Chương 8: Bạn học để làm gì?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những tưởng tượng hiếm có của Voldemort không tồn tại được bao lâu thì liền bị hắn thẳng tay ném ra sau đầu. Những tưởng tượng phi thực tế ấy thực sự không phù hợp với hắn. Theo ý kiến ​​của Voldemort, nếu có cái gì không thể mang lại lợi ích, ngay cả khi hắn ta được trả rất nhiều tiền đi nữa thì thứ đó hiển nhiên sẽ bị hắn vùi dập và loại bỏ không nhân nhượng - ví dụ, tất cả các bạn cùng lớp xung quanh hắn đã biến mất không thể giải thích được, và thậm chí cả Abraxas Malfoy, người đã giúp đỡ hắn ta rất nhiều, nếu không làm đúng bổn phận thì chắc chắn vẫn sẽ bị Voldemort thủ tiêu ngay tức khắc.

Những người biết những thứ không nên biết, nếu không có đủ sức mạnh để tự bảo vệ mình, thì cũng không đủ khả năng để sống an toàn đến cuối cùng. Gia tộc Black là những kẻ khôn ngoan, và khi bọn họ thề trung thành với chúa tể hắc ám, họ đã giữ gìn kỉ niệm về bảy năm đi học của Voldemort và số phận của các bạn cùng lớp của hắn ta một cách trọn vẹn! Mặc dù những luật ngầm này không thể giúp họ có được sự tin tưởng của chúa tể cao quý, nhưng ít nhất nguyên nhân cái chết của bọn họ không phải do Voldemort gây ra ...

Vứt bỏ những suy nghĩ chợt nhớ lại, Voldemort hòa nhập nhịp nhàng và dễ dàng vào bầu không khí thoải mái và vui vẻ của ngôi nhà Rogier lúc này - phải nói rằng sự ấm áp của gia đình thực sự là điều mà Voldemort trước đây không thể mong cầu có được. Hắn cảm thấy có chút cảm xúc kì lạ nhưng hãy tận hưởng cảm giác yếu ớt này đi.

Bàn tay trắng nhỏ ngọt ngào nắm lấy lòng bàn tay Voldemort không còn thô ráp do lao động thường xuyên sau hơn một năm chung sống, rồi giọng nói ngọt ngào độc nhất vô nhị của Joanna vang lên.

"Tom, dạy em đi, em không biết cái nào trong số sách này!" Joanna chỉ vào những cuốn sách khai sáng và tài liệu giảng dạy mà Voldemort mua lại mà không hề cảm thấy tội lỗi, và vẻ mặt quá thẳng thắn của cô nàng cũng khiến Voldemort ngay lập tức có cảm giác "thực sự không có năng khiếu là bình thường".

Chớp mắt, Voldemort lấy ra một tập sách mỏng giữa đống sách, nửa đêm lật xem, Voldemort chỉ  cho Joanna - và đọc rõ ràng "Bạo động ma thuật ở phù thủy nhỏ, chỉ sau mười một tuổi mới có thể mua một cây đũa phép giúp ổn định ma thuật, và sau đó em có thể sử dụng phép thuật. "

"Nhưng mà anh có thể sử dụng nó mà không cần đũa phép. Xem ra tài năng là thứ mà khiến con người ta ghen tị!" Joanna thở dài một hơi, và nhanh chóng gác lại ý định sử dụng phép thuật từ trước, quay sang cầm một chồng sách ma thuật mà Voldemort đã mua, cau mày và nhấm nháp từ từ.

Voldemort hơi ngạc nhiên khi thấy Joanna có thể yên tâm đọc sách ma thuật với lý do không thể sử dụng phép thuật.

Joanna nâng đôi mắt to màu xanh lam nhạt của mình lên nhìn Voldemort với vẻ mong chờ trong mắt cô, cô kéo mạnh tay áo của Voldemort và nói, "Tom, vì anh có thể sử dụng phép thuật trong những cuốn sách này, vậy thì ... Anh có thể làm những nội dung trong cuốn sách em đã mua, đúng không? Em muốn ăn kem mà không bị đau bụng. "

Nhìn vào đôi mắt thiếu hiểu biết ấy, Voldemort cố gắng hết sức tự nhủ phải kìm nén cơn tức giận, một người nhận nuôi tốt như vậy không dễ kiếm, nếu "lỡ tay" giết chết con gái của họ, rất có thể sẽ lại bị đuổi về cô nhi viện. , và sau đó được chính chú ong già Dumbledore đưa đến trường, mặc chiếc áo choàng cũ vá đủ chỗ, sách cũ và thậm chí không đủ tiền mua một cây đũa phép mới, và có thể trở lại đường đi trong suốt cuộc đời đi học của mình mà mọi hành vi đều bị kiểm soát

"Cây kem thần chú rất đơn giản, càng ít chữ cái càng tốt!" Joanna tiếp tục không biết xấu hổ kéo tay áo Voldemort, Voldemort trán nổi gân xanh cố nặn ra một nụ cười dịu dàng, cầm lên mấy quyển sách đau đầu kia, Voldemort càng đau đầu hơn nữa khi phải nghiên cứu những phép thuật gia dụng này, và Joanna, người đang giả vờ đọc sách giáo khoa, đã chắp tay lại và liếc nhìn những nội dung không rõ này.

Nhà khoa học sử dụng phép thuật có công dụng gì? Chẳng lẽ, hắn của tương lai sẽ nghèo khổ cắn răng làm một gia tinh phục tùng sao? Ngay cả khi hắn ta đã từng đến làm việc tại Cửa hàng vật phẩm ma thuật đen Borgin Burke , thì đó thực ra chỉ là để tìm hiểu nhiều hơn về lai lịch của chính mình và kho báu Slytherin mà hắn bí mật khai quật được - tất nhiên, sau khi giết hơn 50 người và đã tìm thấy cách để mở khóa kho báu Slytherin.

"Làm sao em có thể thích những thứ này?" Voldemort không nhịn được đặt quyển sách trên tay xuống, hắn thực sự không thể hiểu được những suy nghĩ kinh khủng mà những đứa trẻ của những gia đình bình thường khi lớn lên.

"Anh không nghĩ nó thú vị sao? Những câu thần chú nhỏ với âm tiết ngắn này có thể thay thế với tủ lạnh, máy rửa bát, thậm chí là một bàn bát đĩa mà không cần đụng đến xoong, chảo dính đầy dầu mỡ." Joanna vẫn nhìn về phía trước, đôi mắt lấp lánh nhìn cuốn sách ma thuật gia dụng trên bàn, và cô bé càng phát ra một sự điên cuồng hơn nhiều so với ánh mắt của Bella khi nhìn vào Voldemort.

"Cái đó có ích lợi gì? Có những sinh vật huyền bí trong thế giới phép thuật hay sao - những gia tinh sẽ làm tất cả việc này. Em học những thứ này cũng vô ích." Voldemort nói một cách tự nhiên, không cân nhắc một vấn đề thực tế nào cả.

"Khi chúng ta đi học sẽ được phân phát gia tinh sao?" Đôi mắt của Joanna đã viết rõ dòng chữ "thật là một trường học tốt".

"... Không, những gia tinh đó chỉ được nuôi trong những gia tộc thuần huyết cổ đại. Tất nhiên, việc chuyển nhượng hợp đồng cũng có thể có được một vài gia tinh đã bị trục xuất hoặc mất đi sự bảo vệ của gia đình."

Joanna vỗ vỗ cánh tay Voldemort an ủi, hài lòng nói: "Như vậy có nghĩa là nếu anh đến Hogwarts học, rất có thể sẽ có gia tin đột nhiên nhảy ra khóc la muốn được nhận nuôi, ôi, vui quá đi mất!"

"Em chắc chắn rằng anh mang dòng máu cổ đại?" Voldemort nhướng mày hỏi, vẻ mặt nghiêm túc đến mức không giống một đứa trẻ chút nào.

"Đương nhiên, Septimus nói ma pháp của anh rất tuyệt vời, không phải hắn cũng nói pháp thuật của một phù thủy sinh ra từ Muggle tương đối trung bình sao? Cho nên, anh hẳn là một đứa trẻ thuần chủng, em còn nghĩ anh là thiên tài." 

Joanna nói một cách tự nhiên, và Voldemort nhìn thái độ không nghi ngờ gì của Joanna mà hài lòng, và dịu dàng vuốt ve mái tóc dài màu vàng nhạt của Joanna.

"Mai đây anh sẽ đem về cho em một con gia tinh." Nói xong, Voldemort với động tác bất giác cứng đờ, sau đó xoay người rời đi phòng khách, thời điểm quay lưng lại, đôi mắt đen láy trở nên tơ máu, hiện rõ con ngươi dọc sát khí.

("Mai đây" liệu ta sẽ giết cô ấy?)

Joanna không hề hay biết về những suy nghĩ lạc lối hay đen tối của Voldemort, vào lúc này, cô vẫn chỉ như một cô bé bình thường đối với thứ "siêu năng lực" đột ngột xuất hiện - và đó là một loạt các siêu năng lực - và cảm giác phấn khích. Theo quan điểm của Joanna, phép thuật kỳ diệu hơn những gì cô từng thấy trong phim. Cho dù đó là lấy đồ vật từ không trung, thay đổi đồ vật theo ý mình hay phép thuật được mô tả trong sách có thể di chuyển ngay lập tức đến một vị trí rất bất ngờ. quá cường điệu.

Khẽ ậm ừ, Joanna lắc đầu và tập trung sự chú ý vào cuốn sách trên tay - ngay cả khi bây giờ cô không thể sử dụng nó, thì việc học lý thuyết trước cũng chẳng hại gì.

Joanna không thấy Voldemort ở trên lầu đang nhìn cô với một ánh mắt phức tạp khiến cho người ta rùng mình.

To be continued...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro