Chapter 1: Còn sống à?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đỉnh Thập Vạn Đại Sơn, xác chết chất chồng, máu chảy thành sông.

Giữa biển xác chết ấy, có 2 bóng hình vẫn còn chiến đấu.

Một bên thân bạch y, hoạ tiết hoa mai trên ngực áo, chỉ là cánh tay trái của hắn đã biến mất từ khi nào, còn có một thanh kiếm đâm xuyên qua bả vai trái.

Kẻ đó chính là Mai Hoa Kiếm Tôn Thanh Minh.

Hắn căm phẫn ngước lên, nhìn vào kẻ đang ngồi trên "núi xác người".

Thiên Ma.

Tên khốn kiếp đã mang lại ác mộng cho toàn Võ lâm giang hồ.

"Thật đáng tiếc"

"Nhưng có lẽ, đây cũng chính là kết thúc rồi"

Thanh Minh dường như không muốn nghe những lời đó, hắn tàn nhẫn rút cây kiếm đang găm trên người hắn ra, rồi chạy thật nhanh về phía Thiên Ma.

Thiên Ma vẫn tiếp tục cất lời.

"Nếu cho ta thêm thời gian, thì có lẽ..."

Gã dùng cặp mắt bình tĩnh nhìn vào bóng hình đang lao như bay về phía gã.

"Cả ta và ngươi đều đã đến giới hạn"

"Ta - Thiên Ma, tại nơi đây công nhận ngươi, công nhận thanh kiếm của Hoa Sơn là đệ nhất thiên hạ"

"CÂM NGAY ĐI TÊN KHỐN KIẾP"

Thanh Minh hét lên, lao như vũ bão về phía Thiên Ma. Hắn vung kiếm thi triển Mai Hoa Kiếm Pháp, thành công chém được đầu của Thiên Ma.

Nhưng cũng chỉ đến đó mà thôi.

Thanh Minh cũng đã kiệt sức rồi, hắn ngã quỵ xuống, hơi thở dần trở nên yếu ớt rồi tắt dần.

'Chưởng môn Sư huynh...'

'Thanh Tân...'

'Đường Bảo...'

'Đây cũng là kết thúc của ta...'

Rồi trước mắt hắn tối sầm lại.

Đệ tử đời thứ 13 của Đại Hoa Sơn Phái - Mai Hoa Kiếm Tôn Thanh Minh, tử trận trên Thập Vạn Đại Sơn.

*

'Hộc'

Trong cái hang nào đó, có một tên nam nhân bạch y nằm đấy.

Trông qua hắn thảm vô cùng, máu me bê bết trên người, vô vàn vết thương cùng bộ y phục rách nát.

Hắn từ từ mở đôi mắt của mình ra, có vẻ như đã tỉnh giấc.

Một đôi mắt đặc biệt, mang màu của hoa mai, nhưng nếu không nhìn quá kỹ càng, lại rất dễ nhìn thành màu máu.

'Ta còn sống...? Tưởng đi đời nhà ma rồi cơ mà?'

'Mà đây là đâu nhỉ'

Hắn từ từ đứng dậy.

Nhìn ngó xung quanh, thế nhưng...

"A ui, mẹ nó sao đau thế??"

"À.."

Ra là do thân thể hắn đang trong tình trạng chẳng khác nào miếng giẻ lau. Có khi miếng giẻ lau còn đỡ tàn tạ hơn hắn.

Thanh Minh lê từng bước ra ngoài.

'Nơi này...'

Dĩ nhiên hắn biết đây là nơi nào, là một ngọn núi ở khá gần với Hoa Sơn.

'Sao ta lại ở đây? Không phải là trên Thập Vạn Đại Sơn sao?'

'Mà khoan...'

Thanh Minh nhìn qua tay cánh tay bên trái của hắn.

"Ủa..."

"GÌ ĐÂY???"

'Không phải ta mất cánh tay này rồi sao? Sao vẫn còn nguyên vẹn thế này? Chuyện quái quỷ gì...'

Đang thắc mắc thì đột nhiên có một cái tên cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.

'Hoa Sơn'

'Hoa Sơn sao rồi??'

Thanh Minh vốn là một kẻ không có kiên nhẫn quá nhiều, mặc kệ thân thể tàn tạ, hắn vẫn cố lê lết đến Hoa Sơn, để rồi...

"HẢ??? CÁI DANH BÀI CỦA MÔN PHÁI ĐÂU? CÁI DANH BÀI CHẾT TIỆT MÀ CHƯỞNG MÔN SƯ HUYNH VẪN LUÔN LAU CHÙI SẠCH SẼ VÀO MỖI SÁNG ĐÂU RỒI???"

"SAO LẠI TÀN TẠ NHƯ THẾ NÀY!!!????!!!"

Thanh Minh sốc bay màu luôn rồi, ôi Hoa Sơn của hắn, sao lại tàn tạ như thế này?

'Đã bao lâu rồi'

Sau đó, vì mất sức mà hắn nằm vật ra đó, ngất ngay trước cổng sơn môn.

Vì nghe thấy tiếng động, Vân Nham cũng ra ngoài xem thử.

Vừa ra thì đập vào mắt Vân Nham chính là một kẻ mặc đạo phục của Hoa Sơn đang nằm ngay đó. Thân thể toàn là vết thương.

'Đây là...?'

Vân Nham không khỏi hốt hoảng, chưa nghĩ đến một kẻ lạ mặt mặc đạo phục Hoa Sơn từ đâu chui ra với cái thân thể toàn máu, Vân Nham đã nhanh chóng đỡ đối phương vào sơn môn.

"CHƯỞNG MÔN NHÂN!!! CHƯỞNG MÔN NHÂN!!"

Huyền Tông nghe gọi cũng chạy ra, đập vào mắt ông là cảnh tương Vân Nham đang đỡ một kẻ lạ mặt vào sơn môn.

Vì quá hốt hoảng nên ông ta cũng chưa để ý kỹ đến đối phương, phần nào cũng vì mặt kẻ kia đã bị máu ch phủ gần hết, không thể thấy rõ.

"Ôi trời ơi!! Đem hắn đến Y Dược Đường!! Nhanh lên!!"

"Vâng ạ!!!"

Vân Nham nhanh chóng đáp lại, sau đó cả hai đưa Thanh Minh đến Y Dược Đường.

Sau khi giúp hắn băng bó vết thương cũng như là lau hết các vết máu, khuôn mặt kia mới hiện ra.

Huyền Tông không khỏi bất ngờ, cũng trố mắt ra nhìn vào người đang nằm trên giường.

'Đây là...'

'Mai Hoa Kiếm Tôn?!?!?'

'Thanh Minh... Sư tổ????'

Huyền Tông sốc bay màu rồi.

Vân Nham thấy phản ứng của Huyền Tông cũng không khỏi thắc mắc.

"Chưởng Môn Nhân, đây là ai thế? Biểu hiện của ngài không đúng lắm khi thấy rõ mặt hắn..."

"Đây... Đây..."

Huyền Tông không thể nói nên lời.

"Tổ tiên hiện về trách móc sao..."

Vân Nham nghe vậy thì giật mình.

"Ý ngài là sao Chưởng môn nhân?"

"Ta nói con đừng sốc quá nhé?"

"Vị này rất có thể là... Sư tổ của chúng ta - Mai Hoa Kiếm Tôn Thanh Minh"

...

"Hả?? HẢ???"

"Suỵtttt, nhỏ giọng thôi cái thằng này!!! Quả thực rất giống, nhưng chúng ta cần đợi ngài ấy thức dậy để xác nhận trước đã"

"A... Vâng ạ!!"

Huyền Tông lại nhìn vào kẻ đang nằm trên giường kia.

'Thật sự là ngài...?'

Chỉ có thể đợi đối phương tỉnh dậy rồi xác nhận, dù sao việc một kẻ đã chết được 100 năm đột nhiên đội mồ sống dậy là rất khó tin.

____

Huyền Tông nhận ra do trong Hoa Sơn có bức hoạ về mấy vị tiền nhân nha =))

Bộ này sẽ là viễn cảnh tưởng tượng hoàn toàn về một trường hợp trọng sinh khác của Thanh Minh, dễ OOC nhân vật :v

Tôi sẽ không nói là do tôi muốn thấy Thanh Minh đi gõ đầu từng tên một đâu... Hyhy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro