Chap 0

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn tên là Hạ Cửu tự Ngọc An, và thề với trời đất hắn không thích cái tự của mình bởi nó quá cmn nữ tính nhưng đây là do mẹ hắn đặt nên hắn không ý kiến nữa.

Hắn có mẹ nhưng không có cha

Hồi 5 tuổi hắn có hỏi cha hắn đâu rồi thì mẹ hắn chỉ mỉn cười và nói:

- Cha con? À hắn chết trôi ở sông Hà rồi~

Và nếu mắt hắn không mù thì lúc ấy mẹ hắn như đang muốn đồ sát tấm thớt luôn đấy...

Hạ Cửu hắn có một người mẹ lạ nhất thế gian

Mẹ hắn có một đôi mắt rất đẹp, đôi mắt ấy to tròn lại trắng tinh tự như mấy viên ngọc trai trong hộp trang sức của mẹ vậy. Đặc biệt hơn đôi mắt ấy biết đổi màu, khi mẹ ngước lên bầu trời đôi mắt đó ánh lên màu xanh lam xinh đẹp, khi nhìn vào rừng trúc quanh nhà thì giống màu phỉ túy, .... hắn cực yêu đôi mắt đó nhưng mẹ hắn lại luôn che lại đôi mắt ấy khi ra ngoài, cũng tốt đám người đó không xứng nhìn thấy đôi mắt của mẹ.

Đám người đó luôn nói mẹ hắn bị mù, mẹ hắn chửa hoang, mà mẹ hắn lúc đó nói lại:

-Ta mù hay các người mù? Ta chửa hoang hay các người chửa hoang? Ta đụng tới tổ tông mấy người à? Ít nói một chút thì các người câm hả?

Nói xong thì thẳng lưng dắt tay hắn về nhà, soạn đồ mà chuyển nơi khác, tính đến giờ hắn chuyển nhà gần hơn đầu ngón tay rồi. Mà hắn cũng chả có ý kiến gì vì hắn không bao giờ kết bạn được với tụi trong làng. Lý do? Toàn tụi ăn no rửng mỡ, ngồi không rãnh rỗi sinh nông nỗi đi bắt chước theo người lớn,mỗi ngày một tiếng con hoang, hai tiếng con bà mù, ba tiếng bán nam bán nữ,...

Haha bán nam bán nữ là do khuôn mặt hắn giống mẹ, mẹ hắn có khuôn mặt thanh tú xinh đẹp mà hắn giống mẹ nên ... hắn ổn mà...thật đấy ổn mà... mới lạ đấy! Hắn đương nhiên phải nhào vô đánh cho cái đám đó thành đầu heo, đánh cho cha mẹ chúng không biết chúng là ai nữa thì thôi!

Lúc vác cái thân tàn tạ về chuẩn bị nghe huyết giáo thì mẹ hắn chỉ bảo hắn ngồi im lên giường còn mình thì lấy hòm thuốc băng bó lại cho hắn, hắn là cái dạng thà bị mẹ đánh chửi chứ không muốn thấy mẹ hắn như thế này, nhìn sợ thấy bà. Mọi thứ lúc đó cứ như chậm lại, tim hắn cảm thấy sắp ngừn đập thì mẹ lại mở miệng nói:

- Tại sao lại sợ? Con biết con làm gì sai không mà sợ? Đánh nhau? Thời tuổi con ai mà chả đánh nhau. Gây chuyện? Là ai mở miệng nói này nọ đó mới là kẻ gây chuyện. Cái sai của con là xúc động, cái gì vậy cũng phải suy nghĩ trước khi làm, thấy cái lợi cho mình thì làm còn không thì thôi. Nhưng ngoại trừ cái đó thì con không sai. Tất cả điều là một cái nhân, điều có chính kiến riêng điều có cái tôi. Đúng sai do ta chứ không phải do người, cái gọi là lí lẽ thường tình chỉ là sự đồng tình của những kẻ ngoài cuộc nên đừng làm tưởng đó là suy nghĩ của mình. Nghe nhé A Cửu con là con, con có chính kiến riêng, có cái đúng của mình cũng có cái sai riêng mình, quang trọng hãy luôn điềm tĩnh mà quang sát mọi thứ và làm những thứ mà mình cho là đúng là được rồi. Ngoài ra mặc kệ hết tất cả đi miễn nước sông không đụng nước hồ là được.

Và kể từ đó hắn học cách điều khiển lại cảm xúc của mình.

Không chỉ dừng ở chuyện dạy làm người, mẹ hắn còn dạy hắn viết chữ, dạy may vá, nấu ăn với lý do không nấu cho bạn đời của mình thì ít nhất cũng phải nấu cho con mình ăn chứ. Và vì mẹ hắn là thầy y nên hắn cũng được học cách bốc thuốc cũng như học cách cầm kiếm. Không nghe nhầm đâu cầm kiếm đấy. Đừng nhìn cơ thể mảnh mai của mẹ hắn mà đoán nhầm, chỉ với một cái rìu bị rỉ là mẹ hắn có thể chặt đứt đầu một con tên giác lưỡi rắn (thì phải?) đấy. Không như những kiếm thuật thông thường hắn được học cách chiến đấu của kẻ mù nhờ việc điều khiển linh lực cảm nhận từng chuyển động của mọi vật mà nhờ thế hắn cũng học từ mẹ cách phân biệt một người có đang nói dối mình không nhờ cảm nhận từng tế bào trong cơ thể người đối diện mẹ hắn gọi đó là giác quan địa trấn. Hắn thật sự rất hạnh phúc, nhưng đôi lúc hắn cảm thấy hắn không nên được những cảm xúc này, hắn phải cảm thấy đau đớn, khống khổ, thân bại danh liệt? Nhưng mẹ hắn đã nói đó chỉ là ảo tưởng của hắn, nhưng ngay trong mơ hắn cũng cảm thấy vậy dù hắn không bao giờ nhớ những giấc mơ của hắn....

- A Cửu ra phụ nương một chút...

- Vâng!!!

Bây giờ hai mẹ con hắn đang chuyển đến một nơi hình như tên nó là Di Lăng thì phải? Nơi đây có hơi lạnh nhưng khá ít yêu, mẹ hắn nói từ khi ma tôn Lạc Băng Hà lên ngôi xác nhập hai thế giới yêu nhân thì  yêu thường xuyên gây rối người dân và đó cũng là một trong những lí do cả hai mẹ con chuyển nhà, theo nguyên văn của mẹ hắn:" Ta nhất định không cho con bị đám đó khi dễ đâu!" . Cho nên nơi đây cũng không tệ nhỉ?
.
.
.
.
.
.
.
.
___Ở một góc nào đó A Cửu không thấy...____

Cũng 13 năm rồi nhỉ ma tôn, Thẩm Thanh Thu

Hạ Lưu Nguyệt à không bây giờ là Hạ Lục đang vừa sắp xếp lại các bình thuốc vừa hồi tưởng.

Tất cả sẽ không ai ngờ ta lại làm vậy nhỉ? Hợp tác với một hồn ma cứu một tội đồ... Nhưng tên tội đồ đó lại có cái quá khứ và tính cách chả khác gì ta... Thật là ngu ngốc nhỉ? Nhưng ta chắc chắn sẽ không hối hận, nhất định bởi vì...

- A Cửu hôm nay có cá hầm củ cải đấy!

- Thật hả nương? Để con phụ với!!

- Không được, con chắc chắn sẽ ăn vụn cho coi!

- Ể?! Không đâu mà con hứa đấy!

- Thật là... được thôi nhưng nếu con dám ăn vụn ta sẽ phạt con luyện tập gấp 5 đấy!

- Ân!

Nàng sẽ bảo vệ đứa nhỏ này!

( Hố lô mọi người tại hại tên Đông Nhất~ mọi người cứ gọi là a Nhất nhé đừng gọi au! Mong mọi người giúp đỡ, tuy hơi khó hiểu nhưng về sau chắc sẽ rõ thôi~ Chức mừng 20/10 nhé các mĩ nhân♡♡♡)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro