Little Star (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chào buổi tối, ngôi sao nhỏ à. Mới đó mà đã ba ngày trôi qua khi ba vừa viết nhật ký cho con.

Xin đừng nghĩ ba đang lờ con nhé; ba hứa là hoàn toàn sai. Sáng khi ba thức dậy, ba đã nghĩ về con đầu tiên. Hàng đêm, ba đều mơ thấy con nép mình nơi thế giới tĩnh lặng trong ba.

Ba đã lén xem mấy cuốn sách Chữa bệnh Potter tìm thấy ở thư viện Grimmauld - Merlin, nhưng nó hẳn phải là phần hay nhất của cái thư viện trăm tuổi đó! - và nó nói phần lớn thời gian nhịp tim ba đã ru ngủ con. Hình ảnh đó phần nào an ủi ba. Ba rất vui vì con chưa bao giờ biết đến một khoảnh khắc buồn bã hay đau đớn nào, và nếu có thể, ba sẽ càng mong muốn như vậy.

Con là món quà ba đã không mong đợi, Scorpius, và ba thừa nhận, ba rất sợ tương lai rồi sẽ ra sao. Nhưng ba sẽ không thay đổi cuộc đời mình, dù có tất cả Galleon ở Gringotts.

Những ngày vừa qua trôi nhanh chóng và dễ chịu như câu thần chú năm nhất. Những nỗi sợ của ba không hề thành hiện thực, và Potter vẫn chưa đuổi ba ra cửa. Anh ấy quan tâm, chu đáo và chăm sóc ba với đôi tay dịu dàng và trái tim rộng mở. Ba miễn cưỡng thừa nhận, nhưng Potter có một tâm tính rộng lượng như ba đã luôn nghi ngờ, khi cả hai chúng ta còn là những cậu học sinh.

Đó là một trong những lý do ba đã tàn nhẫn bắt nạt anh ấy khi chúng ta còn nhỏ. Ba cho là mình đã ghen tị. Ngay cả khi đó Potter vẫn tỏa ra sức mạnh ma thuật mạnh mẽ và đám wixen (gồm cả nam pháp sư và nữ phù thủy) lũ lượt ào đến bên anh như những con yêu nhí (pixies) lao vào ngọn lửa. Anh ấy bừng cháy Hogwarts như một ngôi sao chổi chói sáng rực rỡ, và ba đã vô cùng khao khát được ở trong quỹ đạo của anh ấy.

Ba muốn làm Potter cười như Weasley đã làm trong giờ học. Ba muốn Potter lắng nghe ba thật chu đáo, như anh ấy luôn vậy với Granger. Ba vẫn chưa phải là một người đàn ông hoàn hảo, Scorpius, nhưng chí ít ba không còn là một kẻ bắt nạt đáng khinh nữa.

Thật buồn cười. Ba đã nghĩ hầu hết thời gian Potter sẽ rời nhà, làm gì đó các cựu Cứu Tinh thế giới làm suốt ngày, và ba sẽ hiếm khi gặp được anh. Thực tế lại khác. Con có tin nổi không, ngôi sao nhỏ, Harry Potter thực sự không có việc làm? Anh ấy đã là một Thần Sáng, nhưng anh từ bỏ sự nghiệp đó vài năm trước. Rõ là Bộ vẫn tham nhũng và ích kỷ như xưa. Potter kiếm được rất nhiều Galleon từ những nhà làm chổi Nimbus. Dòng sản phẩm 'tia chớp' của họ mang thương hiệu hình vết sẹo nổi tiếng của Potter và anh ấy sẽ được hưởng lợi nhuận từ mỗi cây chổi được bán ra. Ba phải thừa nhận ba đã cười nắc nẻ khi Potter kể ba nghe. Có vẻ cả hai chúng ta đều đang bán những đặc trưng tốt nhất của mình cho người trả giá cao nhất.

Đùa thôi, ba thực sự rất thích khi Potter luôn ở bên. Tên Trưởng Thần Sáng đáng nguyền rủa đó thực sự đã làm tổn thương xương sườn của ba và thậm chí khiến những việc cơ bản như đi vệ sinh hay pha một tách trà gần như không thể. Cậu Bé Sống Hai Lần giờ đây dành phần lớn thời gian để gội đầu cho ba, giúp ba mặc những bộ quần áo thể thao Muggle kinh khủng ba có thể tìm thấy ở tủ quần áo anh ấy, và nấu cho ba những món ăn hảo hạng nhất. Ba sẽ phải thật cẩn thận, ngôi sao nhỏ à. Ba dường như đã phát triển cơn đói ngấu nghiến nhất kể từ khi tới Quảng trường Grimmauld, và Potter rất sẵn lòng để ba ăn hai phần - và thậm chí là ba - của bất kỳ món ăn đẫy đà nào anh ấy đã nấu ở bếp mình. Rồi ba sẽ trở nên phục phịch như Slughorn khi Potter chán ba, và sẽ chẳng còn khách hàng nào muốn ba nữa.

Potter thậm chí còn đưa ba một tuýp mỡ đặc biệt từ Jessop và De'Burgh, tiệm thuốc cao cấp ở chợ Carkitt. Mẹ sẽ không mua tuýp mỡ của bà ấy từ bất kỳ nơi nào khác và hương thơm của nó thật thần thánh. Nó khiến ba như trở lại một cậu bé trong lòng bà ấy. Chắc hẳn nó đã tiêu tốn Potter kha khá Xu - họ làm mọi thứ theo yêu cầu - và anh ấy đã đảm bảo bôi nó mỗi sáng và tối, đều đặn như khi làm phép.

Thực ra ba thấy có chút tội lỗi. Potter kể ba anh ấy thích chăm sóc ba, và ba không phải là gánh nặng và - dù anh ấy nói ba có thể ở lại bao lâu tùy thích - ba cũng biết mình đã tốn anh rất nhiều vào thức ăn và thuốc thang. Nợ nần ai không phải là phong cách của Malfoy, và ba đã thầm hứa với bản thân sẽ trả lại mọi Sickle. Ngay khi ba đủ khỏe, ba sẽ quay lại làm việc. Đó không phải điều ba mong muốn, ngôi sao nhỏ à, nhưng ba không nghĩ mình có nhiều lựa chọn ở đây.

Trong khi chờ đợi, ba đã cố gắng trở nên hữu ích nhất có thể. Sáng nay, ba đã đảm bảo đặt báo thức Tempus trong phòng ngủ của mình và vào bếp. Potter vẫn đang ngủ - Hecate, nhưng tên pháp sư đó là một người hay gà gật. Anh ấy có thể ngủ tiếp ngay cả khi Salazar Slytherin trở lại lần hai - và ba nặng nhọc bước xuống cầu thang. Kế hoạch là bữa sáng, và thêm một món chiên. Thêm một ấm trà. Potter thích nó đậm đà, có đường, và anh ấy nốc khi nó còn đang bỏng rát. (Ba sẽ không ngạc nhiên khi phát hiện anh ấy có 1/16 con Đuôi Gai Hungary).

Bây giờ ba không thích Accio (Bùa Triệu tập) đũa phép của ba cho lắm - à, ba có thích một xíu - nhưng ba cho rằng bữa sáng thực sự khá tuyệt vời. Trứng đã được chiên, bánh mì nướng phết bơ và toàn bộ gói đó được ếm bùa Ngưng đọng trong khi ba nấu thịt xông khói. Ngay cả cốc trà nóng hổi của Potter cũng đã được phù phép để giữ nhiệt độ.

Mọi thứ lẽ ra đã là một ví dụ mẫu mực về sự hoàn hảo nếu Potter không quyết định bước vào ngay lúc đó. Anh chàng ngốc nghếch chỉ mặc một cái áo ngủ rất chi là thiếu vải và tất nhiên, anh ấy nhân cơ hội này để duỗi người và khoe một mảng rộng cái bụng rất đẹp trai, rất nhiều lông và rất phẳng. Thật không công bằng, đặc biệt là khi bụng ba dường như ngày một tròn hơn khi ba sống dưới mái nhà Grimmauld. Miếng thịt xông khói đã trở thành nạn nhân trước cái nhìn tò mò của ba, và nó khá giòn hơn ba mong muốn.

Ngoại trừ sự cố nhìn trộm đáng xấu hổ của ba, phần còn lại của bữa sáng diễn ra tốt đẹp. Không thể phủ nhận Potter rất ấn tượng khi ba biết mọi đường đi nước bước quanh bếp. "Tao không biết mày lại nấu ăn," anh nói, nhíu mày ngạc nhiên.

Khi còn là học sinh Hogwarts, ba từng rất khinh bỉ gia tinh - chỉ tay vào họ ở Đại Sảnh Đường - và ba tin rằng mọi việc nội trợ đều là mối quan tâm duy nhất của người hầu. "Tao không làm vậy trước đây," Ba nói, rót cho mình một tách trà và làm nguội nó bằng một cú gõ nhẹ nơi đũa phép, "nhưng tao phải học. Học cách nấu ăn hoặc chết đói."

Khi đó, Harry nảy ra một ý tưởng tuyệt vời là ăn bữa sáng của chúng ta trong vườn. Hai chúng ta bước qua cánh cửa kiểu Pháp. Đó là một trong những ngày thực sự ấm áp đầu tiên của mùa xuân, có một làn gió nhẹ thổi qua tóc Potter và khiến nó tung bay. Ba buộc mình dán mắt vào những cây ma thuật xanh tươi bao quanh chúng ta từ mọi phía. Ba không hề muốn bị bắt gặp đang nhìn chằm chằm tận mười phút lần hai.

Ba thư giãn trên ghế, tận hưởng hương thơm phảng phất của hoa mẫu đơn trong không khí quanh chúng ta. Có một dãy ngay ngắn đầy những cây Muggle và ma thuật hấp dẫn, và ba tự hỏi liệu khu vườn này là tác phẩm của Potter hay Walburga Black. Nhờ sự hướng dẫn của bà mà mẹ ba đã học được kiến ​​thức làm vườn của bà ấy, và ba thấy nhớ nhà đến nhức nhối. Không phải là phòng ba - Merlin, không - mà là vườn hồng của mẹ ba. Chúng ta đã từng làm việc cùng nhau, hai chúng ta di chuyển cùng nhau rất hòa hợp.

Cuộc sống của ba bây giờ... Bụi bẩn dưới móng tay ta và nhìn những chồi non xanh nhỏ mọc lên và nở hoa thành sự sống không có phần trong đó. Trồng một khu vườn là có niềm tin vào tương lai tồn tại, và trong một thời gian dài, ba đã không tin mình có nó. Một lần, cách đây khoảng hai năm, ba đã thử trồng một cành Bông-đòng-đưa (Flitterbloom) trong chậu ở bậu cửa sổ, nhưng nó đã chết trước khi một tuần trôi qua.

Có lẽ nhìn ba buồn quá, vì vậy Harry đã gián đoạn cơn mơ màng của ba. "Đồ ăn ngon lắm," anh nói, nhanh chóng lau miệng bằng mu bàn tay.

Ba không thể ngừng được. Ba như nghe thấy giọng nói của bà con qua ba khi ba trả lời. "Mày ăn uống như man rợ vậy," Ba nói, làm bộ mặt nhăn nhó nhất của mình. Potter khịt mũi thích thú. Ba đang quay lại với con người cáu kỉnh của mình trước đây và ba tin anh ấy cũng nhẹ nhõm về sự thật đó.

"Tốt," Potter tỏ ra không xấu hổ, và cả hai chúng ta cùng cười. Một phần nỗi buồn của ba đã bay theo cái làn gió buổi sớm. Thật không thể u sầu nổi trong cái ngày vui vẻ thế này. Ba nghĩ có gì đó đã thay đổi giữa Potter và ba khi chúng ta ngồi đó giữa những bông hoa ngày xuân, cái gì đó cơ bản. Lần đầu tiên kể từ khi chiến tranh kết thúc và khi Mẹ mất, ba quyết định tin tưởng.

Potter là anh hùng của thế giới chúng ta, và anh ấy đã cứu mạng cả hai ta, ngôi sao nhỏ à. Nếu ba không thể tin anh ấy, thì ba biết mình sẽ không bao giờ đặt niềm tin đó vào bất cứ ai. Ba đã ghét Potter, nhưng một phần trong ba cũng yêu anh ấy. Một phần trong ba đã yêu anh kể từ khi ba biết anh.

Chúng ta đã đánh nhau, đấm nhau và ba đã làm rách da Potter. Ba đã làm anh ấy chảy máu. Bây giờ, tất cả những gì ba muốn là sự phòng thủ của mình sụp đổ trước sức mạnh lòng tốt của Potter. Mặc dù rất sợ hãi nhưng ba vẫn kể Potter nghe về Trưởng Thần Sáng, dù ba không nhắc tên hắn ta. Ba không dám. Potter có lẽ đã biết hắn từ thời gian ngắn làm việc trong lực lượng, và ba không muốn gặp rắc rối. Có điều gì đó mách bảo ba Người Được Chọn sẽ đi thẳng tới Trụ sở chính và vung cây đũa phép của mình. Anh ấy chính trực và vô cùng vị tha, và anh ấy thậm chí còn không biết điều đó.

"Nó ảnh hưởng tao; mày biết mà. Tìm thấy mày như thế." Đó là những lời của Potter, nói về tìm thấy ba nơi con hẻm, và con biết không, ngôi sao nhỏ à? Ba tin anh ấy. Những wixen khác sẽ độn thổ ngay khi họ thấy ba. Họ sẽ cho là ba tự gây chuyện, và họ sẽ bỏ mặc ba nơi bụi bẩn.

Cảm giác rất văn minh khi ngồi ngoài vườn, nhâm nhi tách trà và thực sự trò chuyện. Potter hoàn toàn sửng sốt khi ba kể anh ấy Thảo dược học luôn là môn học yêu thích của ba ở trường. Rõ là không phải của anh ấy! Thoạt nhìn, khu vườn ở Grimmauld trông thật hấp dẫn. Có những hàng thu hải đường gọn gàng trong bồn hoa, cũng như những cây Moly và Wiggentree. Nó quá gọn gàng, và ba sẽ không phải con trai của bà con nếu ba không nhận ra ngay sự thật rằng đất đã được yểm bùa chống cỏ dại mạnh mẽ. Ba đoán cây đũa phép của Cygnus đã phù phép - những gia đình thuần chủng không bao giờ chịu được cỏ dại; Cha cũng vậy, và khu vườn thực sự trông ra sao thì ai cũng có thể đoán được. Có thể có những cây mâm xôi, cây tầm ma dày bằng cổ tay ta và cây bìm bìm xoắn trên mọi bề mặt.

Những ngón tay ba ngứa ngáy muốn khám phá bên trong căn nhà kho bụi bặm của Potter và kiểm tra xem dụng cụ làm vườn nào đang ẩn giấu bên trong. Ba cho là những khu vườn ma thuật đã đủ hấp dẫn, nhưng có gì đó đặc biệt thanh bình khi ngồi giữa những cây được phép nở hoa theo bản chất của chúng, không chút giả tạo nào.

Tất nhiên, khi còn là một cậu học sinh, ba đã làm quá rằng ba không thích Thảo dược học. Nó không phù hợp với tính cách thông minh, tinh tế mà ba đã tạo ra để bắt chước ông con, và vì vậy ba thường gầm gừ và chế nhạo suốt tất cả các buổi học, giả bộ tất cả chúng nó đều dưới trình ba, và mắt ba lộn nhào với bất cứ ai nhìn về phía ba. Thật lòng thì cố giả bộ thành một ai đó không phải mình thật mệt mỏi.

Tuy nhiên sáng nay không như vậy. Nói chuyện, trêu đùa, và một lần, chỉ để bản thân cảm thấy tràn đầy sinh lực.

Khi Potter và ba ngồi đó, mặt trời sưởi ấm vai chúng ta, hoàn cảnh của Potter và ba quá đỗi khác biệt cũng chẳng hề gì. Có cảm giác như chúng ta chỉ đơn giản là hai người ở độ tuổi hai mươi, tận hưởng sự bầu bạn của nhau mà chẳng hề bận tâm đến thế giới. Trước khi ba nhận ra điều đó, sự cảnh giác của ba đã hoàn toàn mất đi, và ba thấy mình dần trở lại con người lắm lời và ồn ào trước đây. Thật quá đỗi dễ dàng để chọc tức Potter; tất cả những gì ta phải làm là chọc ghẹo một trong những người bạn thân yêu lộn xộn của anh ấy.

Ba chọn Hagrid, Người giữ khóa già ở Hogwarts.

"Mày thật rầu rĩ khi chúng ta ở ngoài trời," Potter bắt đầu, giọng anh ấy đầy thích thú. Có một lý do rất chính đáng khiến ba thật ảm đạm: đó là miền bắc Scotland, thường là vào mùa đông khắc nghiệt và ba rất hay lạnh cóng.

"Tao đang nghĩ đến tất cả những lần tao phải luẩn quẩn bên người bạn khổng lồ hôi hám của mày," ba trả lời, nở nụ cười tự mãn yêu thích và đã được luyện tập kỹ càng của mình. Trước khi con phán xét ba quá gay gắt, ba hứa ba không thực sự có ý trêu chọc, ngôi sao nhỏ à. Ngay cả khi còn ở Hogwarts, ba xin khẳng định ba không thực sự ghét gã khổng lồ; thực ra ba rất sợ ông ta! Người đàn ông to lớn một cách lố bịch và quanh ông ta đầy những con quái vật thực sự.

"Bác Hagrid không hôi hám," Potter vặn lại. Ông ta hơi nặng mùi, Scorpius. Ông thường giữ những miếng bít tết thối trong túi để cho Vong mã ăn.

"Ông ấy bốc mùi," ba trả lời, không hề bị Potter dọa chút xíu nào.

Potter chắc chắn đã cắn câu và miệng anh há hốc trước sự táo tợn của ba. Có một màu sắc rất lộng lẫy, dữ dội nơi má anh và đôi môi hồng hào hơi hé mở. Merlin, nhưng tên pháp sư này là một người đàn ông đẹp trai. Tiếc là anh ấy cũng thẳng đuột như cái đũa phép.

"Bác ấy gần như sống trong một cái chuồng gia súc!" Potter lắp bắp. "Mày trông mong cái gì hả?"

Ba đã thành công. "Và con chó dơ dáy của ông ấy nữa. Thứ lúc nào cũng chảy dãi." Ba đã nhìn thẳng vào mắt Harry khi làm bộ kịch tích. Thật tuyệt khi được trêu ghẹo anh ấy xiu xíu, và chọc tức anh theo cách của ba. Nhiều năm trước, khi chúng ta còn là những thiếu niên vô dụng nhưng tắc trách, Potter và ba có thể đã kết thúc cuộc trò chuyện này bằng cách rút đũa phép ra.

Vị Cứu Tinh của chúng ta quan tâm rất sâu sắc đến con người - và thực sự thì, cả động vật - đó là là một phần cuộc sống của anh ấy. Bây giờ chúng ta đã trưởng thành hơn chút, nên ba rất nghi ngờ cuộc trò chuyện của chúng ta sẽ kết thúc bằng sự gây hấn. Nếu là gì, thì những lời ứng đối của chúng ta cảm thấy như được sạc thêm một nguồn năng lượng mạnh mẽ khiến ba rùng mình.

"Fang thật hoàn hảo!" Harry kêu lên, ngồi thẳng lên ghế, đôi mắt xanh lấp lánh thích thú. Thật quá dễ nhận ra anh ấy cũng tận hưởng nó như ba. "Tao sẽ không nghe một lời nói xấu nào về ông ấy!"

Đã là thói quen, ba có hơi quá đà. Để bào chữa, ba đã có một khoảng thời gian vui vẻ, và Potter cũng vậy, và những từ ngữ tuôn từ lưỡi ba nhanh như một lời nguyền. Ba đang mang thai, và những cuốn sách từ thư viện Quảng trường Grimmauld nói tất cả các loại hormone mới đó chạy đua khắp máu ta có thể khiến ta làm và nói những điều ngớ ngẩn. Đó hẳn là lý do cho những gì xảy ra tiếp theo. Ba không chắc từ khi nào trò đùa ngớ ngẩn của chúng ta chuyển sang tán tỉnh nhưng nó đã xảy ra. Chí ít, về phần ba, nó là vậy. Ba không rõ lắm Potter nghĩ chuyện gì đã xảy ra.

Ba nhìn chằm chằm Potter. "Ừ?" Ba trêu chọc trả lời, liếc Người Được Chọn với một nụ cười bông đùa. "Mày sẽ làm gì nếu tao không dừng lại?"

Mặt Potter chuyển màu đỏ tươi như màu đỏ Gryffindor. "Chà - tao không biết," anh lắp bắp, cố gắng tuyệt vọng để uống hết giọt trà cuối cùng từ cái cốc vốn đã trống rỗng, trước khi đặt nó lại bàn với một tiếng lạch cạch quá lớn. "Cái gì đó thực sự khủng khiếp, nhớ nhé," anh tiếp tục. "Một cái gì đó thực sự khủng khiếp." Potter có vẻ bị cuộc đối đầu của chúng ta ảnh hưởng kha khá khi được cho là một ông tướng thẳng đuột như vậy.

Ôi, Scorpius. Ba không biết sao ba lại như vậy lúc đó. Ba nghĩ hẳn mình đã bị nghề nghiệp của mình hủy hoại, và ba đã cố này nọ với tên khốn vàng này. Chỉ ba ngày trước, Potter đã cứu mạng ba. Giờ ba lại đang cố gắng quyến rũ anh ấy!

Bộ não ngu ngốc, đầy hormone của ba cứ hét đây là cơ hội để ba hôn anh, và ba nghiêng người, xâm chiếm không gian của Potter.

Không khí giữa chúng ta như bị dồn nén và phần còn lại của thế giới đã biến mất. Khu vườn ở Quảng trường Grimmauld cũng có thể là cả vũ trụ. Ba đã quá quen thuộc với những cuộc trò chuyện tán tỉnh. Chúng là điệu nhảy quen thuộc giữa khách hàng và ba, và ba cực xuất sắc với nó.

"Mày không thể làm gì tao mà tao lại không thích," ba trả lời trôi chảy, không thèm quan tâm che giấu sự thách thức - hay mong muốn - trong giọng nói mình. Ba có thể thấy cái run rẩy nhỏ nhất trên lông mi của Harry và cách ánh mắt anh lướt trên môi ba. Công việc của ba là nhận biết những dấu hiệu của sự hấp dẫn và Potter đã thấy khát khao sâu sắc vào thời điểm đó. Ba sẽ đặt cược cây đũa phép của mình với sự thật này.

"Đây có phải một lời thách thức không?" Harry cắn lại, giọng anh trầm hơn ba nhớ.

Hai chúng ta đã gần nhau nơi nhịp tim ba đập thình thịch, toàn bộ sự chú ý của chúng ta đổ dồn vào đối phương. Lẽ ra ba đã - đáng lẽ phải - hôn anh ấy, ngôi sao nhỏ à, nhưng một phần trong ba chỉ đơn giản không muốn nắm lấy cơ hội.

Chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh ấy nghĩ ba chỉ cố hôn anh ấy như cácg để trả nợ? Nghĩ ba đang tư lợi và cố lợi dụng mái ấm và sự hào phóng của anh ấy? Potter biết khiến đàn ông thấy thật tuyệt vời là công việc của ba. Ba rất xuất sắc trong nghề mình.

Sau đó, một ý tưởng thứ hai còn khủng khiếp hơn lóe lên trong đầu ba. Có lẽ anh ấy không muốn điều này. Có lẽ Potter không muốn ba. Tại sao anh ấy nên vậy? Anh ấy có thể được tốt hơn nhiều. Ba là kẻ thù thời thơ ấu của anh và là một cựu Tử Thần Thực Tử đầy vết bầm tím, sống giữa đám cặn bã. Ba đang mang trong mình đứa con của người đàn ông khác. Merlin, nhưng ba rõ là định nghĩa của hàng đã qua sử dụng. Ba đã bán mình cho Galleons trong khi anh ấy xứng đáng được các hoàng tử tán tỉnh.

Potter hẳn cũng có suy nghĩ tương tự. Anh ấy ngồi lại ghế, phá vỡ khoảnh khắc của chúng ta mạnh mẽ như Finite (thần chú hữu hạn).

Ba nhìn anh ấy hít một hơi thật sâu vào phổi. Thật không thể giải mã được cảm xúc nơi nét mặt anh ấy; khi anh nói, đó là một sự thản nhiên cẩn thận của một người quyết tâm không để lộ dù chỉ một chút về bản thân mình. "Tao sẽ nghĩ ra gì đó, đừng lo," Potter lầm bầm, tất cả lời anh nhanh chóng tuôn ra khỏi miệng, như thể anh muốn loại bỏ chúng nhanh nhất có thể. "Tuy nhiên, giờ tao nghĩ đã đến lúc tao phải vào trong. Hôm nay tao có rất nhiều việc phải làm."

Tên pháp sư tự mình bận rộn, thu thập những cái cốc và đồ sành sứ chúng ta đã sử dụng với một câu thần chú, trước khi chuyển chúng vào nhà bếp với một cái vặn đũa phép.

Potter không nói gì nữa, và ba mừng vì điều đó. Nếu lúc đó anh ấy lại thêm vài lời bào chữa ấp úng, ba nghĩ hẳn ba sẽ phải cuộn tròn lại và chết vì xấu hổ. Mắt ba dán chặt vào mặt bàn gỗ thô ráp khi anh ấy trốn vào nhà, để ba lại một mình. Kể từ đó cả ngày hai chúng ta đều né tránh nhau. Ba gần như không trách anh ấy. Ba chắc anh ấy định khiến ba thất vọng như một quý ông, và nó thực sự khiến mọi thứ như tệ hơn dù chỉ một chút. Không ai nơi cuộc sống thực của ba thèm quan tâm đến nói chuyện với ba một cách tôn trọng.

Potter đã đến Hẻm Xéo để gặp một số người bạn thân thiết của anh ấy ở quán Cái Vạc Lủng, trong khi ba tự mình khám phá các tòa nhà phụ của Grimmauld. Ba không hề tin chủ nhà mình đã từng dành thời gian ở đây chút nào, vì lũ nhện đã coi nó như vương quốc của riêng chúng. May mắn thay, ba có thể niệm Arania Exumai trong giấc ngủ, ngôi sao nhỏ - ba đã ngủ nơi hầm suốt tám năm! - và ba đã quấn thêm một bùa xua đuổi quanh mình khi rón rén bước qua căn phòng mở rộng bùa chú.

Khá rõ là không ai đã để ý đến nơi này kể từ đầu những năm 1970. Mọi thứ đều phủ đầy bụi dày và những tấm mạng nhện treo trên trần nhà. Tuy nhiên, Walburga Black hẳn rất yêu thích khu vườn của bà ấy, vì ba đã tìm thấy những cái xẻng, thuổng và nĩa làm cỏ sau khi lục lọi một vài cái rương gỗ. Những dụng cụ này cứng ngắc vì rỉ sét, song với một chút dầu mỡ ở khuỷu và vài lần bùa tẩy rửa, trông chúng thật tuyệt.

Ba đã lập ra một kế hoạch nhỏ, ngôi sao nhỏ à.

Trong khi ba là khách của Potter ở Grimmauld, ba hoàn toàn có ý định kiếm tiền nuôi sống mình, và cho đến khi ba có thể làm được nó với Galleons, ba sẽ làm việc chăm chỉ. Sáng mai, ba định dậy lúc bình minh. Ba sẽ biến khu vườn này thành phần cuối cùng của Potter. Walburga là một người họ hàng máu mủ, và đây đã là nhà bà ấy trong hơn năm mươi năm qua, vì vậy ba hy vọng đất và phép thuật của bà ấy sẽ nhường ba.

Ba đi ngủ đây, ngôi sao nhỏ à, dù chỉ mới mười một giờ, ba nhận ra mình không thể nào mở nổi mắt. Hy vọng ba sẽ không để niềm đam mê ngớ ngẩn ám ảnh ba.

Ba quyết định từ bỏ đàn ông mãi mãi, Scorpius, đặc biệt là những tên pháp sư đeo kính, thẳng thắn lố bịch quá xa tầm tay ba cứ như họ đang sống nơi cung trăng vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro