Chương 5: Thế giới phép thuật keo lỳyyy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Căn bệnh của Voldemort khiến chuyến trượt tuyết ở Thụy Sĩ trực tiếp trở thành chuyến đi phục hồi sức khỏe ở châu Âu. Tuy nhiên, khí hậu siêu lạnh ở Thụy Sĩ đã khiến ông Tom và Elsa cau mày. Vì vẫn còn một chặng đường dài trước khi kết thúc kỳ nghỉ theo lịch trình, vậy nên một khu nghỉ dưỡng ấm áp ở Hy Lạp là lựa chọn hiển nhiên đối với ông Tom- một kẻ thích chạy nhảy xung quanh.

Sau khi cân nhắc về độ dài của hành trình và nhiệt độ thích hợp cho việc phục hồi sức khỏe của các con, Tom đã cùng vợ con bay đến Hy Lạp. Khi một người là Chúa tể Hắc ám với mục tiêu khi trưởng thành là tiêu diệt toàn bộ nhân loại, còn người kia là một cô gái giả nai đang ngấu nghiến tất cả những cuốn sách chưa đọc, cuộc sống đầy thần thoại này sẽ không mang lại cho họ bất kỳ điều gì bất ngờ.

Tất nhiên, Hy Lạp cũng có thứ khiến Voldemort thoải mái - quần áo! Vạt lưng dài của Shimashin khiến Voldemort có cảm giác như đang mặc áo choàng của thầy phù thủy, còn Joanna thì tràn đầy tình yêu với ngôi đền đầy không khí cổ điển, kéo Voldemort liên tục xoa xoa bức tượng bằng đá cẩm thạch của ngôi đền. Joanna vươn tay đầy mê muội, để vóc dáng thấp bé của cô có thể cảm nhận được sự quyến rũ của thần thoại bằng đôi má của mình. Joanna mở đôi mắt to màu xanh nhạt gần như tôn kính, hôn lên bức tượng bằng đôi mắt của mình, và Joanna từ từ thả mình trôi khi cô đứng dậy, cô ấy cuối cùng hôn bức tượng khổng lồ.

Không ít khách du lịch gần đó đột nhiên hét lên kinh hoàng, Tom và Elsa già không thể tin được nhìn cô con gái nhỏ của họ bay lên cao hơn so với mặt đất, chạm và hôn bức tượng đá. Bỏ qua những nhân viên cảnh sát đột ngột xuất hiện để duy trì trật tự, Tom bế con gái và Voldemort lên, nhìn Elsa một cái rồi nhanh chóng rời khỏi ngôi đền.

Trở lại khách sạn, lão Tom thở hổn hển vẫn nhìn Joanna bằng ánh mắt ngạc nhiên, trong khi Joanna, người chưa kịp phun trào ma lực thì khó chịu xoa xoa váy, còn Elsa thì lo lắng nhìn hai cha con im lặng. Chỉ có Voldement nhìn Tom gần như với tâm lý quan sát và phán xét, và ông đang đánh giá xem điều gì sẽ xảy ra nếu một cô con gái với "khả năng kỳ lạ" đột nhiên xuất hiện trong một gia đình bình thường.

Tom nhìn Joanna sắc mặt càng ngày càng kém, Voldemort trong lòng châm chọc, nhìn xem, đây là cảm giác của Muggles, cô gái nhỏ này nhất định sẽ bắt đầu cuộc sống bất hạnh, bị cha mẹ không thích, sợ hãi, nghi ngờ, cuối cùng là... Từ bỏ ...

Ông già Tom thở dài thườn thượt, như muốn thở ra hết những cảm xúc ngột ngạt trong lồng ngực, cuối cùng ông đưa tay ra ôm lấy thân thể mềm mại và nhỏ nhắn của Joanna, nghiêm giọng nói: "Joanna, thiên thần nhỏ của bố, con ... Đừng bao giờ để bất cứ ai biết về khả năng độc đáo của con nhé! Kể cả chú Benson, dù là tôn giáo hay xã hội, các thế lực khác nhau luôn sẵn sàng làm hại con. Ta không sẽ không chắc là bản thân sẽ bảo vệ con khỏi bất kỳ tổn hại nào. Vì vậy, con phải học cách tự bảo vệ mình! "

Joanna duỗi tay ôm cổ bố, nói với giọng bình tĩnh như thể cơn hoảng loạn vừa rồi chưa từng xảy ra: "Bố, con biết rồi, con sẽ thật cẩn trọng để không làm mình bị thương."

Voldemort cúi đầu không chút lưu tình, mái tóc đen nhánh che khuất hai mắt, hồng quang trong mắt không ngừng lập lòe, con ngươi trong đêm đã biến thành con ngươi thẳng đứng như rắn, trong mắt tràn đầy tơ máu. Voldemort bây giờ có thể tin rằng trên đời sẽ có thứ gọi là tình cảm, nhưng hắn ta không tin tình cảm của Tom dành cho Joanna. Tình cảm gì? Ngay cả em trai ruột của mình cũng phải giấu bí mật, vì sự an toàn của đứa con gái nhỏ của mình? Nói dối cô gái nhỏ thì có thể không sao, nhưng hắn không tin, trong suy nghĩ ​​của Voldemort thì không đến nỗi ông Tom lo lắng cho sự an toàn của Joanna hay Voldemort mà là cho rằng ông già Tom đang giữ danh tiếng cho gia tộc Rogier. và danh tiếng của gia đình họ, cuộc sống tương lai không bị xáo trộn.

Voldemort nhắm mắt và không muốn nhớ lại sự tra tấn mà hắn ta đã trải qua trong nhà thờ khi còn nhỏ.

"Tom! Con cũng nên coi những gì đã xảy ra ngày hôm nay như chưa từng xảy ra, và đừng kể điều kỳ diệu đã xảy ra với Joanna!" Ông già Tom ra lệnh cho Voldemort với giọng nói khó nghe khác hẳn với lúc trước, và Voldemort vẫn cúi đầu. Anh ta nói nhẹ nhàng và thuần thục, "Tất nhiên, thưa Cha, con sẽ cẩn thận."

Để mọi người không bàn tán về "điều kỳ diệu" xảy ra trong ngôi đền có ý nghĩa đặc biệt, lão Tom ngay lập tức mất tâm trạng chơi tiếp và đưa gia đình rời Hy Lạp trở về nhà của họ ở London mà Voldemort không hề nói với Tom Và Aisha, hắn cũng có một thứ "siêu năng lực". Rốt cuộc, nếu họ bị bắt, rõ ràng là Ông già Tom và Elsa thừa biết sẽ chọn đứa trẻ nào để bảo vệ, phải không?

Dù lý do quay trở lại London là gì, mục tiêu lấy lại cây đũa phép thủy tùng của Voldemort đã được hoàn thành trong chuyến đi, và Voldemort đã mãn nguyện. Joanna, người không chơi gì cả, đang nằm trong phòng đọc sách và không muốn di chuyển. Cô ấy chỉ lật qua nhiều cuốn sách mà Tom đã mua - ngay cả sau khi phép thuật được kích hoạt, thái độ của ông đối với cô con gái nhỏ của mình vẫn như trước, liên tục mua sách đắt tiền, nhưng ông đã chấm dứt việc mời gia sư, sáng mai ông sẽ dành thời gian dạy hai đứa con những bài tập về nhà bổ ích.

Ngày tháng dần trở lại êm đềm, cuộc chiến nhen nhóm cũng không khiến nhịp sống của cả gia đình thay đổi quá mức. Một hôm đi mua sắm trên phố, Voldemort vô tình chỉ vào quán Cái Vạc Lủng nói: "Mẹ, nơi đó là cái gì?"

Joanna, người đã không hài lòng kể từ khi phát hiện ra mình có chút khác biệt, chán nản liếc nhìn theo hướng ngón tay của Voldemort, cúi đầu không quan tâm và không nói gì. Còn Elsa, người không có ma lực gì cả, không thể nhìn thấy quán Cái Vạc Lủng, cô ấy nhướng mày bối rối hỏi: "Con yêu, con nói gì vậy? Không có gì đặc biệt về các cửa hàng băng đĩa và nhà sách, phải không?"

Sau khi nghe câu trả lời của Elsa, đôi mắt xanh nhạt của Joanna mở to vì kinh ngạc, cô ấy nói với vẻ không tin, "Mẹ ơi, có một quán bar ở đó, mẹ không nhìn thấy sao?"

"Quán bar?" Elsa lặp lại, cau mày thanh mảnh, "Tom, con cũng đang nói về quán bar đó sao?"

Voldemort duy trì nụ cười ôn nhu, gật đầu nói: "Vâng, cái quầy bar lộn xộn không ăn nhập với tiệm băng đĩa và hiệu sách bên cạnh, cho nên con rất tò mò."

Elsa, nắm tay hai đứa trẻ, đứng đó suy nghĩ một hồi, cuối cùng hạ quyết tâm.

"Tom, dẫn mẹ vào xem. Vì tất cả các con đều có thể nhìn thấy nó, nên nó chắc chắn đang tồn tại. Mẹ nghĩ nó có thể liên quan đến khả năng mà các con có." Mặc dù đã quyết định, Elsa đã kéo tay Voldemort và Joanna đang vẫn còn căng thẳng và lo lắng.

Voldemort lịch sự cúi đầu, chào và nói một cách kính cẩn như mời Elsa khiêu vũ: "Bà Rogier, xin hãy đi cùng tôi, tôi rất hân hạnh được dẫn dắt bà."

Hành vi gần đùa vui của Voldemort cuối cùng cũng ổn định được cảm xúc của Elsa, nụ cười dịu dàng và yêu thương lại xuất hiện trên khuôn mặt Elsa. Cô liếc nhẹ Voldemort mà không hề trách móc, Elsa theo bước chân của cậu thiếu niên và dẫn con gái vào quán cái Vạc Lủng.

To be continued...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro