Chương 4: bối brrrrrối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Suy nghĩ bối rối

Joanna biết rất rõ rằng mình đang có ý đồ không tốt với một đứa trẻ dưới mười tuổi, nhưng khuôn mặt của cô vẫn không kiểm soát được mà đỏ như một cà chua mập mạp. Dù là ánh mắt hay giọng điệu của hắn, Tom rõ ràng là một loại cám dỗ đầy mê hoặc. Joanna, người trưởng thành có gu thẩm mỹ bình thường, đã vô tình bị quyến rũ khi nhìn thấy trai đẹp.

Lắc đầu nguầy nguậy, trong lòng Joanna không ngừng khinh thường thói mê trai nhất là lại u mê trẻ con của cô. Voldemort nhìn dáng vẻ của Joanna trực tiếp hiểu rằng cô bé ngay thẳng cho rằng hắn là một anh trai tốt. Đúng là một Ma Vương tự luyến.

Cuối cùng khi Joanna nén lại sự ửng hồng trên khuôn mặt và ngẩng đầu lên, Voldemort xoa mái tóc vàng nhạt của cô ấy với một nụ cười dịu dàng, và nhẹ giọng nói: "Vậy, Joanna muốn anh trở thành người như thế nào?"

Joanna sắc mặt hoàn toàn cứng đờ, hiện tại là cái gì tình huống gì vậy? Có phải thanh thiếu niên và cô gái đang chơi một trò chơi trẻ con như "Em sẽ là cô dâu của anh trong tương lai"? Voldemort nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của Joanna khi cô không đáp lại, xoa mái tóc vàng bồng bềnh và đưa tay lên đôi má ửng hồng của Joanna, mơ hồ xoa xoa nắn nắn, đưa má hắn lại gần Joanna, hơi thở ấm áp của hắn phải vào tai Joanna, giọng nói mang theo tiếng cười. cuối cùng cũng lay chuyển được tâm trí của Joanna.

"Trong tương lai, anh sẽ bảo vệ Joanna cả đời được không?"

Joanna tiếp tục thuyết phục bản thân rằng đây là thời thơ ấu mà ai cũng sẽ trải qua. Nhanh chóng thích nghi, Joanna vòng tay ra sau ôm lấy hắn như một em gái ôm lấy anh trai, giọng nói ngây ngô.

"Vâng em muốn Tom sẽ dành cả cuộc đời ở bên Joanna và không bao giờ rời xa!"

Lời vừa nói ra, không chỉ Joanna mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, mà ngay cả Voldemort đang dựa vào Joanna cũng không khỏi run rẩy, loại đối thoại ngây ngô này quả thực không thích hợp với hai đứa trẻ tâm hồn người lớn. Cả Joanna và Voldemort đều nhanh chóng thay đổi chủ đề để chấm dứt chủ đề khủng khiếp này ngay lập tức.

"Tom, bố nói buổi tối sẽ mời giáo sư đến, chúng ta sẽ sớm được học, thật tuyệt!" Giọng điệu vui vẻ ngây thơ của cô gái nhỏ vẫn làm Joanna tự cảm thấy giả trân, nhưng với Tom - người đã được cô đưa ra khỏi cô nhi viện và là một đứa trẻ vô cùng đáng sợ thì trực giác của Joanna tự mách bảo rằng an toàn nhất là vẫn nên giả vờ ngây thơ và vô tư một chút.

"Tất nhiên, tất cả chúng ta đều cần một giáo sư có trình độ để giải thích những vấn đề trong những cuốn sách này." - Voldemort vui vẻ đồng ý với ý kiến ​​của Joanna. Suy cho cùng, với tư cách là một phù thủy có thể bay lượn trên cây chổi, rất khó để hắn ta hiểu được vấn đề của trọng lực, và những vấn đề về thực tế đang tồn tại trong thế giới phù thủy cũng khiến Voldemort không thể hiểu được vấn đề về điện học và từ tính là gì. Hắn ta cần gấp một giáo sư am hiểu về những kiến thức này để giải đáp thắc mắc. Voldemort cũng rất quan tâm đến cái gọi là hóa học, môn học này có phần giống với độc dược và thuật giả kim, nó là sản phẩm của việc sử dụng một số nguyên liệu cơ bản để tạo ra các hiệu ứng phép thuật.

Có thể nói, gia đình Rogier giàu có đã cho Voldemort cái nhìn đầu tiên về khả năng sáng tạo của Muggle, một giống loài mà hắn cho rằng có thể dễ dành huyết tẩy nhưng laị có khả năng phát triển nhiều thứ to lớn dù là ô tô, tàu thủy, điện thoại hay khoa học cơ bản.

"Em thực sự chờ mong một giáo viên dạy piano hoặc violin. Chà, em rất thích nghệ thuật." - Joanna, người chưa từng có cơ hội tham gia vào nghệ thuật trong kiếp trước nhưng vẫn tiếp tục niềm đam mê bật diệt, hoàn toàn không để ý đến những gì Voldemort quan tâm. Trong. Xét cho cùng, từ quan điểm của thế hệ tương lai, London ngày nay đã rất lạc hậu về công nghệ và giáo dục, tình hình hiện tại không ổn định và nền kinh tế suy thoái, rất khó để có một cuộc sống sung túc.

"Joanna, anh nghĩ tốt nhất chúng ta nên học những kiến ​​thức hữu ích trước, sau đó hãy nghiên cứu những nghệ thuật không có tính ứng dụng." - Khát khao nghệ thuật của Joanna không khiến hắn ủng hộ lắm, và quan điểm của Voldemort thì việc Rogiers tìm thấy một giáo viên dạy piano khác vì ước mơ nhỏ bé của Joanna là đang chiều hư con cái, vì nó thực sự sẽ chiếm hết thời gian học tập quý giá của hắn.

Mặc dù Voldemort tự nhận mình là một thiên tài trong những thiên tài của thế giới trong học tập, nhưng không có nghĩa là Voldemort sẵn sàng dành ra thời gian quý báu của mình để thõa mãn thú vui cho trẻ con, điều đó làm cho Joanna bĩu môi không vui. Tất nhiên cô biết tỏng biểu cảm trên gương hắn là đang biểu đạt điều gì - Voldemort vẫn luôn nghĩ rằng Joanna là một đứa trẻ, chắc hẳn hắn đang nghĩ mặc dù cô rất thông minh, nhưng cô ấy vẫn chỉ là một đứa trẻ. Vì vậy, Voldemort không có quá nhiều để tâm việc đưa biểu hiện của cô vào mắt - nhưng Joanna cũng cho rằng mình đã là người lớn nên cũng chả chấp nhặt với những đứa trẻ có ham muốn kiến ​​thức mạnh mẽ. Yêu thích học tập là điều không sai, nhưng Tom cố tình ngăn chặn việc mời giáo sư dạy học violin cho cô để bảo toàn thời gian của mình để học và Joanna cho rằng điều đó rất ích kỷ .

Joanna vốn không muốn phản bác nên cũng không nói gì, vùi đầu vào nội dung cuốn tiểu thuyết, cảm thấy thay vì thuyết phục Voldemort vốn kiêu căng ngạo mạn thì chăm chú nghiên cứu nội dung phong phú của cuốn sách vẫn nên làm hơn.

Vào bữa tối, gia sư được ông Tom thuê về nhà là một phụ nữ trung niên, với vẻ mặt nghiêm túc, nhìn thoáng qua Joanna đã biết cô là không thể lười biếng. Là vì đó là kiểu học sinh mà mẫu giáo viên nghiêm túc này ghét nhất. Đứa trẻ được thích hơn vẫn nên là một đứa trẻ hoạt bát, thông minh và chịu khó học hỏi.

Joanna, người đang ủ rũ vì sự xuất hiện của người thầy này, không nhận ra rằng đối lập với cô là vẻ mặt háo hức của Voldemort, và tham vọng mãnh liệt đang từ trong đôi mắt đen của Voldemort thể hiện ra lúc này. Bây giờ Joanna có thể nhận ra đây là loại trẻ em thích hợp mà giáo viên thích, thì Voldemort, người từng làm thư ký trong Cửa hàng ma thuật đen Borgin Bork, đã quá tinh thông về bản chất con người, và dễ dàng nắm bắt được điểm yếu của giáo viên.

Mọi thứ đúng như Voldemort mong đợi, ngay từ ngày đầu tiên đến lớp, Tom đã là đứa trẻ yêu thích nhất của bà Jenny Ludman. Tất nhiên, trước một học sinh siêng năng và tài năng, bất cứ giáo viên nào cũng sẽ tràn đầy thiện chí, nhất là khi phụ huynh học sinh đã đóng số tiền tương đương với kiến ​​thức mà cậu thiếu niên tiếp thu được thì thiện chí này càng được đẩy lên một tầm cao hơn.

Dù ở độ tuổi nào thì cuộc sống của những người có nhiều tiền đều tương đối dễ dàng. Khi trận tuyết đầu tiên đổ xuống London, các địa chủ như nhà Rogiers đều kết thúc vụ thu hoạch năm và quyết định đưa hai đứa con kháu khỉnh của họ đã hoàn thành kế hoạch học tập đến Thụy Sĩ thư giãn - tất nhiên, chiến tranh và nguy hiểm không hề xuất hiện ở Thụy Sĩ, là một quốc gia trung lập nên ở đây không hề bị ảnh hưởng bởi chiến tranh và cả an ninh đều vô cùng đảm bảo.

Quyết định của bố Tom được công chúa nhỏ trong gia đình hoan nghênh nhiệt liệt và khẳng định rằng Voldemort không thích như vậy chút nào vì nó sẽ lãng phí thời gian quý báu của mình. Nhưng nhìn vợ chồng Muggle đã nhận nuôi cậu và dạy dỗ cậu tử tế thì Voldemort vẫn không có ý kiến ​​gì. Vẫn nở một nụ cười đạo đức giả dối và đồng ý với quyết định này.

Voldemort, người đầu tiên cầm đầu cuộc cách mạng thanh trừng Muggle - những vụ giết người hàng loạt của Tử thần Thực tử - đã hoàn toàn chết lặng trước hành động háo hức đóng gói vài thùng hành lý lớn của Elsa. Cuộc sống của một phù thủy đầy tiện lợi, và chỉ cần một động tác vẫy đũa sẽ thay đổi hình dạng và thu nhỏ của hành lý, cho phép các phù thủy đơn giản hóa khi đi du lịch mà không cần đến những thùng hành lý cồng kềnh.

Người mẹ muggle Elsa sợ rằng cả nhà sẽ cần thêm quần áo khi trời lạnh, và cô còn có ý sẽ mang thêm gối, đệm và mền khi đi ngủ, điều này khiến hành lý của cô lại trở nên khổng lồ.

Việc chất đầy hành lý được ký gửi trước khi rời đi cuối cùng đã khiến Voldemort hoàn toàn tỉnh táo sau màn sương mù của khoa học Muggle. Dù Muggle có phát triển đến đâu thì chúng cũng không thể so bằng với những á phù thủy - những người chỉ có phép thuật hơn Muggle một chút. Thật ngoài sức tưởng tượng, chưa kể đến những sinh vật hợp đồng làm việc nhà được sở hữu bởi các gia đình cổ đại hay những linh hồn đã được thuần hóa. (ý là muggle không có khái niệm gia tinh ý mấy bồ).

Nếu như nhà Rogier có một con gia tinh trong nhà, thì chỉ cần nói đi trượt tuyết ở Thụy Sĩ, bọn họ có thể lập tức đi du lịch mà không cần lo lắng gì, có khi thậm chí không cần chủ nhân nói một lời họ cần gì thì mọi quần áo, giày dép, giường chiếu và các vật dụng cần thiết hàng ngày sẽ được gia tinh sẵn sàng chuẩn bị.

Sự thật này đã khơi dậy quyết định của Voldemort: lừa một số tiền để mua một cây đũa phép sau khi đã đè nén trong một năm giờ có dịp mà phừng phừng quyết tâm. Đôi mắt của Voldemort đỏ lên khi nhìn thấy chiếc ví dày cộm để trong túi quần của bố Tom. Voldemort chạm vào đống bảng Anh lớn trong ba lô của mình với một nụ cười mãn nguyện - với số tiền này, chưa nói đến một cây đũa phép, thậm chí bảy năm sống ở Hogwarts cũng đủ cho anh ta.

Dãy núi Alpes đã khiến Thụy Sĩ trở thành thiên đường trượt tuyết. Ngoại trừ Voldemort đã đi du lịch khắp châu Âu thì cả gia đình ba người Rogier đều bị choáng ngợp trước thiên nhiên hùng vĩ và đối với những kẻ Muggle ngu ngốc đó (Joanna đã dược xếp vào đó) - một cái nhìn chế giễu lóe lên trong mắt Voldemort. Khi nói đến môn trượt tuyết, Voldemort đã phát hiện ra vấn đề rắc rối nhất mà anh ta phải đối mặt - những bộ quần áo trượt tuyết về cơ bản được làm bằng màu chói để tránh cho khách du lịch gặp nguy hiểm bởi màu đỏ. Màu sắc khủng khiếp này khiến Voldemort - người vô cùng căm ghét con sư tử già của Gryffindor, đã không muốn giả vờ cư xử tốt với gia đình Roger.

Voldemort nói rằng hắn ta không được khỏe, bước vào khách sạn với số tiền anh ta lấy trộm từ Tom cha mà không hề ngoảnh lại. nhà Rogers, người đặt nhiều hy vọng vào Voldemort, đã nhận định rằng Voldemort có tài năng tuyệt vời về cơ bản là một người nghiện công việc, và hành vi cưỡng bức kéo anh ta ra khỏi phòng làm việc đã làm khó chịu Tom bé nhỏ luôn cư xử tốt.

Thấy gia đình Rogier rời khỏi tầm mắt, Voldemort nhanh chóng bật dậy khỏi giường và quay ra khỏi khách sạn. Rogiers - người Muggles không biết nhưng Voldemort biết rằng một quán bar gần đó là nơi tụ tập của các pháp sư, và lò sưởi ở đó hoàn toàn được kết nối với Hẻm Xéo.

Một vài lời hỏi thăm đến chủ nhân của quán bar, và Voldemort đã sử dụng hàng chục năm kinh nghiệm của mình để đến Hẻm Xéo một cách suôn sẻ. Bóng đen của chiến tranh không bao trùm thế giới phù thủy Ngoài việc giá cả hàng hóa ở Hẻm Xéo tăng nhẹ, thì trên khuôn mặt người dân còn có những nụ cười ôn hòa, Voldemort không ngần ngại đến một cửa hàng bán độc dược và lấy một lọ thuốc kém chất lượng. Anh ta uống hết một chai thuốc tăng tuổi tác mà không do dự, cơ thể anh ta ngay lập tức như bị xé nát bởi cơn đau phát triển, và Voldemort tự nhẩm cho mình một câu bùa chú mở rộng không lời lên quần áo của mình - cho dù là vì hắn ta không mang quần áo đến Hẻm Xéo, nhưng vẫn phải mặc nó một lúc để đối phó với bọn Rogers và hắn không thể làm hỏng bộ trang phục của Muggle này.

Tuy rằng chất lượng của lọ thuốc lão hóa bình thường, nhưng trong nháy mắt vẫn khiến Voldemort giống như ở tuổi hai mươi, thanh niên nở nụ cười ôn hòa, hoàn toàn không thể nhìn ra là một kẻ điên có mục tiêu lớn là "hủy diệt tất cả." loài người ". Voldemort hài lòng nhìn hình dáng trưởng thành của mình, và ngạc nhiên thú vị khi thấy thân hình vốn đã cao của mình dường như còn cao và đứng đắn hơn so với kiếp trước. Hài lòng về diện mạo trong tương lai của mình, Voldemort vội vã tiến vào Gringotts, sau khi chuyển đổi toàn bộ số bảng Anh thành Galleons, hắn ta lập tức lao đến cửa hàng đũa phép của Ollivander, nơi người bạn thân suốt đời đang chờ đợi anh ta! ( ý chả là cây đũa phép đó :>)

"Ồ, quý ngài, ngài cần gì?" - Giọng nói thất thường của Ollivander đột nhiên vang lên bên tai Voldemort, hắn từ lâu đã biết Voldemort vốn là một lão già kỳ quái, thích hù dọa người ta sợ hãi, hắn nhanh chóng quay đầu lại. và kinh hãi nhìn vào đôi mắt sáng màu của Ollivander, nói một cách háo hức.

"Thật vui khi được gặp, ta là một phù sinh Beauxbatons đến Anh để du lịch, và ta vừa phát hiện ra rằng mình đã đánh mất cây đũa phép. Ồ, điều này thật tệ!" - vuốt mái tóc đen, hắn tiếp tục - "Ta tự hỏi liệu mình có thể có cơ hội chọn một cây đũa phép mới? "

"Ồ, tất nhiên rồi, quý ngài, đũa phép luôn chọn chủ nhân. Có lẽ cây đũa đó bỏ đi vì không còn phù hợp với cậu nữa phải không? Hãy để ta xem loại đũa phép nào phù hợp với cậu", Ollivander nói. Càng ngày càng gần Voldemort, khi hai tay nắm lấy tay phải của Voldemort, Voldemort luôn kiềm chế không được tung ra câu thần chú không thể tha thứ để giết chết người thợ thủ công già - Voldemort cẩn thận nhớ lại chuyện ông lão đã lừa cây đũa phép của mình như thế nào.

"Ồ, không hẳn là một phù thủy ở Anh, tôi chắc chắn rằng tôi chưa bao giờ chọn một cây đũa phép cho bất kỳ người thân của cậu và cả cậu nữa." Sau khi đo Voldemort từ vai đến đầu ngón tay, cổ tay đến khuỷu tay, vai đến lưng, đầu gối đến nách, khi lấy lần đo cuối cùng của chu vi đầu, Ollivander bắt đầu chọn những cây đũa phép trên giá cao phía sau ông ta. Khi cầm nó lên, ông ta nói, "Mỗi chiếc đũa phép của Ollivander đều có một lõi đũa khác biệt, và đó là bản chất của nó, thưa ngài. Chúng ta sử dụng tóc kỳ lân, lông đuôi phượng hoàng và dây thần kinh rồng. Mỗi chiếc đũa phép của Ollivander đều là duy nhất bởi vì Không có hai kỳ lân, rồng hay phượng hoàng nào hoàn toàn giống nhau. Tất nhiên, nếu cậu sử dụng đũa phép của các pháp sư khác, cậu sẽ không thể dễ dàng tạo ra những phép màu mạnh mẽ. " - ông ta cầm một cây đũa phép và đưa nó cho Voldemort. "Vậy thì, thưa ngài, hãy thử cái này. Được làm bằng gỗ sồi và sợi dây tim rồng, dài 9 inch. Vâng, Rất linh hoạt. Hãy thử xem."

Voldemort không có cầm lấy cây đũa phép mà Ollivander đưa cho hắn, mà là trực tiếp vươn tay lấy ra hai cái hộp nhỏ bên cạnh một đống hộp, một cái là cây đũa phép thủy tùng sẽ đi cùng hắn, còn cái kia chính là- - ồ, hoặc có thể là tương lai - cây đũa phép của Đấng Cứu Thế.

"Ta nghĩ chúng phù hợp với ta hơn, và ta đã cảm nhận được tiếng gọi của chúng." Voldemort nói, sử dụng tay trái và tay phải cầm hai cây đũa phép khác nhau, và với một cái hất nhẹ của hai cây đũa phép, chúng bùng phát thành những ánh sáng khác nhau, vàng- đỏ và xanh bạc. Ánh sáng rực rỡ tỏa ra với nhau, và mắt Ollivander mở to vì phấn khích.

"Ôi chao! Thật là kì diệu, hai cây đũa phép đều vừa vặn với cậu, thưa ngài, tôi nghĩ ngài nên lấy cả hai cây đũa đó! Tất nhiên, chúng không hề đắt, và với phép màu kì diệu này, tôi có thể rẻ tiền cho cậu một chút ." - Ollivander thúc giục Voldemort lấy cả hai cây đũa phép đi.

Voldemort trìu mến liếc nhìn cây đũa phép từng thuộc về Đấng Cứu Thế, quay lại và nhét lại vào tay Ollivander, "Ta nghĩ sẽ có người hợp với nó hơn ta, dù sao ta cũng khá vui vẻ. Có lẽ "cậu bạn" này sẽ có một chủ nhân phù hợp hơn. Hãy chờ đợi và đưa cho người ấy. Vậy thì bao nhiêu Galleon? "

"Thật đáng tiếc, bảy Galleon, thưa ngài." Ollivander thở dài, nhận lấy Galleon mà Voldemort đã đưa cho ông, và với vẻ mặt tiếc nuối, ông ấy thu lại cây đũa phép.

Đôi mắt của Voldemort đỏ lên khi anh ta bước ra khỏi cửa hàng đũa phép của Ollivander. Sẽ tốt hơn cho tương lai của hắn ta nếu hắn mua nó khi hắn ta mười một tuổi. Đặc biệt, hắn sẽ không để đũa phép của hắn hiện giờ phải chịu ấm ức. (cha nội này ma lắm, tính mười một tuổi mua luôn cây đũa của Harry đó quý dị :)) quá trời quá đất)

Trước khi gia đình Rogier trở về khách sạn, Voldemort đã thành công nằm lại trên chiếc giường ấm áp, liên tục vung đũa phép và thay đổi đồ trang trí trong khách sạn. Hành động này có thể nhàm chán, nhưng sau ba năm, hắn đã thành thục trở lại với đũa phép thủy tùng, điều duy nhất Voldemort muốn làm là thi triển mọi phép thuật mà hắn có thể.

Tác dụng của chất tăng cường tuổi tác vẫn chưa hết tác dụng nhưng tiếng bước chân của gia tộc Roger đã vang lên trước cửa, và Voldemort phải dùng cây đũa phép của mình một lúc để điều khiển cơ thể thanh niên 20 này trở lại như cũ - loại lời nguyền này Voldemort không muốn sử dụng nó, vì nó rất đau đớn! Nhưng rốt cuộc cũng chẳng còn cách nào khác.

Nghiến răng chịu đựng cơn đau thay đổi hình dạng, khi Joanna đẩy cửa vào, Voldemort toát mồ hôi lạnh mà không cần phải giả bộ, khuôn mặt vặn vẹo khiến Joanna đang bưng thức ăn hét lên và hất đổ đĩa thức ăn.

Joanna cứ nghĩ rằng Tom cùng lắm chỉ là chứng say tàu xe - quá phổ biến ở những đám đông nên chủ quan - nhưng Tom nhìn rất kinh hoàng trước cái sắc mặt tái mét và đẫm mồ hôi, nghiến chặt răng và không rên rỉ của Joanna. "Bố mẹ ơi! Gọi bác sĩ đi, Tom bị ốm!" - Joanna hét ra cửa, cô chạy đến bên Tom, ôm chặt Tom vào lòng và vỗ nhẹ vào lưng Tom.

"Đừng lo lắng, sẽ không sao đâu, anh sẽ an toàn, đừng lo lắng ... đừng lo lắng ..." Joanna không ngừng lặp lại câu nói này, thân thể nhỏ nhắn run lên một chút, đây là khu du lịch và không có gì hay ho nếu Tom ốm nặng thì khả năng thời gian để tìm một bác sĩ sẽ bị trì hoãn, nhất là thời đại mà cảm cúm cũng có thể giết chết một người thế này thì tình huống bây giờ vô cùng cấp bách - đối với Joanna, người đã vô cùng vui vẻ muốn đi du lịch bất chấp Tom phản đối, nếu Tom có ​​chuyện gì xảy ra thì cô ấy sẽ tự cắn rứt lương tâm.

Giọng khóc của cô gái nhỏ nhẹ nhàng vang lên bên tai Voldemort, dựa vào bờ vai gầy và run rẩy của Joanna, hơi thở ấm áp phả vào tai hắn khiến Voldemort cảm thấy rất bối rối, đúng là khó hiểu, hắn không thể hiểu được loại quan hệ không vụ lợi này, ngay cả Joanna cũng có chút sợ hãi.

Xin hãy tha thứ cho suy nghĩ của Voldemort rằng hắn muốn giết người mọi lúc mọi nơi. Ở trại trẻ mồ côi, ngoài kẻ chiến thắng trong cuộc chiến, thì những kẻ còn lại sẽ chết vì đói, bệnh tật và nghèo khổ. Trong suy nghĩ méo mó của Voldemort, những điều hắn không thích, chướng mắt, và nhũng kẻ gây ra thiệt hại quyền lợi của hắn nên chết, và họ phải chết - cứ nhìn hai đứa trẻ bị Voldemort làm cho phát điên khi còn nhỏ, thì bạn biết rằng Voldemort không chỉ có suy nghĩ này, mà kiểu suy nghĩ này đã có từ lâu, dần dà được biến thành hành động!

Joanna không thích anh ta, và Voldemort biết rất rõ rằng ngay cả khi Joanna đích thân đưa hắn ta về nhà vì vẻ ngoài, Voldemort biết rằng bản chất hắn đã bộc lộ ra vẻ ích kỉ và mưu mô khiến cô dường như sinh ra với lòng nghi ngờ (xin cho phép anh ta sử dụng tính từ kinh tởm này ) không thích hắn ta - và trong khi Joanna nghĩ rằng thái độ ghẻ lạnh của cô ấy sẽ không ai có thể biết được, Voldemort phát hiện ra bí mật rất lâu trước khi đôi mắt trìu mến đó của Joanna biến mất. Thay vào đó, hắn có chút lãnh đạm, tại sao cô không giả vờ vô tư để mặc hắn tự chống đỡ?

Voldemort giữ vẻ mặt đau đớn một cách tự nhiên - tất nhiên không cần phải giả vờ - hắn siết chặt cơ thể mỏng manh của Joanna, áp má lên vai Joanna và quan sát thật kỹ.

Hóa ra đây là quan tâm thực sự?

Điều này là quá hoang đường! Cô gái này thậm chí không bị ám ảnh bởi vẻ ngoài và sức mạnh của hắn.

Voldemort còn đang khó hiểu, mùi thơm của Joanna mềm mại và ngọt ngào đã xâm nhập vào trong mũi Voldemort đang ở gần bên cạnh nàng, mùi thơm ngào ngạt của cô gái tràn vào khoang mũi của Voldemort, bên tai cũng tràn đầy giọng nói êm dịu của thiếu nữ bé nhỏ.

Rogiers đã cùng bác sĩ xông thẳng vào phòng Voldemort và một cuộc kiểm tra đơn giản không thể phát hiện ra cơ thể của Voldemort có gì bất thường, bác sĩ đề nghị Rogiers ngay lập tức đưa hắn đến hệ thống bệnh viện lớn ở Thị trấn để kiểm tra. Voldemort biết rằng thuốc của Muggle không có vấn đề gì với việc khám sức khỏe của các pháp sư, quyết định ngủ thiếp đi trong đau đớn, và cây đũa phép được Voldemort cất giấu cẩn thận.

Không biết bao nhiêu giờ sau, khi ánh mặt trời rực rỡ đánh thức Voldemort, hắn ta nheo đôi mắt đỏ thẫm và nhìn thấy ba người nhà Rogier đang ngái ngủ trước giường bệnh của mình.

Voldemort lặng lẽ nhắm mắt lại, tự hỏi liệu mình có nên giữ đôi Muggle hay là một phát avada kedavra như cách đã từng làm với Riddle hay Morfin Gaunt ngày xưa sau khi tốt nghiệp trường Hogwarts hay không.

To be continued...

-----------------------------

- Chời ơi mấy nay tôi đã kiệt sức vì uống thuốc và bị khó ngủ quá trời luôn mấy bồ ơi hic hic

Nhớ vote nha mọi người iiiiiii

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro