1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

2h sáng. Tại khách sạn xxx

"Tôi xin anh tha cho tôi đi, tôi xin anh làn ơn"

Tiếng van xin của cô gái cứ vang khắp phòng. Nhưng vẫn không thể lay động người đàn ông đang dùng hết sức mình tra tấn thân xác cô. Mặc cô khóc mặc cô van xin hắn ta vẫn rất hăng say trêu đùa cô.

"Đùa tôi à cô gái tôi đã chơi từ tối hôm qua tới giờ, sướng đến mức ướt cả giường mà còn giả bộ thanh tao sao"

hắn ta cuối xuống giọng đầy cợt nhã thì thầm vào tai cô giọng nói trầm cùng hơi ấm cứ phà làm cô rung rẫy.

"Tôi xin anh, hức nếu anh ấy.... hức biết thì tôi sẽ chết mất... tôi xin anh"

"Tên đó sao, đang làm tình cùng tôi mà nhắc đến hắn. Được đêm nay cô đừng hòng thoát khỏi tôi"

Cô gào lên trong đau đớn. Thể xác cô bây giờ lấm tấm những vệt máu do bị tra tấn, cô đã hết sức vùng vẫy rồi. Thâm tâm cô đang cố gắng cầu xin ai đó hãy cứu lấy cô lúc này.

Rầmm

Cách cửa bị đạp cho mở tung ra. Bóng dáng một người đàn ông cao to bước vào vẻ mặt đầy giận dữ nhìn về phía cô gái đang bị tra tấn. Đôi mắt ấy đầy sự thương xót nhìn cô.

"Hạc Hiên.. Cứu em với.... em đau lắm anh ơi... cứu em" cô đau đớn gào lên

"Á á...."

Hắn ta bị Hạc Hiên lôi xuống từng cú đấm giáng xuống khuôn mặt hắn. Anh dùng hết sức mình, đấm thật mạnh. Nhìn xem tên khốn này đã làm gì người con gái anh yêu. Anh nâng niu cô một sợi tóc của cô anh cũng không nỡ đụng. Vậy mà tên khốn này đang hành hạ cô.

"Nói mau...ai sai mày làm hại em ấy" Hạc Hiên quát lớn

"Cô cô... Giác ...Ngọc.." gã sợ hãi nói từng chữ

"Mẹ kiếp...cút cho tao .. mày để tao thấy mày trên đất Thượng Hải này ngày nào tao giết mày ngày đó" Anh gằng từng chữ

Gã ta sợ tái mét cả mặt. Mẹ kiếp trên đất Thượng Hải này không ai là không nghe tới cái tên Hạc Hiên và người hắn yêu là Linh Châu. Vậy mà gã lại không biết trời cao đất dày đụng tới cô chỉ vì một số tiền mà đến mạng hắn cũng không cần.

Trên giường, cô nằm im trên mặt  tái xanh không còn giọt máu. Cô không còn sức để ngồi dậy. Nước mắt vậy mà cứ rơi lã chả. Làm sao đây phải làm sao đây. Người cô yêu phải như thế nào mới có thể đối diện với anh.

Bước từng bước chân nặng trĩu tới bên cô, anh cởi chiếc áo măng tô ra mặc lên cho cô, bế cô ra xe về nhà. Tim anh bây giờ như hàng ngàng con dao rạch vào anh đau lắm, cô gái anh yêu. Anh vì sợ đau cô nên chỉ yêu cô một cách nhẹ nhàng. Ngay cả lần đầu của cô anh cũng vì cô mà ráng chờ tới ngày hai người bước vào lễ đường. Chỉ còn hai ngày nữa thôi mà, tại sao lại đối xử với cô và anh như vậy. Những suy nghĩ cứ như bóng tối đang nuốt chửng anh. Cô đau 1 nhưng anh đau tận 100. Trên cả chặng đường cô cứ im lặng chẳng nói chẳng rằng.

Về tới Ngô gia

Anh bế cô xuống xe vào phòng ngủ của cô. Ôn nhu đặt cô xuống giường

"Anh ơi, phải làm sao đây thân thể này của em bẩn rồi. Phải làm sao mới sạch đây" cô khó khăn nói từng chữ

Anh lúc này chỉ có thể ôm cô vào lòng. Nhìn những vết thương gã ta để lại trên người cô anh hận không thể đâm chết gã.

"Linh Châu, anh xin em. Đó không phải lỗi của em mà"

"Hạc Hiên ơi, em muốn đi tắm, anh giúp em nhé" cô ngước lên nhìn anh, nước mắt thuận thế chảy xuống từng hàng

"Được"

Anh ôn nhu ôm cô vào nhà tắm nhẹ nhàng đặt cô xuống, rồi xã nước cho cô.

"Em muốn tự tắm"

"Được, nghe em"

Bước ra khỏi phòng tắm khuôn mặt ôn nhu khi nãy biến mất chỉ còn sự tức giận đang từ từ nuốt chửng anh.

"Alo, mày hãy tìm Giác Ngọc cho tao dạy cô ta một bài học cùng với tên khốn tay sai của ả"

"Vâng"

Sau cuộc điện thoại vừa rồi e ràng ả ta không sống nổi qua ngày mai. Có trách thì trách ả lại giám đụng vào người của anh.

1 tiếng

2 tiếng

Đã 2 tiếng trôi qua, anh mãi suy nghĩ mà quên mất cô còn đang ngồi bên trong phòng tắm. Lòng anh bất giác lo lắng, vội vàng chạy vào phòng tắm kiểm tra. Mở cửa ra, hình ảnh trước mắt anh làm anh không thể đứng nổi.

Cô ngồi dưới nền đất lạnh lẽo trên tay là bàn chải dùng để giặt đồ. Không biết cô lấy từ đâu, cô dùng nó chà khắp người cô, da cô rách ra do chà quá mạnh, máu chảy nhuộm đỏ cả sàn nhà.

"Em làm gì vậy Linh Châu, anh nói không phải lỗi của em mà" anh quát to cướp lấy bàn chải từ tay cô.

Cô ngước nhìn anh, mỉm cười nhẹ nhưng nước mắt vẫn không ngừng chảy.

"Em phải tắm, em bẩn lắm rồi. Anh không thể ở cạnh cô gái bẩn thỉu ghê tởm được đâu. Đưa em, em phải tắm cho sạch chứ"

Nhìn cô anh đau lòng lắm. Sao lại là cô ấy mà không phải là anh. Anh đáng ra nên chịu những tổn thương những đau đớn này. Anh bế cô ra ngoài dùng khăn tắm quấn nhẹ người cô. Đặt cô lên giường chờ bác sĩ tới xử lý vết thương cho cô.

"Tôi đã tiêm thuốc an thần cho tiểu thư. Vết thuơng cũng được khử trùng . Anh hãy chăm tiểu thư thật cẩn thận, bây giờ tâm lý cô ấy bất ổn có thể nghĩ vẩn bất cứ lúc nào anh hãy chú ý, tôi đã kê thuốc đầy đủ anh nhớ cho cô uống" bác sĩ Chu căn dặn kỹ càng rồi rời đi

"Vâng tôi biết rồi"

Anh là một ông trùm có tiếng nhất đất Thượng Hải này. Nhưng những phép tắc tất yếu anh đều biết. Huống hồ gì người này là bác sĩ đã chăm anh từ nhỏ và đang cứu mạng bảo bảo của anh nên việc nói chuyện phải phép là bình thường.

Bác sĩ đã đi, Linh Châu đã thiếp đi do thuốc an thần. Giờ đây chỉ còn mình anh, ngắm nhìn cô ngắm nhìn vết thương của cô. Anh hận bản thân giá như lúc đó anh không rời đi bỏ cô lại bữa tiệc ấy một mình thì đã ... nếu như có thể quay lại thì làm gì có 2 chữ giá như.

Anh chở nên yếu mềm, bao nhiêu năm lăng lộn giang hồ đao kiếm có lúc bị bán đứng bởi người thân cận nhất anh không khóc, bao nhiêu lần mẹ lợi dụng anh không khóc. Mà giờ đây vì anh mà cô phải chịu tổn thương. Tim như ai đó bóp nghẹn khiến nó đau đến hô hấp cũng khó.

"Cô gái của anh, anh nên làm gì đây"

Vuốt nhẹ mái tóc cô, thì thầm bên tai hơi ấm cứ thế được đưa vào người cô. Cảm nhận được mùi hương hơi ấm quen thuộc cô cũng yên tâm mà ngủ sâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro