Cầu thân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Con sói nhỏ dù có thích dính người như thế nào thì cũng đường đường là một Thánh quân Ma tộc, đôi lúc vẫn sẽ phải xử lí vài việc rắc rối linh tinh, huống chi có một con đại ma hạ thế ở phía nam đã nhiều ngày gây rung chuyển không nhỏ. Vừa mấy ngày trước, khai mạc Tiên minh đại hội , Thẩm Thanh Thu cũng phải trở về giúp đỡ. Hai người lúc này đều bận rộn, đã gần một tháng không thấy mặt đối phương.

Thẩm Thanh Thu cảm thấy chính mình căn bản là không có phiền lòng gì, nhưng cái hệ thống khốn kiếp kia mỗi ngày đều phải nhắc nhở hắn, nhân vật chính tưởng niệm tăng quá cao, trừ 55 điểm tu vi, làm cho hắn cũng cảm thấy không có tư vị gì.

Sáng sớm ngày Lạc Băng Hà trở về, Thẩm Thanh Thu bị hệ thống "Đương" một cái sợ tới mức giật bắn khỏi giường.

"Nhân vật chính độ sướng liên tục giảm 10 ngày, mở ra nhiệm vụ nhánh "Cầu thân", nhiệm vụ thất bại độ sướng trừ 10000. Nếu thành công, nhân vật chính kỹ thuật trên giường thăng cấp 30%"

Mới xem được nửa đầu, Thẩm Thanh Thu tức đến nghĩ muốn nuốt luôn cây quạt, nhưng phần thưởng cho thật sự là hấp dẫn,. .  Giống như một ngươi đã sắp chết, người khác cho ngươi một viên kim đan cứu mạng, hỏi ngươi có muốn hay không. Muốn chứ!! Quản cái gì mặt mũi, cái gì thể diện, bảo toàn mạng sống quan trọng hơn!

"Có muốn nhận đạo cụ hỗ trợ nhiệm vụ không?"

Không chút do dự, Thẩm Thanh Thu nhấn vào cái nút xanh biếc. Bỗng nhiên trong tay có thêm một vật, cúi đầu xuống liền thấy, thế nhưng lại là một bình rượu. Tục ngữ nói . . rượu tráng túng nhân đảm* . . . Ngươi con mẹ nó mới là đồ nhát gan. Không phải chỉ là cầu hôn thôi sao, vì cứu thiên hạ thân mình đều đã hiến, cầu hôn tính là cái gì ?! Là cái gì?! Dù sao Lạc Băng Hà hở một tí liền có ác mộng sư tôn không cần ta, sư tôn lại đi rồi. Lần này nếu như là kết hôn, cũng sẽ làm cho hắn an tâm đi? Thật đúng là, vì sao phải chờ ta nói, đều đã nhận thức là người yêu thì cũng là thành thân rồi.

* Tửu tráng túng nhân đảm: uống rượu vào thì người yếu đuối nhút nhát cũng to gan hơn

Phe phẩy cây quạt một lát lấy lại bình tĩnh, vẫn là một ngụm uống bình rượu kia vào. Đầu óc một trận choáng váng, cảm thấy chính mình tựa hồ muốn phi thăng. Khửa khửa, nhưng cả trúc xá cũng muốn bay lên trời, ngươi nhìn kìa, mặt đất đều dâng lên, còn không phẳng. Di, ngoài cửa còn có Lạc Băng Hà.

"Băng Hà... Lại đây, đến"

Thật sự là đứng không vững, Thẩm Thanh Thu đành ngồi ở trên tháp vỗ vỗ vị trí bên người mình. Lạc Băng Hà nhìn hắn do dự một lát, vẫn là vội vàng lại đó ôm lấy hắn.

" Đệ tử trở về muộn, mới sáng sớm sư tôn như thế nào đã say rượu?"

"Ngươi.. Im lặng. Nghe ta nói, ân, phải nghe ta nói. . "

Thẩm Thanh Thu cảm thấy được ôm như thế này rất thoải mái, mặt cọ cọ đến chỗ xương quai xanh người nọ, da thịt cảm nhận được một cỗ thân nhiệt vô cùng ấm áp. Dứt khoát một phen liền đem mặt chôn vào cổ áo đối phương.

"Sư tôn ? ?"

Trước đây Lạc Băng Hà cũng từng gặp Thẩm Thanh Thu uống rượu có chút say, nhưng cũng chỉ là ánh mắt tan rã một chút. Cái bộ dáng say đến không còn biết gì như này cho đến bây giờ vẫn chưa từng có.

" Đã nói là ngươi im lặng"

Thẩm Thanh Thu bỗng nhiên đẩy hắn một phen

"Ngươi, quỳ trước mặt ta, một gối, phải là một gối"

Lạc Băng Hà tuy không hiểu ý nghĩa, nhưng đã là sư tôn nói liền làm theo, ngoan ngoãn quỳ một gối xuống đất, ngửa đầu thưởng thức bộ dáng thiên hạ một thân thanh sam hai má ửng hồng.

Thẩm Thanh Thu đưa một tay đến trước mặt hắn, quơ quơ ý bảo đối phương cầm. Bỗng nhiên thổi phù một tiếng bật cười, khóe mắt mang ánh hồng, rất có cảm giác như một đọa tiên hóa yêu.

"Lạc Băng Hà, ngươi nguyện ý. . . lấy ta không?

Thiếu niên đang quỳ đôi môi khẽ run rẩy, từng chút từng chút một hôn lên bàn tay kia, đầu ngón tay, khớp xương, mu bàn tay, thẳng đến khi đem chủ nhân của bàn tay kia cả người đều đặt dưới thân, mỗi một động tác lại một lần đáp một câu "Nguyện ý"

Thẩm Thanh Thu hỗn loạn ngủ một giấc thẳng đến chạng vạng mới miễn cưỡng thanh tỉnh, ánh mắt còn chưa thấy rõ đã có một cái đầu tiến lại gần, cư nhiên vẫn là một bộ dáng ủy khuất muốn chết.

"Sư tôn. . . Sư tôn còn nhớ rõ chuyện sau khi say rượu không?"

"Vi sư nhớ rõ"

"Kia sư tôn hướng ta cầu thân là thật sao? !"

Ân. . . . . . Hướng ngươi cầu thân? Quỳ xuống không phải ngươi sao? Ta Tu Nhã kiếm Thẩm Thanh Thu có uống nhiều cũng sẽ không đến mức ném hết mặt mũi chứ? Quên đi quên đi, dù sao trọng điểm là thành thân. 

Trở lại đáp "Ân"

"Rượu. . ."

"Rượu vào nói lời thực lòng thôi"

Kì thật Thẩm Thanh Thu muốn nói, không phải câu này. Rượu tráng túng nhân đảm, rốt cuộc ai sáng tác ra câu này, rất! rất . . . con mẹ nó đúng rồi . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro