Kiếm tìm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kiếm tìm

author: http://yinjunyi879.lofter.com/

1.

Từ thuở bé Lạc Băng Hà đã chưa có cơ hội biết chữ "yêu" là gì. Dù sao thì vào giữa trời đông hàn, cùng chó dữ tranh giành cái ăn, có thế vừa run sợ vừa chiến đấu mà sống sót, cũng đã không tồi rồi.

Lúc đó Lạc Băng Hà không biết lũ trẻ nhỏ ở trên đường tùy ý cười đùa, đến tột cùng vì sao lại vui vẻ như vậy, bởi vì thế giới đối với hắn quá tàn khốc, hắn trừ bỏ khổ ra thì chẳng biết tư vị nào trên đời.

Đợi hắn lớn hơn một chút, nghe nhiều hơn, hiểu biết cũng nhiều hơn. Hắn mới lần đầu nghe thấy từ "yêu"

Đó là mấy câu chuyện nhỏ hạ lưu mà phố phường truyền tai nhau. Cô nương nhà ai làm người phụ bạc, tư sắc như thế nào như thế nào, thừa dịp tướng công ra ngoài, trộm đến nhà cách vách cùng người đàn ông khác điên loan đảo phượng, hảo một phen hồng hạnh xuất tường. Sau đó các nam nhân kể chuyện liền nhổ một ngụm, không biết ai đó nói một câu " Ai nha, mấy nữ nhân này căn bản là không yêu nam nhân của mình!" Sau đó mọi người lại giễu cợt cười cười đi thảo luận nàng kia dáng người rốt cuộc có bao nhiêu hảo, nam nhân cách vách thật là có phúc hưởng như thế nào.

Lạc Băng Hà vẻ mặt nhu thuận nhận tiền từ người qua đường, sau đó xoay người đưa lưng về đám nam nhân thoắt cái trở mình xem thường.

Phi, yêu cơ đấy!

2.

Thế giới này tồn tại hai dạng người hoàn toàn khác nhau, người tốt cùng người xấu.

Lạc Băng Hà không rõ chính mình rốt cuộc thuộc dạng nào, nhưng hắn tin tưởng ít nhất dưỡng mẫu của mình là một người tốt, cực kỳ cực kỳ tốt. Vì thế hắn ước định quyết tâm, nếu là người tốt cho mình ấm áp, cho mình có chỗ ở, có cái ăn cái mặc, cho hắn cảm nhận được cái gì là hạnh phúc, như vậy tương lai hắn cũng sẽ làm một người tốt thật tốt.

Người tốt đối đãi hắn như thế nào, hắn liền đối đãi với mọi người như thế.

Hắn thừa nhận ban đầu đối với dưỡng mẫu chỉ có cảm kích. Nhưng năm này tháng nọ trở thành người nọ dùng tình thương dịu dàng của mẹ, tóm lại đã làm tan chảy lớp băng kiên cố bên ngoài của đứa nhỏ từng bị bỏ rơi trên dòng sông lạnh buốt.

Nhưng đâu biết rằng tử dục dưỡng nhi thân bất tại (Con muốn báo đáp thâm ân thì cha mẹ không còn), hắn còn chưa có cơ hội hiếu kính mẫu thân tuổi già, chuyện phát sinh, công ơn năm tháng dưỡng dục, đem hết toàn bộ sủng ái ngưng kết thành một khối tượng ngọc Quan Âm giả, đã lấy đi hết sinh khí của mẫu thân.

Yêu không có, mẫu thân cũng chẳng còn.

3.

Cái gọi là sư phụ, sư như cha, một ngày vi sư, chung thân vi phụ ( Một ngày là thầy, trọn đời là cha). Tiếc rằng Lạc Băng Hà từ nhỏ đến lớn nào biết đến phụ thân đến tột cùng là cái bộ dáng gì, nhưng ít ra cũng từng nghe qua cha sẽ nghiêm khắc như thế nào.

Mới gặp, một chén trà hắt vào chính mình bao nhiêu chờ mong cùng hưng phấn, đây là dạy bảo mình chớ có kiêu căng ngạo mạn; về sau ngầm đồng ý sư huynh đệ khi dễ mình, đây là dạy mình học cách giao tiếp cùng mọi người; sau nữa lại vì việc nhỏ mà liên tiếp trách mắng, đây là nhắc nhở chính mình làm mọi việc phải cẩn thận. . . . nếu đây là bộ dáng phụ thân nghiêm khắc, Lạc Băng Hà thật ra thực hoài niệm bộ dáng hiền lành của mẫu thân hơn.

Nhưng đến tột cùng bộ dáng nghiêm khắc này có phải thật? Sư tôn có lẽ cho rằng bản thân giả bộ rất khá, nếu không phải y ở lúc mình sau khi bị phạt trọng thương ban thuốc, không có ở lúc mình bị sư huynh đệ bỏ lại phía sau cho lên xe ngựa ngồi chung, không có đối với mình cười, không có tin tưởng mình, giúp đỡ mình, không có cho mình cơ hội ngàn năm để nổi danh, không có vì bảo hộ mình mà không tiếc bị thương. . .

Những quan tâm nhẹ nhàng tinh tế đằng sau lớp mặt nạ nghiêm túc lạnh lùng, làm cho Lạc Băng Hà cảm nhận được một loại cảm động trước nay chưa từng có. Điều này có lẽ là vì "tình yêu" của sư tôn cùng mẫu thân hình thức không giống nhau, nhưng đồng dạng đều làm cho hắn bất tri bất giác ấm áp cõi lòng, thầm nghĩ phải dùng cả quãng đời còn lại để hiếu kính, để hồi báo. Vì thế ——

"Từ nay về sau, đệ tử nhất định tận tâm tận trách hầu hạ sư tôn, vâng mệnh sư tôn."

4

Nếu nguyên bản tính toán hồi báo "tình yêu" của sư tôn là kính ngưỡng, là thuận theo, là hiếu đạo, thì ở lúc sư tôn vì bảo hộ hắn đã mất đi lý trí trong mộng cảnh mà lần thứ hai bị thương, hắn trong lòng bốc lên dục vọng mãnh liệt muốn trở nên cường đại, dường như đã làm cho nguyên bản tình yêu thay đổi ý nghĩa. Nếu có, ta cũng muốn bảo hộ sư tôn. Cho nên, ta phải trở nên mạnh mẽ!

Một bàn tay xoa nhẹ đỉnh đầu, mang theo chút nói không rõ yêu thương cùng sủng nịch: "Kỳ thật, cũng không cần quá để ý. Nếu ngươi không có cách nào khác để mạnh lên, ta sẽ luôn ở bên cạnh ngươi bảo hộ ngươi."

Từ khi nào thì người cha nghiêm khắc muốn chính mình ở trong cực khổ đòn đánh cước đá để trưởng thành lại trở nên như thế này? Cùng đường may tinh mịn mẫu thân khâu trên quần áo cũ nát của mình, cùng tượng Ngọc Quan Âm kia bị mình vô tình đánh mất, cùng đôi mắt đục màu mang theo nếp nhăn nhưng ánh mắt vĩnh viễn bao hàm ý cười của mẫu thân, mọi thứ sao lại giống nhau như vậy.

Rồi lại cũng như vậy thật bất đồng. Ngắn ngủi chỉ một câu nói khiến Lạc Băng Hà không thể hô hấp, gắt gao cắn chặt môi dưới mới miễn cưỡng khống chế được nước mắt không theo hốc mắt tràn ra. Sư tôn làm cái gì vậy, người ta mới vừa quyết tâm phải trở nên mạnh mẽ mà!

5

Nếu không phải ở trong thiên trúc xá sư tôn ban cho, hắn làm một cái mộng phi thường tươi đẹp, thế nhưng lại là khinh nhờn sư tôn, Lạc Băng Hà chỉ sợ vẫn có thể như thế tiếp tục cuộc sống an ổn hạnh phúc.

Lạc Băng Hà không phải không hiểu việc này. Những năm ở đầu đường xó chợ lăn qua lộn lại, hắn đã sớm đem tất cả mấy thứ hạ lưu học được không còn một mảnh. Nhưng cái này là cái gì? Ý nghĩ xằng bậy! Nhìn đến những thứ hắn ngưỡng vọng muốn làm, là đặt sư tôn hắn kính ngưỡng dưới thân, nghe y khẽ khàng thở gấp một lần lại một lần nhẹ kêu tên mình, chỉ cần nghĩ đến cảnh đó, trái tim hắn liền đập mạnh như nổi trống, thậm chí sinh ra một loại kiều diễm chờ mong cơ hồ che lấp cả lý trí của hắn .

Lạc Băng Hà hung hăng cho mình một cái tát vào mặt, lại đánh không tan cái ý nghĩ xằng bậy trái luân thường đạo lí kia không biết khi nào đã theo đáy lòng nảy sinh, ngăn không được ý càng loạn, không thể nói không thể nói, đơn độc trong đêm dài yên tĩnh đau khổ tự tra tấn chính mình, nghĩ đến sư tôn cười, nghĩ đến mùi hương của y, sau đó còn có nỗi tương tư tận xương ở thiên thất cùng chính thất khoảng cách thực ngắn, như dấu vết hằn sâu trên ngực, như thế nào cũng gạt không đi.

Bờ môi của hắn hé ra hợp lại, là muốn nói cho đối phương biết, lại cũng không dám làm cho đối phương nghe thấy ——

Sư tôn, ngươi có thể hay không yêu ta một chút?

······ là đệ tử quá phận ? Sao có thể cầu sư tôn yêu ta

······ sư tôn, ngươi có thể hay không ôm ta một chút?

······ không đúng không đúng, cũng là không đúng.

Sư tôn, ta cầu người, có thể hay không liếc mắt nhìn ta nhiều một chút, nhìn ta là tốt rồi, thật sự, nhìn ta một chút là tốt rồi ······

6

Người hắn thiệt tình trả giá ái mộ cùng đối đãi lại lừa gạt hắn, vứt bỏ hắn, phản bội hắn, thân thủ đem hắn đẩy xuống nơi luyện ngục cũng không bằng!

Lạc Băng Hà thật sự hối hận chính mình lúc trước quyết định phải làm một người tốt. Người tốt thì như thế nào? Không được chết tử tế, chưa từng được chết già!

Hắn biết chính mình phải thống hận người kia, hận cái người từng làm cho hắn hàng đêm trằn trọc, sư tôn. Nhưng mọi thứ luôn không thể khống chế, hoàn toàn làm cho hắn cảm thấy tình cảm của chính mình hoang đường đến cực điểm, buồn cười đến cực điểm, ở vực sâu vô gian mù mịt, đem triền miên hóa thành một kiện áo giáp không thể phá vỡ, hít một hơi cuối cùng, thẳng đến khi xông ra khỏi cái luyện ngục kia.

Hắn hận bản thân mình hèn nhát, mỗi một khi, mỗi một khắc, tại nơi vực sâu vô gian, hắn một bên tưởng niệm sư tôn, một bên hối hận , vì sao năm đó không thể dũng cảm đối mặt - bộc bạch chính mình tâm ý, nếu sư tôn không thuận, hắn liền đem người bắt đi, đưa đến một nơi chỉ có hai người bọn họ. Như thế, sư tôn liền chỉ có hắn.

Nhiều năm si tâm vọng tưởng hóa thành tâm ma quấn thân. Hắn ý cười trong suốt, hắn bày mưu nghĩ kế, hắn ngụy trang, hắn lừa gạt, hắn làm nhục, hắn nổi giận, hắn điên, hắn khóc, như thế nào? Vẫn như trước si tâm vọng tưởng!

Yêu là cái gì? Cầu mà không được, sống không bằng chết, hận không thể hủy diệt sinh linh, chỉ vì kia một người có thể liếc mắt một cáinhìn đến hắn .

Sư tôn, ta cầu người, có thể hay không liếc mắt nhìn ta nhiều một chút, nhìn ta là tốt rồi, thật sự, nhìn ta một chút là tốt rồi ······

Đáng tiếc trong lòng chỉ còn lại một chiếc diều giấy đã rách nhiễm đầy máu, đôi mắt nhắm hờ không bao giờ mở ra được nữa.

7

Lạc Băng Hà cũng từng đọc qua không ít sách vở trong thế gian truyền lưu, nhưng hắn tự thấy phần nào của câu chuyện cũng không bằng những thăng trầm kinh tâm động phách rồi lại đoàn tụ sum vầy của chính bản thân. Nào có mấy cặp tình lữ nào, có thể trải qua như hắn cùng với sư tôn trong lúc đó đủ loại hiểu lầm, sinh ly tử biệt, tâm như tro tàn, tro tàn lại cháy, sau đó liền ······ cùng một chỗ .

Thời khắc hắn thích ý nhất, chính là khi ôm sư tôn trong trúc xá ở Thanh Tĩnh Phong tỉnh dậy, tiếng chim hót sáng sớm liền dễ nghe cực kỳ, hắn một tay ở phía sau lưng quang lõa của sư tôn nhẹ nhàng vuốt ve, ngón tay khẽ chạm vào những hồng mai chính mình tối hôm qua lưu lại, hơi hơi cúi đầu liền có thể hôn lên đỉnh đầu của người hắn yêu.

Người trong lòng đang lúc hắn dụi vào cổ y cọ cọ, ánh mắt cũng không động, bắt lấy cái tay tác loạn trên lưng khẽ hôn một chút, nhỏ giọng nói: "Băng Hà ······ còn rất sớm, ngoan, bồi vi sư ngủ thêm một lát."

Hắn yêu thảm người trong lòng này một bộ dáng mơ mơ màng màng lại nhu thuận thẳng thắn, khẽ cười một tiếng tại môi người kia hạ xuống một nụ hôn, ở bên tai y nhẹ giọng nói: "Sư tôn ngủ tiếp một hồi đi, đệ tử đi làm điểm tâm. Muốn ăn cái gì?"

Người trong lòng là lại đang ngủ, không có động tĩnh. Qua một hồi lâu, mới có một thanh âm rầu rĩ vang lên, "Mùa xuân ······ cáp a ······ ngày hôm qua hái được rất nhiều táo, chưng mấy bánh táo cao được không?"

Cho nên cái gì là yêu đâu? Là nhiệt độ cơ thể trong lòng khiến hắn an tâm đến cực hạn, là hàng lông mi quét qua làm trong lòng phát ngứa, là ngượng ngùng khi khẽ dùng chiết phiến gõ lên đầu hắn, là khi đối mặt người ngoài bảo hộ hắn vẻ mặt quật cường, hay là ban đêm vô số lời khàn khàn xin tha, hay là một câu mỗi ngày sáng sớm người này sau khi thanh tỉnh sẽ nói "Sớm a, Băng Hà"?

Cũng không phải

Yêu chính là người nha.

P/s: 

Sư tồm: Binghe điểm nhẹ . . . đau. . .

Binghe: xin lỗi sư tôn, đệ tử dốt nát lại làm người đau uhuhuhu

Sư tồm: Ngươi trước đem nước mắt thu thu

Binghe: huhuhu So với việc làm đau sư tôn, hay là sư tôn tự mình tới đi . . .

Sư tồm: Vẫn là không làm được. . .

Binghe: Sư Tồmmmmmm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro