[ đoản H] Băng Ca, Băng Muội x Sư Tôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

author: 首席老司机_

________________

Thẩm Thanh Thu cảm giác trong lúc ngủ mơ hồ có hai đạo ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào mình, y khó nhịn trở mình, mạnh mở mắt ra, chỉ thấy Lạc Băng Hà chính là vẫn không nhúc nhích ngồi xổm bên giường nhìn mình, Thẩm Thanh Thu nhớ tới tình sự đêm trước, không biết thủy tinh tâm của hắn lại bị làm sao vậy.. 

Ai.. mặc kệ như thế nào, an ủi hắn đã, Thẩm Thanh Thu nghĩ thầm, y kéo đầu của Lạc Băng Hà  tiến vào khuỷu tay, "Đừng khóc, kỹ thuật của ngươi tốt lắm, sư tôn không đau. . ."

Băng ca: ". . ."

Ánh mắt hắn tối sầm lại, tay đưa ra sau chế trụ gáy Thẩm Thanh Thu, lưỡi hoạt tiến vào trong miệng y trêu chọc, Thẩm Thanh Thu còn trong trạng thái mơ hồ chưa tỉnh ngủ, dần dần y có chút thở không nổi, đặt tay lên vai "Lạc Băng Hà" đẩy ngực hắn, lại vô lực giống như dục cự còn nghênh (thích còn giả bộ chống cự).

"Lạc Băng Hà" cắn chóp lưỡi, thiên ma huyết theo lưỡi hắn tiến vào sâu trong khoang miệng Thẩm Thanh Thu, Thẩm Thanh Thu bị hắn hôn đến hít thở không thông, nước miếng không kịp nuốt xuống theo bên môi trượt xuống, "Lạc Băng Hà" cuối cùng cũng dừng lại, Thẩm Thanh Thu há mồm thở dốc.

Môi y trải qua đợt tàn phá bừa bãi vừa rồi mà sưng đỏ, nhan sắc so với bình thường càng thêm câu dẫn, nước bọt ướt át còn ánh lên thủy quang, trong mắt cũng là ánh nước liễm diễm, áo đơn vì động tác vừa rồi cũng bị kéo xuống, lộ ra lồng ngực trắng nõn, ở dưới ánh trăng nhìn ôn nhuận như ngọc.

"Sư tôn. . . ?" sau lưng Thẩm Thanh Thu đột nhiên truyền đến thanh âm mềm nhuyễn, y giật mình thanh tỉnh, cái gì buồn ngủ đều bay sạch, gì đây, vậy cái tên phía trước này là ai, Băng Ca lại tới nữa? !

Thẩm Thanh Thu thẳng thân ngồi dậy, Lạc Băng Hà nằm bên cạnh bị động tác của y làm cho tỉnh ngủ.

Lạc Băng Hà nghiêng người, chỉ thấy một gương mặt giống hệt mình kia đang trắng trợn nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Thu, màu đỏ trong mắt hắn lưu chuyển, lửa giận bốc lên.

Thẩm Thanh Thu nhìn tình hình này như muốn đánh nhau đến nơi trong lòng cả kinh, y vội vàng đè lại tay Lạc Băng Hà, "Đừng. . ."

Thẩm Thanh Thu trên người đau nhức không ngừng, động tác vừa rồi lại chạm đến làm y đau đến nhe răng trợn mắt, ngẫm lại nếu hai người kia đánh nhau, y sẽ phải chịu cảnh chạy chỗ này chỗ kia trốn đi, Thẩm Thanh Thu quyết định chủ ý —— tuyệt đối không thể để hai tên này đánh nhau!

Lạc Băng Hà tầm mắt khi nhìn đến Thẩm Thanh Thu lại mềm xuống, tay hắn vuốt ve thắt lưng Thẩm Thanh Thu, "Sư tôn đau không?" Lạc Băng Hà vội vàng hỏi, Thẩm Thanh Thu lắc lắc đầu quay về nằm lại trên giường, y nhìn ra "Lạc Băng Hà" trong mắt cũng không có sát ý gì.

Thẩm Thanh Thu nghĩ một chút rồi nói với Lạc Băng Hà: "Đừng để ý hắn,  chúng ta tiếp tục ngủ đi. . ." Lạc Băng Hà thấy bộ dáng mệt mỏi của y, nói một câu hảo cũng nằm xuống bên cạnh, nhưng vẫn thực đề phòng, "Lạc Băng Hà" bàn tay nắm chặt thành quyền.

Thẩm Thanh Thu bỗng cảm thấy trong cơ thể mình tựa như bị châm lên một mồi lửa, cảm giác tê dại ngứa ngáy thường xuyên truyền đến, huyệt động phía sau vì ngứa ngáy mà hé ra hợp lại, y cắn chặt môi dưới nhưng vẫn rên rỉ thành tiếng.

"Lạc Băng Hà" tà tà nhìn y cười, "Sư tôn, không cần đệ tử hỗ trợ sao?" Thẩm Thanh Thu trừng mắt nhìn hắn, nhưng là đôi mắt phủ một tầng hơi nước trừng lên nhìn lại càng có cảm giác điềm đạm đáng yêu, "Lạc Băng Hà" dần dần tới gần giường.

Băng Muội ở một bên cưỡng chế huyết cổ, thấy Băng Ca bước tới gần Thẩm Thanh Thu, Băng Muội liền đem y ôm vào trong ngực thối lui về phía sau, hung hăng trừng mắt nhìn Băng ca.

"Lạc Băng Hà" khinh thường sách một tiếng, "Ngươi chẳng lẽ không muốn cho sư tôn của ngươi dễ chịu một chút sao? Kỹ thuật kém như vậy, thật sự là mất mặt."

Lạc Băng Hà do dự một hồi, Thẩm Thanh Thu cảm giác lại có hai bàn tay khác đang xoa nhẹ thắt lưng mình, chung quanh khơi lên dục hỏa.

Thẩm Thanh Thu nghĩ cất tiếng ngăn cản Lạc Băng Hà, kêu hắn chấm dứt cái chuyện tình sự vớ vẩn này. Nhưng nơi bị máu thiên ma áp chế trong cơ thể không thể khống chế được, y mở miệng đều chỉ có thể bật ra những tiếng rên rỉ.

Thẩm Thanh Thu bị nâng dậy, y vô lực bán tựa vào trên người Lạc Băng Hà, có một đôi tay cởi ra áo trên người y, một đôi tay khác lại đem quần y kéo xuống.

"Ô. . . Băng Hà, dừng lại. . ." Thiên ma huyết trong cơ thể càng lúc càng càn quấy điên cuồng, hơi nước tràn ra khóe mắt, liền bị đầu lưỡi ấm áp liếm đi, Lạc Băng Hà kêu sư tôn, thanh âm còn mang theo giọng khóc nức nở.

Thẩm Thanh Thu trong lòng cảm thấy thực hận không thể chết đi, nửa người trên y bị Băng ca khiêu khích, hai khỏa thù du dựng đứng, "Lạc Băng Hà" cách hầu hạ biến đổi đa dạng, động tác tay khi mạnh khi nhẹ, cảm giác ngứa ngáy tê dại đều biến thành dục hỏa.

Nửa người dưới thì bị Băng muội nắm giữ, hắn không có kinh nghiệm qua đêm cùng nữ nhân, Thẩm Thanh Thu cảm giác được 【 bíp ——】 kỹ thuật của Băng ca cùng Băng muội có chút khác biệt.

Băng muội chính là chỉ biết cao thấp lộng tính khí của y, Thẩm Thanh Thu khó nhịn đem hạ thân hướng trong tay hắn cọ cọ. Băng muội tựa hồ cũng phát giác được sự khác biệt của hai người, mắt đỏ lại nổi lên lệ quang, Băng ca càng khinh thường nhìn hắn, quả thực bày ra vẻ mặt "Con gà ngươi làm mất hết mặt mũi của ta."

Thẩm Thanh Thu vốn định lên tiếng hướng dẫn Băng muội phải làm thế nào giúp y 【 bíp ——】, lại cảm giác đôi tay trên lưng mình chuyển qua cầm lấy tính khí của y, chỉ nghe thấy Băng ca nói với Băng muội: "Hảo hảo nhìn cho kĩ."

Sau đấy Thẩm Thanh Thu liền cảm thấy thực ngoài sức tưởng tượng, y nghĩ thầm, mẹ nó, không hổ là ngủ qua vô số nữ nhân . . . Từ từ,  lộng thành thạo như vậy chẳng lẽ còn đã nếm qua nam nhân? Băng ca thật đúng là ai đến cũng không - cự tuyệt a mẹ nó.

Bạch quang lóe lên trong đầu, Thẩm Thanh Thu thở gấp cố lấy lại tinh thần, "Lạc Băng Hà" nhìn một tay mình dính đấy bạch trọc tựa tiếu phi tiếu, hắn từ từ mở miệng: "Sư tôn. . . Thật đúng là sớm a."

Thẩm Thanh Thu còn đang vô lực sau cao trào, không thể phản bác hắn, liền đem đầu tựa vào người Băng muội.

Thẩm Thanh Thu tự thấy mình hiện tại thật sự không tốt, đêm trước Băng muội cũng đã bắt y làm phải hai ba lượt, dù sao lúc sau y cũng đã muốn thần trí không rõ ràng, hiện tại lại bắt đầu làm, y thật sự. . . Thận không tốt lắm đâu.

"Lạc Băng Hà" đem ngón tay dính trọc dịch hướng phía sau y đẩy vào, tiểu huyệt thuận theo nuốt vào ngón tay hắn, dũng đạo bởi vì tình sự đêm trước mà như trước ấm áp, thiên ma huyết lúc này tựa hồ toàn bộ đều tích tụ nơi hạ thân, Thẩm Thanh Thu cảm giác huyệt động phía sau truyền đến từng đợt ngứa ngáy.

"Cáp. . . Tiến vào. . ." Thẩm Thanh Thu nhịn không được mà rên rỉ, "Lạc Băng Hà" lại cho thêm một ngón tay, hắn tiến gần đến bên tai Thẩm Thanh Thu thổi nhiệt khí, "Sư tôn đừng nóng vội, đệ tử cũng không muốn lộng thương ngươi đâu."

Thẩm Thanh Thu nghĩ đến kết cục của Thẩm Thanh Thu nguyên bản, đánh một cái rùng mình, trong lòng nói ngươi lừa quỷ à. . . Nhưng lại nghĩ đến Băng muội còn ở đây hắn cũng không thể hại mình, Thẩm Thanh Thu còn bắt đầu có điểm hưởng thụ kỹ thuật của Băng ca, tuy rằng Băng muội rất tinh khiết lương thiện, giữ mình trong sạch làm cho sư tôn như y thực vui mừng, nhưng ở trên giường quả nhiên vẫn là đừng nên tinh khiết, tốt bụng như vậy.

Thẩm Thanh Thu đột nhiên cảm giác hai điểm trước ngực bị nướt bọt thấm ướt, sau đó bị nhẹ nhàng day cắn, Lạc Băng Hà nhìn y, trong mắt mang theo chút ủy khuất: "Sư tôn, người có phải là đang cảm thấy được ta không tốt. . ."

Cả hai cái đều là Lạc Băng Hà mà! ! ! Nội tâm Thẩm Thanh Thu rít gào, lúc này Băng ca đã khuếch trương xong, thứ nóng rực đặt tại lối vào, Băng muội chú ý tới động tác này của hắn vội buộc chặt cánh tay đem Thẩm Thanh Thu ôm vào trong ngực.

"Lạc Băng Hà" biểu tình một viết kép khó chịu ="=, trong hậu cung của hắn, chỉ cần hắn tùy ý liếc mắt một cái còn không thiếu một đống muội tử cởi sạch chờ hắn lâm hạnh đâu, hiện tại thì sao, cảnh đẹp ngay trước mắt nhưng hắn chỉ có thể là người hưởng sau.

Thẩm Thanh Thu lo lắng bọn họ có phải chuẩn bị đánh nhau không, chợt nghe Băng ca nói: "Ngươi trước, liền ngươi trước đi."

Lạc Băng Hà liền đem Thẩm Thanh Thu ôm đến trên đùi, dương vật tiến vào thân thể Thẩm Thanh Thu, rốt cục giảm bớt sự ngứa ngáy từ thiên ma huyết kia.

Tiểu huyệt không ngừng đóng mở, đem dương vật Lạc Băng Hà hàm càng sâu, Lạc Băng Hà  thẳng lưng liền đâm đến điểm cuối, cảm giác toan trướng truyền đến làm cho Thẩm Thanh Thu cả người vô lực.

Băng ca nhìn dương vật Băng muội ở trong thân thể Thẩm Thanh Thu tiến tiến xuất xuất, mỗi lần đi ra đều được mị thịt nơi tiểu huyệt gắt gao giữ chặt, gương mặt Thẩm Thanh Thu bình thường lúc nào cũng trong trẻo, lạnh lùng lúc này lại đỏ ửng phiếm thượng tình dục, đôi mắt thủy khí mông lung chứa ẩn nhẫn tình tự.

"Lạc Băng Hà" hít vào một hơi, hắn chưa bao giờ ở thế giới nguyên tác nhìn thấy qua bộ dáng như thế này của Thẩm Thanh Thu. . Thật đúng là diễm lệ đến cực điểm, cũng khó trách chính mình ở thế giới này lại trở thành đoạn tụ.

Nghĩ đến Thẩm Thanh Thu ở thế giới của chính mình, mắt "Lạc Băng Hà" tối sầm u ám, hắn tới gần Thẩm Thanh Thu, đầu ngón tay dọc theo cột sống y mà trượt xuống, Thẩm Thanh Thu mới vừa lại bắn ra trọc dịch, đã muốn thực khó khăn, độ ấm nóng rực phía sau lưng lại nhắc nhở y, trận này tính sự còn chưa chấm dứt.

Thẩm Thanh Thu bắt đầu giãy dụa, y không dám tưởng tượng nếu tiếp tục làm nữa y sẽ bắn ra được cái gì, nhưng là ngón tay "Lạc Băng Hà" đã đặt ở chỗ huyệt động phía sau của y, đầu ngón tay mang vết chai vuốt ve miêu tả xung quanh, đem đến lại là cảm giác tê dại ngứa ngáy.

Lạc Băng Hà cảm thấy được Thẩm Thanh Thu có ý cự tuyệt, một phen bắt lấy tay "Lạc Băng Hà", lạnh lùng nói: "Ngươi muốn làm gì?"

Băng ca quả nhiên bực bội vô cùng, hai người triền miên tư thái hắn đều nhìn thấy hết, là một cái nam nhân mà không có phản ứng thì mới là lạ, nhưng hắn chỉ có thể nghẹn. Hắn mị hí mắt: "Ta dạy cho ngươi cách làm cho sư tôn cảm thấy thoải mái, ngươi hẳn là phải cao hứng còn không kịp đi."

Tiếp theo hắn lại hướng Thẩm Thanh Thu nói : "Đúng không, sư tôn?" Sau huyệt thật sự ngứa vô cùng, Thẩm Thanh Thu chỉ có thể rên rỉ không ngừng, cảm giác tê dại từ bụng dưới truyền lên, sau huyệt không ngừng co rút, Thẩm Thanh Thu ý thức hỗn độn, trong đầu chỉ còn một câu thiên ma huyết thật sự nghịch thiên quá rồi, ta kháo!

Lạc Băng Hà cảm nhận được Thẩm Thanh Thu co rút huyệt động, hay là sư tôn thật sự muốn hai người đến thỏa mãn y. . . ? Hắn nghĩ đến, tiếp theo lại nghe thấy Thẩm Thanh Thu đứt quãng nói: "Ô ách. . . Tiến vào ——"

"Lạc Băng Hà" khẽ cười một tiếng, đưa ngón tay tiến dần đến sau huyệt Thẩm Thanh Thu, Lạc Băng Hà cảm giác bên cạnh tính khí của mình còn nhiều ra thêm một thứ, tự nhiên thấy khó chịu, hắn một phen cọ vào tay "Lạc Băng Hà": "Ngươi nếu dám làm cho sư tôn bị thương, ta nhất định giết ngươi."

Thẩm Thanh Thu đầu đặt ở trên vai Lạc Băng Hà nên nhìn không tới biểu tình của hai người —— bọn họ biểu tình đều như là muốn tiễn đối phương về cõi chết, hắn chỉ nghe "Lạc Băng Hà" nói: "Chờ đến lúc động lên cũng không biết là ai lộng thương sư tôn đâu, với cái kỹ thuật của ngươi . . ." Hắn không nói ra nửa câu sau, không chút nào che dấu biểu tình khiêu khích.

Nếu không phải bởi vì còn có Thẩm Thanh Thu ở trong lòng hai người, bọn họ nhất định đã lao vào đánh nhau, "Lạc Băng Hà" dương vật trướng lớn để ở nơi hai người tiếp hợp, chậm rãi tiến vào, Thẩm Thanh Thu ý thức không biết bay đến nơi đâu mãi đến khi sau huyệt truyền đến cảm giác đau nhức như bị xé rách, thanh âm bật ra còn mang theo ý khóc nức nở: "Cáp —— đi ra ngoài. . ."

"Lạc Băng Hà" đem hai ngón tay thâm nhập vào miệng Thẩm Thanh Thu quấy đảo, nước miếng không thể nuốt xuống được trượt xuống, tay còn lại giữ thắt lưng Thẩm Thanh Thu, phòng ngừa hắn trượt ra, sau huyệt đã muốn nuốt được nửa cái dương vật trướng lớn của hắn, "Lạc Băng Hà" ôn nhu nói: "Sư tôn thả lỏng."

Lời vừa ra khỏi miệng hắn. Thẩm Thanh Thu sửng sốt, chính hắn cũng sửng sốt, "Lạc Băng Hà" không phải không bao giờ nói chuyện cùng Thẩm Thanh Thu, bất quá điều này lại là sự ôn nhu phát ra từ nội tâm, người khác không thể tưởng đến. .

Trong lúc "Lạc Băng Hà" đang sững sờ, Lạc Băng Hà rất nhanh đem ngón tay hắn từ trong miệng Thẩm Thanh Thu rút ra, lực đạo như là muốn bẻ gẫy ngón tay hắn, "Lạc Băng Hà" hơi nhíu mi, thấy Lạc Băng Hà đem nước miếng bên miệng Thẩm Thanh Thu liếm đi, đôi môi lại cùng một chỗ dây dưa.

Hắn không lên tiếng cúi đầu, hai tay túm lấy thắt lưng Thẩm Thanh Thu, đem dương vật đỉnh tới khi chỉ còn hai túi ở bên ngoài.

Huyệt động đau đớn do không thích ứng được đều bị thiên ma huyết xua tan, khoái cảm chậm rãi cuồn cuộn sinh ra, Thẩm Thanh Thu hiện tại hỗn loạn cực điểm, hai cái dương vật không nhỏ. . . Không muốn nói là cực lớn ở phía sau huyệt y tiến tiến xuất xuất, đồng thời ăn ý đâm vào điểm kia, lực đạo lớn đến mức y sợ mình đều bị đỉnh phá.

Lạc Băng Hà hôn môi y, lưỡi tham nhập vào trong miệng, động tác mặc dù ôn nhu nhưng cũng là tiến công chiếm đóng, mà "Lạc Băng Hà" cũng khẽ hôn dừng lại ở phía sau lưng y, hắn lực đạo khi nhẹ khi mạnh, dọc theo lưng chuy trụ xuống phía dưới, mỗi lần lại tạo ra một đóa hồng mai, Thẩm Thanh Thu thân mình liền run rẩy một chút.

Tính khí lúc trước uể oải đi xuống, lúc này lại có tinh thần dựng đứng, mà bụng Thẩm Thanh Thu cũng từng đợt co rút.

Thẩm Thanh Thu tay run rẩy muốn đem hai tên đang ở trên người y cày cấy đẩy ra, lại không làm nên chuyện gì, "Lạc Băng Hà" đem hai tay y bắt chéo ra sau lưng, cúi người liếm môi y, "Của Đệ tử làm sư tôn không khoái hoạt sao?" Hắn hỏi, Thẩm Thanh Thu cắn chặt môi dưới không đáp.

Hai cái Lạc Băng Hà đều nheo mắt lại, hiện tại nhìn đến chính là một bức đông cung đồ diễm lệ ——trên thân thể trắng nõn của Thẩm Thanh Thu rải rác vô số hồng mai, trước ngực hai khỏa anh đào sưng đỏ đứng thẳng , còn phiếm một tầng thủy quang.

Hồng mai kéo dài thẳng tới tận bên trong đùi, nơi da thịt trắng nhất màu đỏ xinh đẹp hiện lên lại càng rõ ràng, đến chỗ sâu trong cùng thì lại biến mất, chọc cho người xem một trận ngứa ngáy.

Hai người đều nhịn không được lại tiếp tục mạnh mẽ trừu sáp, Thẩm Thanh Thu biểu tình mê loạn, tóc mai ngày thường được buộc gọn gàng chỉnh tề tán loạn, theo mỗi động tác của bọn họ nhoáng lên một cái lại nhoáng lên một cái.

Tiểu huyệt dưới thân y trước nộn nộn phấn hồng giờ đã biến thành một màu đỏ bừng, huyệt khẩu bị kéo căng, chất lỏng dâm mĩ ở nơi giao hợp lại càng nhiều làm cho người ta không dám nhìn thẳng, chỉ sợ liếc thấy một cái liền đỏ bừng mặt.

Nhưng hai tên kia lại chỉ ước gì nhìn thấy bộ dáng này của y, càng cố gắng đỉnh dữ dội hơn.

Thẩm Thanh Thu đã đạt đỉnh khoái cảm, bụng một trận bủn rủn, y run rẩy bắn ra một cỗ chất lỏng đạm vàng mang chút tao vị.

Y phục hồi chút tinh thần hốc mắt càng đỏ ửng, thật sự không nhịn được, khí lực đẩy hai người kia lớn hơn một chút.

Bọn họ thấy vậy cũng không dám lại tiếp tục làm càn, lưỡng đạo trọc dịch đồng loạt bắn ở trong thân thể Thẩm Thanh Thu, lúc hai người rút ra còn mang theo bạch trọc.

Thẩm Thanh Thu lúc này đã mê man ở trên vai Lạc Băng Hà, Lạc Băng Hà thay y vén lên những sợi tóc tán loạn, nhẹ nhàng vuốt ve, cuối cùng lại hôn nhẹ xuống môi y.

"Lạc Băng Hà" đi ra khỏi trúc xá, tâm ma kiếm phá vỡ một đạo không gian, hắn đi vào, vẫn là nhịn không được nghiêng người nhìn về phía gian trúc xá.

Dưới ánh trăng, cây trúc xanh rủ xuống giấu đi viện xá, "Lạc Băng Hà" ngưng trệ nhìn, cuối cùng thở dài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro