mình, nếu cô ấy xin lỗi, liệu có phá vỡ lòng tự trọng này không?

Joanna nhát gan không biết nói thế nào, và Voldemort nhẹ nhàng hỏi lại câu hỏi, như thể vừa rồi Joanna không nói những lời tổn thương.

"Chúng ta nên xem cái gì bây giờ?" - Trên mặt Voldemort nở nụ cười đàng hoàng, Joanna nhìn vẻ mặt tươi cười này, cẩn thận kéo Voldemort ống tay áo, cúi đầu nói nhỏ: "Thực xin lỗi, những gì em nói vừa rồi quá quắt. "

Nói xong Joanna không dám cử động nữa, vừa rồi còn đang do dự không biết có nên xin lỗi không, nhìn thấy ánh sáng đỏ càng ngày càng rõ ràng trong mắt Tom, cô lập tức lựa chọn xin lỗi - ánh đỏ trong mắt Tom rất dễ dọa người khác sợ.

Voldemort vươn tay xoa xoa mái tóc dài màu vàng nhạt của Joanna, lãnh đạm nói: "Không quan trọng, không có chuyện gì, anh quan tâm hơn xem anh nên xem cái gì để tỉnh táo lại."

Joanna quay lại với vẻ mặt cay đắng và nhặt sách cho Voldemort, cô nghĩ rằng mình đã xúc phạm ai đó. được đặt trên bàn theo nhiều loại khác nhau, sau đó cô lặng lẽ ngẩng đầu lên và liếc nhìn Voldemort, rõ ràng đó là với một đứa trẻ chưa bao giờ đọc một cuốn sách nổi tiếng thế giới, tại sao cô luôn cảm thấy nguy hiểm như vậy.

Voldemort nhìn vào các loại sách khác nhau trên bàn, và ném những cuốn sách bình thường ra với vẻ khinh bỉ, nhìn vào "vật lý", "hóa học", "triết học" và "kinh tế học" mà hắn chưa bao giờ đọc qua. Thời gian buổi sáng lặng lẽ trôi, Joanna đến gọi Voldemort ăn cơm trưa, trong mắt vẫn là có chút khiếp sợ, Voldemort nhìn cô gái sợ hãi nói bậy, trong lòng đột nhiên có cảm giác giống Nagini. Cảm thấy đứa trẻ này rất có tính phòng vệ cao, hắn ta vốn đã tỏ ra hiền lành như vậy rồi, nhưng cô gái này lại sợ hắn dù không nhận ra bản chất thật của hắn, thật buồn cười phải không?

Voldemort nhẹ nhàng kéo tay Joanna nhỏ bé đi đến nhà ăn, Elsa nhìn thấy hai đứa trẻ tay trong tay xuất hiện trong nhà ăn liền lập tức mang đồ ăn tới cho hai đứa nhỏ với nụ cười yêu thương. Bữa trưa thịnh soạn tuy không tao nhã như khi Voldemort đứng trên đỉnh cao thế giới phù thủy, nhưng món ăn chứa đầy tình yêu thương lại có hơi ấm mà hắn chưa từng thử qua, dù không biết "tình yêu" là gì thì Voldemort cũng phải thừa nhận rằng liệu thực phẩm trong mỗi bữa ăn và cách người phụ nữ Muggle nhìn hắn một cách đầy ấm áp khiến hắn cảm thấy dễ chịu.

Voldemort lấy lại đôi mắt đen của mình và cuối cùng cũng đã xoa dịu được Joanna, nhưng vì Joanna không phải là một đứa trẻ thực sự, ngay cả khi Joanna chưa trưởng thành trước khi xuyên qua, cô ấy vẫn có một chút bất an với Voldemort, và cô cũng không muốn tiếp xúc với đứa trẻ có vẻ rất nguy hiểm này. - dù gì thì thủ tục nhận con nuôi cũng đã hoàn tất. Tất nhiên, cô sẽ không để đứa trẻ mới vừa rời khỏi một nơi khủng khiếp như vậy liền quay trở lại, dù cô không thích đứa trẻ này đi chăng nữa.

Joanna không phải là một cô gái " ngây thơ vô số tội" nhưng cô ấy có thể giả vờ như mình không biết điều gì đó nếu cô không nhìn thấy và có khi là thờ ơ với nó, nhưng khi nhìn thấy những vết sẹo trên cơ thể Tom, Joanna cũng không phải con người máu lạnh, vẫn hy vọng rằng Tom có ​​thể sống tốt hơn một chút. Hãy giúp cậu bé tội nghiệp này một tay khi bạn có thể. Tuy nhiên, giờ đây Joanna vừa phải đối mặt với anh trai mà mình nhận nuôi vừa run rẩy trong lòng, đồng thời không đành lòng đuổi ôn thần nhỏ bé này đi - tất nhiên, nhìn Elsa và lão Tom hài lòng và thích cậu và bọn họ sẽ không sẵn sàng từ bỏ một cậu bé khôn ngoan này, cái được gọi là mời thần thì dễ, tiễn thần thần thì khó.

Sau bữa trưa, Voldemort dẫn theo Joanna vẫn đang giữ khoảng cách với hắn, trở lại phòng ngủ của Voldemort, lúc này Voldemort cũng thấy Joanna có chút nghi ngờ. Đối với một vị Chúa tể Hắc ám mà nói thì với toán học và triết học cũng không tồi, dù sao thì ở Hogwarts cũng có môn số học và bói toán, và bản thân hắn ta cũng có nhiều năm kinh nghiệm học qua thì đó đã là gì !

Joanna hơi bất lực khi nhìn vào những cuốn sách vật lý - vật lý của cô không tốt, đặc biệt, bây giờ cô cũng mới năm tuổi, không phải sao? Tại sao lại hỏi cô ấy một câu hỏi như vậy! Joanna đưa mắt nhìn thẳng Voldemort thần sắc phảng phất, hai mắt màu lam nhạt cùng Chúa tể lẳng lặng nhìn nhau hồi lâu, Joanna dụi dụi đôi mắt chua xót, nhàn nhạt nói: "Em nghĩ, em còn chưa tới tuổi để tìm hiểu tất cả chúng. "

Voldemort nhìn cái miệng hồng hào mím lại của Joanna, cũng không ngờ Joanna đang lừa dối mình, nhưng lại bắt đầu ngẫm lại bản thân, lẽ nào việc chia lìa linh hồn sẽ để lại di chứng lớn như vậy? Hắn tựa khi nào phải dựa vào một đứa trẻ năm tuổi! Giả vờ rằng những gì anh ta hỏi về Joanna vừa rồi không hề xảy ra, Voldemort lặng lẽ lật xem nội dung cuốn sách - ngay cả khi hắn không thể hiểu nó, hắn tin rằng người gia sư sẽ sớm được tìm thấy và sẽ giúp hắn ta giải quyết những câu hỏi này.

Joanna cầm cuốn tiểu thuyết và nhìn chằm chằm vào gương mặt tĩnh lặng của Voldemort khi hắn ta đọc sách, ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ kính trên đôi má gần như trong suốt của cậu, đôi mắt và lông mày được tạo hình tuyệt đẹp, sống mũi cao thẳng. lòng bàn tay trắng của cậu cầm một cuốn sách nặng gần như to hơn cả gương mặt tuấn mĩ đó , và đôi mắt đang tập trung vào nội dung của cuốn sách ...

Con mắt! Đúng, nơi bất thường chính là đôi mắt. Đây hoàn toàn không phải là đôi mắt của một đứa trẻ. Đôi mắt quá chuyên chú và chất đầy thăng trầm của cuộc sống. Joanna không thể đọc được những gì trong đó, nhưng nó chắc chắn không phải là đôi mắt của một đứa trẻ ngu dốt - chẳng có chút ngây thơ nào cả. Sự mong muốn, chỉ có hoài bão mãnh liệt.

Tuy nhiên, vẫn là một thanh niên xinh đẹp quyến rũ, Joanna trong lòng vẫn hài lòng với lựa chọn của mình, không phải là cô trọng thể diện, mà là do mái tóc và đôi mắt đen khiến cô cảm thấy gần gũi. Tất nhiên, vẫn là nên dễ nhìn một chút.

Voldemort có vẻ đang chăm chú đọc sách, nhưng khoảnh khắc Joanna đưa mắt lén nhìn, hắn liền tinh ý nhận ra rằng cô em gái này cũng chỉ là trẻ nhỏ, nghĩ gì liền viết hết lên mặt.

Voldemort đặt quyển sách trên tay xuống, đi tới chỗ Joanna hơi cúi người, hơi thở ấm áp phả vào tai Joanna. Giọng nói của Voldemort lúc này khác với vẻ dịu dàng lúc trước, trong giọng nói dịu dàng của người thanh niên còn có chút bối rối.

"Sao em nhìn anh chằm chằm vậy? Chẳng lẽ em không muốn có một người anh trai sao?"

To be continued-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro