Hanahaki II

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Không đợi hai người đối diện nhận ra biểu tình của hắn thay đổi trong nháy mắt là có ý gì, Lạc Băng Hà đã phi thân nhảy lên Chính Dương, chớp mắt một cái liền không thấy bóng dáng.

"Lạc. . . . . ." Thượng Thanh Hoa vươn người với tay, nghẹn họng nhìn trân trối, cũng không biết là muốn nói cái gì.

Mạc Bắc Quân thản nhiên đưa mắt nhìn theo hướng Lạc Băng Hà rời đi, quay đầu lại, nâng tay nắm lấy cổ áo sau của Thượng Thanh Hoa, trực tiếp đem người tha ra cửa viện.

  "Đại vương ngươi từ từ! Ta còn chưa hỏi ra vị trí cụ thể của Thẩm sư huynh a a a a. . . . . ."

 "Chờ quân thượng trở về sẽ biết."

 . . . . . . Cũng phải.  

Chuyện rối rắm của hai người bọn họ, phải để bọn họ tự giải quyết đi thôi. Dù sao trong thế giới này không có cái vấn đề gì nam chính không giải quyết được.

Thượng Thanh Hoa không giãy giụa nữa, một bên sa vào mớ tự hỏi về triết học nhân sinh, một bên bị người ta xách cổ áo một đường tha đi.

Mà Lạc Băng Hà lúc này hoàn toàn không hề để ý đến tiếng gió vút qua như xé ở bên tai, một mặt đem toàn bộ linh lực rót vào Chính Dương vút đi thật nhanh, một mặt hận không thể điều động mỗi một giọt máu trong thân mình để đi cảm nhận một điểm phản ứng mỏng manh kia.

Nhân giới.

Bản đồ trung ương.

Kim Lan thành. . . . . .

—— Lạc Xuyên!

Lạc Băng Hà phi đến bờ sông Lạc Xuyên, nhanh chóng đáp mạnh xuống mặt sông. Mặt nước bị kiếm khí xao động tát lên từng đợt nước lạnh thấu xương, làm ướt y bào của hắn, đem một mảng y bào nhiễm mặc mầu dũ không ra, hắn lại hoàn toàn không thèm để ý.

Những cơn gió đầu thu mang theo hơi lạnh khoan khoái, trên mặt sông trôi tới rất nhiều phiến lá thu màu sắc rực rỡ, do trận sóng lớn đột ngột vừa rồi mà bay lên, lơ lửng ở không trung rồi lại rơi xuống nơi cách đó không xa, tiếp tục trôi theo dòng nước.

Lạc Băng Hà mẫn tuệ nhận ra trong đống tàn lá khó phân đó có một thứ không đồng dạng.

Đó là một vài đóa hoa lê oánh nhuận trắng noãn. Có cái chỉ là cánh hoa, cũng có cái hợp với nhụy hoa thành đóa, mang theo mùi thơm thanh nhã nhè nhẹ, trộn lẫn bên trong đám lá thu thưa thớt trôi trên sông.

Một loại vẻ đẹp cao quý quỷ dị.

Lạc Băng Hà mi tâm một trận kinh hoàng, trong bụng bất an cực độ, hắn mơ hồ đoán ra một chuyện, rồi lại không muốn khẳng định.

Vừa vặn có một đóa hoa bị kiếm khí làm bay lên, nhẹ nhàng đáp xuống trên má Lạc Băng Hà, hắn hạ mi đem lê hoa gỡ xuống, lại thoáng nhìn thấy trên đóa hoa rõ ràng nhiễm thượng một đạo vết máu đỏ tươi đến chói mắt.

Giống như trên da thịt trơn bóng như tuyết lại có một miệng vết thương dữ tợn.

Lạc Băng Hà khuôn mặt vốn đã xám trắng nhất thời huyết sắc đều mất hết.

Bởi vì, hắn, chính là từ đóa hoa lê quỷ dị vừa đáp xuống này, cảm nhận được huyết mạch cộng minh của bản thân.

Thiên ma huyết.

Như vậy đóa hoa này đến từ nơi nào, nguyên nhân vì sao, liền không khó nghĩ ra.

Trách không được sư tôn không thể quay về Thương Khung Sơn, trách không được thiên ma huyết đáp lại chỉ là một chút phản ứng mỏng manh, trách không được sư tôn lại một mình đến nơi yên tĩnh không người này, không liên hệ với bất cứ ai, cũng không chịu trở về tìm hắn.

Y cho tới bây giờ vẫn luôn là một người tốt như vậy.

Mà nếu Sư tôn ngay cả một tiếng cũng chưa báo cho Thương Khung Sơn phái, dám chắc chỉ sau khi rời khỏi hắn được một lát liền đã bắt đầu tích tụ thành chứng ho ra hoa. như vậy tính ra, bệnh tình của sư tôn, đúng là đã hơn mười ngày. . . . . .

Lạc Băng Hà quả thực muốn phát điên rồi.

Hắn đã từng dùng thân thể mình cảm nhận qua chứng bệnh này như thế nào hút đi sinh mệnh con người. Hắn không dám tưởng tượng sư tôn một mình tại cái địa phương không người này, cô đơn chờ đợi hắn đến tìm, là mang tâm trạng gì.

Sư tôn. . . . . . Sư tôn ta van cầu ngươi. . . . . . Ngàn vạn lần không được có chuyện gì. . . . . .

Xuôi dòng đến nơi các đóa hoa ngày càng nhiều, Lạc Băng Hà không dám bay nhanh làm loạn động các đóa hoa, thận trọng kìm lại tốc độ, sợ làm đứt mất mạch liên hệ với sinh mệnh của sư tôn.

Rốt cục, ở một nơi mặt sông phủ kín những đóa hoa tuyết trắng, Lạc Băng Hà thấy có một con thuyền gỗ nho nhỏ vững vàng giữa dòng sông Lạc Xuyên, nhấp nhô lên xuống nhưng lại không trôi theo dòng nước.

Một người mặc thanh sam, đầu gối lên cánh tay chống ở mạn thuyền, dường như đang chợp mắt. Tóc dài như mực bán che đi khuôn mặt, nhiễu qua mép thuyền rồi nhẹ nhàng buông xuống mặt nước, tạo ra từng đợt sóng nhỏ; xuyên qua từng kẽ hở của làn tóc, mơ hồ có thể thấy được màu da ôn nhuận thường ngày bây giờ đã trắng bệch như tuyết. Chiếc quạt trúc cầm ở tay kia tùy ý buông xuống một bên, thanh linh kiếm không dùng đặt ở dưới chân, vỏ kiếm đã bị hoa lê lấp hơn phân nửa. Một bức tranh trích tiên đang ngủ, lại thêm những đóa hoa tuyết trắng bay xung quanh làm tăng thêm cảm giác, chỉ cần tiên nhân tỉnh lại, sẽ phẩy tay áo phi thăng, không tham luyến hồng trần.

Lê hoa, lê hoa, lê hoa. . . . . .

Lạc Băng Hà bị những đóa hoa lê trắng muốt trước mặt va vào làm cả người run rẩy, hắn cực lực nhẹ nhàng đáp xuống chỗ đủ để hắn đặt chân trên chiếc thuyền nhỏ, nhiễu qua trùng điệp những cánh hoa, đi đến bên người Thẩm Thanh Thu. Hắn dùng ống tay áo mềm nhẹ gạt đi từng đóa hoa vương trên thanh sam, sau đó mới tìm đến tay đối phương nắm lấy, chậm rãi đem người ôm vào lòng.

Rõ ràng đã thề phải che chở cho sư tôn một đời không lo nghĩ, nhưng tình cảnh trước mắt. . . . . . người lại yếu ớt đến kinh tâm động phách.

Mười ngày không gặp, sư tôn đã gầy đi thiệt nhiều.

Lúc này Thẩm Thanh Thu đầu tựa vào vai Lạc Băng Hà, như vậy khuôn mặt hắn ngày đêm tưởng niệm mới có thể hoàn toàn rơi vào trong mắt hắn. Đôi tế mi giãn ra tạo thành một độ cung nhu hòa, nhưng mi tâm lại khẽ nhíu; hai mắt thản nhiên nhắm lại đem hồ nước trong suốt cùng trần thế ngăn cách; đôi môi vốn nên nhu nhuận lúc này lại giống như không  chút huyết sắc, chỉ còn dư một mạt hồng nhợt nhạt, theo từng đợt hô hấp không thông thuận, ngẫu nhiên sẽ có một phiến hoa lê nhiễm huyết lặng lẽ tràn ra ngoài khóe môi, sau đó nhanh chóng bị gió thu cuốn đi.

Lạc Băng Hà từng phiến từng phiến nhặt lên từng cánh hoa rơi xuống, mỗi khi nhặt một cánh, liền lại có cánh mới rơi xuống, vô chỉ vô hưu.

Hắn hạ tầm mắt, ánh mắt nhìn theo một phiến hoa mới rơi xuống, cuối cùng nó dừng lại ở trên tay đang cầm chiết phiến của Thẩm Thanh Thu. Thẳng đến lúc này, Lạc Băng Hà mới phát hiện trong tay sư tôn, bên dưới chiếc quạt còn ẩn dấu một phong thư nho nhỏ.

Hắn cẩn thận đem tờ giấy từ trong tay y lấy ra, nhìn đến chữ viết quen thuộc trên giấy. Toàn bộ trái tim, thân thể, thậm chí cả linh hồn đều chấn động.

"Lòng ta yêu người, yêu người đã lâu

Yêu người đã lâu, lâu không tự biết

Lòng ta yêu người, lời này không nói

Nhớ người sớm tối, người sao không hiểu."
(:-l)

Nhất thời trong lúc đó, sư tôn ngày ngày đợi hắn như thế nào, trận gào mắng hiếm có của Thượng Thanh Hoa, trận khắc khẩu ngày đó, đủ loại  ùn ùn kéo đến, ngay lập tức bao phủ lấy Lạc Băng Hà đem hắn cắn nuốt.

Sư tôn hắn luôn tốt như vậy, luôn đối với hắn giao ra thật tình, nhưng chính hắn lòng tham không đáy luôn muốn càng nhiều. . . . . . lại vô tâm không biết, tâm của sư tôn dù có như ngọc như thạch, cũng sẽ đồng dạng bị tổn thương.

Lạc Băng Hà run rẩy đem phong thư xiết chặt, vẫn không thể kìm lại được tình tự cuồn cuộn trong lòng, cúi người đem đôi môi hơi lạnh của Thẩm Thanh Thu hàm nhập.

Tinh tế liếm cắn, trằn trọc tư ma, hận không thể nhu toái chính mình toàn bộ trái tim làm cho nó ấm lại.

Người trong lòng giống như đối với tác động khác thường này có cảm giác, nhẹ nhàng giật mình né tránh, rồi lại giống như đất cạn lâu ngày gặp mưa, theo bản năng hướng đến cơn mưa mà thân cận, muốn tìm kiếm thêm càng nhiều nguồn nước.

Thẳng đến khi một ngụm trệ khí tích tụ lâu ngày ở trong cổ họng tiêu tán hầu như không còn, Thẩm Thanh Thu  rốt cục mới hậu tri hậu giác cảm thấy hô hấp gian nan.

"Băng Hà. . . . . . Đừng nháo." mắt cũng chưa mở, Thẩm Thanh Thu giống như ngày thường bị người quấy tỉnh, thuận miệng phun ra một câu ngái ngủ.

Nhưng một câu vừa nói ra, hai người đều ngây ngẩn.

Thẩm Thanh Thu giật mình trợn tròn mắt, đối diện với ánh mắt cũng đồng dạng ngạc nhiên của Lạc Băng Hà.

Người đối diện chỉ giằng co một lát, sau đó lập tức liền mừng như điên, giống như dương quang xuyên thấu phá vỡ mây mù, Lạc Băng Hà trong mắt chỉ còn lại thiên hạ trong lòng, nụ hôn lại hạ xuống, đem thiên ngôn vạn ngữ Thẩm Thanh Thu chưa kịp nói ra nuốt trở về.

". . . . . ." Thẩm Thanh Thu ngốc lăng lăng trừng mắt nhìn hắn.

Ngày ấy y muốn tìm một địa phương không người, hảo hảo trải qua vài ngày yên tĩnh rời nhà trốn đi, kết quả suy nghĩ một vòng, ngự kiếm ở trên trời dạo bay nửa ngày, cư nhiên ma xui quỷ khiến thế nào lại đi đến sông Lạc Xuyên.

Ngẫu nhiên gặp một chiếc thuyền gỗ qua sông, y xem xét một chút không phát hiện trên thuyền có lỗ hổng nào, liền tức khắc quyết định đây là chỗ dừng chân tạm thời, tùy ý để thuyền nhỏ trôi đến giữa sông, lại dùng linh lực đem nó ổn định, không tiếp tục trôi theo dòng nước.

Năm đó chiếc thuyền kia, có phải hay không cũng vô thanh vô tức như vậy trôi ở trên sông Lạc Xuyên? Thẩm Thanh Thu không đầu không đuôi miên man suy nghĩ.

Vì thế những ngày "Yên tĩnh" nhàm chán nhìn mặt trời, ngắm ánh trăng, đếm sao, nhìn lá rụng, xem hoa rơi, đồng thời tưởng niệm một ngày ba bữa cơm Lạc Băng Hà làm cứ như vậy bắt đầu rồi.

Theo thời gian chuyển dời, y có thể rõ ràng cảm nhận được sinh mệnh chính mình đang trôi qua, cả người ngủ càng ngày càng nhiều, thường thường sẽ nhắm mắt ngủ thượng một hai canh giờ.

Y không phải là chưa nguôi giận, chính là chờ đến thời điểm y hết giận, miệng cũng tham, người cũng nhớ đến mức dừng không được, y mới rốt cục trì độn ý thức được một chuyện, người mấy ngày rồi chưa từng ăn cơm lại thêm việc ho ra hoa làm cạn kiệt linh lực tu vi, Thẩm Thanh Thu hiện tại cho dù ngự kiếm, cũng không chắc chắn thuận lợi bay được đến Kim Lan thành.

Cái này thật sự chỉ có thể đợi.

Hoa ho ra cũng chuyển từ cánh hoa biến thành nụ hoa, lại từ nụ hoa trở thành những đóa hoa lê trắng nở rộ. Ngày hôm đó, y rốt cục phát hiện ra trên đóa hoa bắt đầu tinh tế nhiễm huyết.

Cảm giác. . . . . .tiến độ phát bệnh  giống như đang vô hình trung biến nhanh.

Lạc Băng Hà ngươi bận cái gì, cư nhiên nhiều ngày như vậy rồi vẫn còn không tìm đến! Nếu thực sự tới chậm, sợ là hắn lại sẽ vì y mà gây sức ép nghiêng trời lệch đất, đến lúc đó cho dù y muốn hò hét cầu hắn ôm một cái, cũng đã là sinh tử cách biệt, lực bất tòng tâm .

. . . . . . Này là cái ý tưởng loạn thất bát tao gì! Không phải vẫn còn hảo hảo sống  sao, chết đâu mà chết!

Cho nên Lạc Băng Hà ngươi rốt cuộc khi nào thì mới đến a. . . . . . !

Bị những ý nghĩ như vậy lặp đi lặp lại đến đau đầu, Thẩm Thanh Thu quyết định trước cứ ngả đầu ngủ một hồi đã, kết quả còn chưa ngủ đủ đã bị một khí tức quen thuộc đến cực điểm nháo tỉnh, Thẩm Thanh Thu không hề nghĩ ngợi liền ấn theo thói quen cũ trực tiếp đuổi người.

Đuổi người xong mới ý thức được, giống như làm sao cũng không gợp lí.

Bây giờ cũng không phải lúc trước, khí tức vừa rồi. . . . . . Giống như cũng không phải mộng.

Đợi y rốt cục phục hồi tinh thần lại, đã muốn chậm.

Lại một lần nữa bị hôn đến cả người thoát lực, Thẩm Thanh Thu nhận mệnh nhắm mắt, vì chính mình phản ứng chậm nửa nhịp mà thắp một ngọn nến.

Lạc Băng Hà đem cánh tay xiết ngày càng chặt, hận không thể trực tiếp đem người dung nhập vào máu thịt của mình. Thẩm Thanh Thu cảm thấy, bản thân khó thở, có một nửa là bị hắn cấp cho.

Y né tránh động tác hơi chút kiên quyết, nâng lên cây quạt trong tay để ở trước ngực đối phương đẩy ra.

Khó khăn lắm mới đem được thần trí của người trước mắt từ trong nỗi lo sợ bất an gọi trở về.

"Sư tôn. . . . . . Sư tôn. . . . . . Sư tôn. . . . . ." Lạc Băng Hà đem người ôm lấy, làm cho cằm Thẩm Thanh Thu để ở trên vai mình, môi dán lên bên tai đối phương, một tiếng lại một tiếng nhẹ giọng gọi người trong lòng, làm tai y có chút ngứa.

Thẩm Thanh Thu vỗ vỗ đầu hắn, giãy dụa khởi động thân, đối diện với đôi mắt dĩ nhiên khóc đến sưng đỏ của Lạc Băng Hà.

". . . . . ." Xong rồi, thật sự đem đứa nhỏ dọa sợ, còn dọa đến không nhẹ.

"Sư tôn ta sai rồi, người đừng đi, đừng dọa ta, đừng ly khai. . . . . . Chỉ cần như vậy, người đánh ta mắng ta như thế nào đều được, người muốn về Thương Khung Sơn ta cùng người quay về, muốn đi đâu ta đều đi theo, không làm phiền người, không cố ý hồ nháo, chỉ cần sư tôn vui vẻ, muốn ta như thế nào ta đều nguyện ý. . . . . ."

Lạc Băng Hà nói năng lộn xộn ở bên tai y nức nở, cả người ôm chặt lấy người gầy yếu giống như chiếc lá trên ngọn cây trước mắt, chỉ có ôm chặt lấy y như vậy hắn mới có thể an tâm, hắn sợ chỉ cần nới lỏng tay một chút, trước mắt sẽ như chiếc lá rụng nhanh chóng tan biến .

Thẩm Thanh Thu một bên nhẹ nhàng vỗ lưng Lạc Băng Hà giúp hắn thuận khí, một bên ở trong lòng thức tỉnh bản thân mình.

Cũng không biết ngày đó chính mình ăn nhầm phải cái gì dược, thế nào lại phải nháo ra như vậy mới vừa lòng, bình thường không phải chỉ cần liếc mắt một cái trực tiếp nhìn thấu mọi việc bình tĩnh mà giải quyết sao? Cái cỗ tức giận đột nhiên xông lên đầu kia rốt cuộc là từ đâu mà tới?

. . . . . . mà có lẽ cỗ tức giận tình tự ấy, kỳ thật là một điềm báo không đầu không đuôi lúc sắp phát bệnh đi?

Thẩm Thanh Thu lại cảm nhận được thế giới này đối với chính mình tràn đầy ác ý.

"Tốt lắm không có việc gì, vi sư ở đây, vi sư không đi, đừng khóc nữa." Thẩm Thanh Thu thanh âm hữu khí vô lực.

Lạc Băng Hà bừng tỉnh, như là không ngừng xác nhận sự tồn tại của y, càng đem môi dán lên, từ cái trán, đến khóe mắt, đuôi lông mày, đến mũi đến hai má, cuối cùng lại rơi xuống trên môi y, cùng y hô hấp giao triền.

Một hồi lâu sau, Thẩm Thanh Thu mới phản ứng lại, đây chính xác là biện pháp duy nhất giải được chứng hanahaki, mà chính mình cũng đã nửa ngày không tiếp tục ho ra cái gì.

Lạc Băng Hà chính là đã tự mình trải qua, đối với kì chứng này từng chi tiết đều rõ ràng!

Nghĩ đến lúc trước chính mình bị dọa thành cái dạng gì, lại nhìn phản ứng hiện tại của Lạc Băng Hà, Thẩm Thanh Thu càng chột dạ .

Đợi Lạc Băng Hà thật vất vả hơi chút buông ra y để cho y suyễn khí, Thẩm Thanh Thu ngồi ngay ngắn, bình tĩnh nhìn người trước mắt, hắn cũng đồng dạng tiều tụy đến không cách nào nhìn thẳng.

Thật sự là tự làm bậy a. . . . . .

Y theo bản năng nâng tay xoa khuôn mặt lạnh lẽo trắng bệch của Lạc Băng Hà , lấy ngón tay lau đi nước mắt giăng khắp nơi. Nhưng vừa mới lau được một lúc, liền lại có một dòng nước mắt mới chảy xuống lần thứ hai chiếm cứ hai má vất vả lắm mới lau sạch.

Thẩm Thanh Thu đau lòng đến vô lực, nghĩ còn không bằng trực tiếp hộc máu cho thống khoái.

"Ngày ấy là vi sư xúc động , không nên liền như vậy tùy tiện rời đi. Vi sư không trách ngươi, là vi sư không đúng." Thẩm Thanh Thu  xuất phát từ nội tâm chân thành giải thích.

. . . . . . Kết quả lại đem Lạc Băng Hà  dọa lần nữa.

"Không phải! Sư tôn đối với ta tốt như vậy, ở nơi nào cũng nhớ ta, ta lại làm cho sư tôn sinh khí, ta, ta. . . . . ." Như là sợ hãi, y đem mọi chuyện giải thích liền coi như cùng chính mình thanh toán xong, Lạc Băng Hà nửa lời cũng không chịu nghe, lại đem tất cả sai lầm sống chết đổ lên người mình.

Đồng dạng, Thẩm Thanh Thu cũng nghe không nổi nữa, nếu tiếp tục mặc hắn lung tung tự trách bản thân, phỏng chừng ngay cả loại sự tình hôm nay gió lớn quá, hắn cũng muốn nhận lỗi về mình.

Không thể tiếp tục nhịn xuống, Thẩm Thanh Thu quyết đoán lấy miệng chặn lại lời Lạc Băng Hà định tiếp tục nói.

Này hôn đến hôn đi đều đã mấy lần . . . . . . Quên đi, dù sao cũng không có ai biết.

Thẩm Thanh Thu sắc mặt tái nhợt nhiều ngày rốt cục cũng có một mạt ửng hồng phát ra vài tia sinh khí.

"Tốt lắm, không được khóc! Ngươi xem ngươi kìa, mới vài ngày đã biến bản thân thành bộ dáng chật vật này, làm cho người ta nhìn vào còn tưởng ngươi bị phạt tội." Thẩm Thanh Thu giúp Lạc Băng Hà đem tóc rối ở một bên vén ra sau đầu, lại tùy tay sửa sang lại vạt áo trước của đối phương bị gió thổi loạn, sau đó mới phát hiện trên tay mình toàn là bụi đất.

Lạc Băng Hà mấy ngày nay đến tột cùng chịu khổ bao nhiêu, trong lòng y so với ai đều biết rõ.

"Kia sư tôn chịu tha thứ cho đệ tử, nguyện ý để ta tiếp tục ở bên người sao?" Lạc Băng Hà cẩn thận hỏi, đôi mắt tinh anh đều sắp khóc thành quả hạnh đào.

". . . . . . Ta không phải mới vừa nói rồi sao, không đi, không trách ngươi." Thẩm Thanh Thu không có mặt mũi đem hai chữ "Tha thứ" nói thẳng ra, rõ ràng nên là Lạc Băng Hà tha thứ cho sự tùy hứng của y mới phải, nhưng là hiện tại đối phương ngược lại còn đi lo sợ bất an cầu xin sự tha thứ của y.

Dứt lời, y lại một lần nữa nâng tay, đem nước mắt trên hai má Lạc Băng Hà nhẹ nhàng lau đi.

"Sư tôn có còn cảm thấy thân thể không khỏe chỗ nào? Ta mang sư tôn tìm một địa phương hảo hảo điều trị." Lạc Băng Hà ánh mắt một chút cũng không dám rời khỏi khuôn mặt Thẩm Thanh Thu, nắm lấy cổ tay y đang muốn buông xuống, một tia linh lực thanh nhuận chậm rãi rót vào, dọc theo linh mạch tinh tế tra xét.

"Chỉ là có chút mệt mỏi, mặt khác cũng không có gì trở ngại. Trực tiếp quay về địa cung là được, mấy ngày nay ngươi cũng chậm trễ không ít chính sự rồi." Thẩm Thanh Thu cầm lại tay Lạc Băng Hà chuẩn bị đứng dậy, khóe mắt lơ đãng đảo qua trang giấy đang hé ra trong tay đối phương.

". . . . . ." Y lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện ra, tờ giấy mình viết bị người cầm đi.

Kia tờ giấy. . . . . . Là y vào ngày đầu tiên nhất thời buồn bực tiện tay viết ra, qua đi lại nghĩ đến là do chính mình gây sự, tính toán vứt nó đi nhưng nghĩ bụng "Khó có dịp nào viết hay như vậy, hay là giữ lại nhìn thêm hai ngày" , cuối cùng lăn qua lộn lại giữ nó đến ngày hôm nay.

Cũng không nghĩ bị Lạc Băng Hà trực tiếp nhìn thấy. . . . . . quả thực là .. biết vậy chẳng viết.

Lạc Băng Hà ánh mắt cũng đi theo Thẩm Thanh Thu đang nhìn về phía phiến giấy mỏng, ánh mắt hơi hơi sáng lên, nhất thời vân khai nguyệt minh, lưu quang ngàn dặm.

"Đây chính là sư tôn tự tay viết." Câu trần thuật.

". . . . . . Phải" Thẩm Thanh Thu cứng ngắc gật đầu.

Sau đó cả người liền bị Lạc Băng Hà kéo vào trong ngực.

"Ta biết. . . . . . Ta vẫn luôn biết. . . . . . Ta cũng thích sư tôn, rất sớm rất sớm đã bắt đầu thích. . . . . ." Lạc Băng Hà nhẹ giọng nỉ non, từng tiếng đều nhuận ở trong lòng Thẩm Thanh Thu, nhuận vào tận nơi chôn dấu sâu thẳm nhất trong đáy lòng.

Chôn dấu ở nơi nào, ngay cả chính y cũng không biết được.

Thẩm Thanh Thu kìm lòng không được mà vươn tay, cũng đem người ôm lấy.

"Sư tôn, trang thơ này có thể tặng ta không?"

". . . . . . Ngươi nếu muốn, liền giữ đi."

"Muốn, tất cả của sư tôn ta đều muốn. Khi trở về, ta sẽ tìm một nơi thích hợp cẩn thận cất giữ."

Nhìn thấy Lạc Băng Hà trên mặt rốt cục lại mang biểu tình thiếu nữ luyến ái ngây thơ mỉm cười ngọt ngào, Thẩm Thanh Thu lần này thật không như trước phun tào, mà là thực lòng  cười khẽ.

"Một chữ điều mà thôi, không cần phải trân trọng lớn như vậy." Y biết, cái gọi là tìm một nơi thích hợp cẩn thận cất giữ của Lạc Băng Hà, thực có thể là một cái hòm thượng đẳng do chuyên gia chế tác thả hơn mười loại huân hương đặt trên chiếc bàn đặc chế đem giấu ở trong phòng.

Ngẫm lại liền cảm thấy dọa người.

"Một chữ của Sư tôn, ta như thế nào trân quý cũng không đủ." Lạc Băng Hà còn thật sự đem mình tiến vào trong ánh mắt của Thẩm Thanh Thu, hồ nước trong suốt trong ánh mắt y như một loại độc dược, làm hắn đình trệ, làm hắn trầm luân.

". . . . . ." Thẩm Thanh Thu bị nhìn có chút không được tự nhiên, hơi hơi nghiêng đầu tránh đi ánh mắt. Trên thuyền còn giữ không ít cánh hoa, y cúi người nâng lên một ít, lại tùy tay thả ở trong gió, để chúng rơi xuống dòng nước trong.

Này một phen khúc mắc cuối cùng đã qua. Cũng may, hữu kinh vô hiểm.

Từ nay về sau không bao giờ - ly biệt.

"Sư tôn, " Lạc Băng Hà dựa lại gần, cùng với y tát đóa hoa, "Chờ sư tôn tu dưỡng thân thể bình phục, chúng ta lại quay trở về Thương Khung Sơn phái được không?"

Thẩm Thanh Thu kinh ngạc quay đầu nhìn hắn. Chủ động đưa ta quay về Thương Khung Sơn? Lạc Băng Hà đây là vẫn đang lo lắng mình còn để bụng?

"Lần này, đặt mua lễ vật cho các vị phong chủ, ta với sư tôn cùng chọn." Giống như nhìn ra nghi hoặc của Thẩm Thanh Thu, Lạc Băng Hà cũng hiểu được, đem nửa câu sau mới vừa áp chế nói ra.

Thẩm Thanh Thu hiểu ra.

Chuyện này khẳng định là có người bởi vì mình quá hẹn không về nên tìm tới Lạc Băng Hà, mà người vừa bát quái lại nhiều chuyện như vậy, Thương Khung Sơn phái trừ bỏ Thượng Thanh Hoa, tuyệt không có người thứ hai.

Tốt lắm Máy Bay đại nhân! Chờ ta lần sau thấy ngươi, chúng ta thù mới hận cũ cùng nhau hảo hảo tính toán.

Thẩm Thanh Thu trong đầu muốn đánh tác giả đại nhân một vạn lần lại một vạn lần.

Bất quá việc đánh người nhất thời không vội, trước mặt phải vội. . . . . . Là tiếp tục dỗ đứa nhỏ.

"Hảo." Thẩm Thanh Thu nhợt nhạt cười một tiếng, cảm thán."Băng Hà của ta thực đã trưởng thành, biết chuẩn bị lễ vật tặng trưởng bối."

Nụ cười kia thực rất sinh động, nắng thu ngả về tây một màu vàng rực, quả thực giống như sáng bừng lên.

—— không đúng, với hắn mà nói, tồn tại của sư tôn, chính là ánh sáng của hắn.

Lạc Băng Hà cẩn thận đem ánh sáng của mình bảo hộ trong lòng, đem bàn tay lạnh lẽo của Thẩm Thanh Thu tiến nhập vào trong lòng bàn tay của hắn.

Đầu ngón tay còn chạm đến vài phiến hoa lay động như muốn bay đi.

"Ta mới không cần lớn lên, thầm nghĩ ước gì thời gian dừng lại, như vậy sư tôn sẽ vĩnh viễn ở lại bên cạnh ta."

Hai tình nếu là lâu dài, càng tích hướng sớm tối mộ.

Thấy Lạc Băng Hà mặt càng tiến sát lại, Thẩm Thanh Thu hơi hơi nhắm mắt, chủ động đem môi đưa qua.

Thuyền nhỏ rốt cục cũng trôi theo dòng, lướt qua lá rụng cùng những phiến hoa oánh bạch như tuyết, hướng tới đường về càng lúc càng trôi xa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro