Duyên phận bắt đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 
Đêm qua về muộn nhưng Thanh Lam vẫn thức dậy đúng giờ, cô sắp xếp tài liệu trên bàn, sau đó cầm nội dung soạn sẵn cho cuộc họp đem đi in. Trong phòng, Lý Doanh đang chuẩn bị một số dụng cụ lát nữa cần, thấy cô bước vào anh lấy tập văn kiện trên bàn đưa cho cô.
 

" Lát nữa cô mang cái này đến bệnh viện cho giám đốc, tôi đã dặn bên nhà hàng chuẩn bị đồ ăn cho cậu ấy, cô hãy đem theo cùng"

Xuống trước sảnh cô gặp Tuệ Di đang đi vào, thấy cô định ra ngoài liền hỏi cô đi đâu. Thanh Lam kể lại chuyện tối qua rồi nhanh chóng bắt xe đến bệnh viện.

Theo số phòng Lý Doanh đưa, cô vừa đi vừa tìm, phía trước có một nhóm người trẻ mặc quân phục đang nhốn nháo, khi cô tiến lại gần nghe được âm thanh của những người đó.

Thì ra một chiến sĩ trong quá trình huấn luyện bị thương được chuyển từ quân khu đến. Thanh Lam chú ý đến người đàn ông ngồi ngay cửa. Anh ta mặc quân phục màu xanh, trên áo dính đầy máu đang ra lệnh cho các chiến sĩ bên cạnh im lặng. Cô lướt qua tiến về phía căn phòng cuối hành lang.

Khi cô vào phòng thì bác sĩ đang kiểm tra cho Trình Hải, trên mặt anh thoáng chút mệt mỏi, trước khi ra khỏi phòng bác sĩ còn dặn dò phải nghỉ ngơi ăn uống hợp lý. Thanh Lam đặt túi đồ ăn trên bàn nhẹ nhàng hỏi.

" Anh không sao chứ"

Trình Hải không nghĩ cô lại đến, anh ngồi thẳng người dậy

" Tôi vẫn ổn, đã làm cô hoảng sợ rồi "

Thanh Lam lấy đồ ăn dọn ra đặt ngay ngắn trước mặt anh, chuyện đêm qua quả thật cô có chút sợ và lo lắng. Cô mỉm cười yếu ớt.

" Tôi không yếu đuối như anh nghĩ đâu, thật ra vì lúc ấy bụng đói nên mới mạnh dạn gõ cửa phòng. Không ngờ lại cứu được giám đốc mạng lớn như anh, ơn này định trả tôi thế nào đây"

 
Trình Hải bật cười trước câu nói của cô, thì ra cô gái này tiếp xúc dần sẽ cảm thấy cô rất thú vị, đã cởi bỏ dần sự dè dặt ban đầu. Anh thật muốn tìm hiểu cô nhiều hơn.
 

"Cô thấy lấy thân báo đáp thế nào "

Anh liếc nhìn khuôn mặt cô gái bên cạnh, khẽ thấy cô đỏ mặt, trông rất đáng yêu. Dưới sự giám sát của cô, anh ăn hết thức ăn trên bàn, sau đó còn giúp anh lấy thuốc.

Cô đem văn kiện trong túi đưa tới trước mặt Trình Hải, anh xem qua một lát rồi ký tên, thấy anh định bước xuống giường, cô tinh ý lấy cây gậy bên cạnh đưa cho anh.

" Cảm ơn cô"

 
Trình Hải bước chậm về phía nhà vệ sinh, trong thời gian chờ anh ra, cô âm thầm đánh giá căn phòng này. Dù là phòng bệnh nhưng đầy đủ tiện nghi như một căn hộ cao cấp.

Trên bàn có một bó hoa và giỏ trái cây, chắc những người tới thăm đem đến. Cô tìm trong góc tủ thấy một cái lọ sau đó đem hoa cắm vào.

Lúc Trình Hải đi ra, anh bắt gặp hình ảnh cô gái nhỏ đang cười hài lòng đặt lọ hoa lên bàn, trong lòng anh thoáng rung động.
 

Ra khỏi bệnh viện, Thanh Lam lục trong túi xách điện thoại để thông báo tình hình sức khỏe của giám đốc cho Lý Doanh. Khi tay cô tìm đến ví tiền thì không thấy đâu, giật mình nhớ lại khi nãy vội xuống xe nên trả tiền xong liền quên bỏ vào túi.

Cô vò đầu thở dài, tiền đâu về taxi bây giờ, cô chán nản bước về phía trước.

Bên cạnh chiếc xe quân dụng đỗ bên đường, có một người đàn ông đang đứng hút thuốc.Khuôn mặt anh rất nam tính, làn da rám nắng săn chắc, cầm điếu thuốc trên tay, anh từ từ phun ra từng ngụm khói trắng. Thấy có người đến gần, Trình Hiển nhanh chóng đem thuốc dập đi, trước mặt anh là một cô gái trẻ dường như có gì muốn nói. Anh nghe cô lên tiếng.

 
" Chào anh, tôi bị mất ví nên không có tiền về xe, anh có thể cho tôi mượn ít tiền được không, tôi sẽ để lại số điện thoại và địa chỉ, tôi biết quân nhân các anh là người tốt"

Ban đầu, Trình Hiển hơi bất ngờ, nhưng vẻ mặt thành khẩn và lý do cô đưa ra, anh không có cách nào từ chối. Đưa tay lấy ví tiền trong túi, anh rút ra vài tờ đưa tới trước mặt cô.

"Cô cứ cầm đi, không cần để lại số điện thoại"

Thanh Lam liên tục cảm ơn, cô chỉ lấy đủ tiền xe, số dư còn lại cô kiên quyết trả lại anh rồi trở về công ty.

Cửa phòng bệnh được mở ra, mọi người bên trong đứng bật dậy hô vang làm người bệnh cũng giật mình.
 

" Sư đoàn trưởng"

 
Trình Hiển nhìn về phía người trên giường, cất giọng nghiêm nghị.

" Dưỡng thương năm ngày rồi về đơn vị viết kiểm điểm, đám người các cậu tạo phản hết rồi phải không"

Một chiến sĩ mặt còn rất trẻ, rụt rè lên tiếng.

" Xin lỗi sư đoàn trưởng, chúng em không nghe lời anh mà lén làm bậy, Tiểu Duy cũng rất hối hận, nếu không nhờ anh kịp thời xuất hiện, thì không biết nguy hiểm thế nào"

Các chiến sĩ còn lại cũng đồng thanh cúi đầu xin lỗi. Trình Hiển không muốn làm khó bọn họ, đám nhóc này đã theo anh được hai năm nhưng vẫn chẳng trưởng thành gì.

Hôm nay trong lúc diễn tập còn đùa giỡn giẫm phải mìn, tuy anh phát hiện kịp thời nhưng vẫn không tránh khỏi thương tích.

Để lại hai người chăm sóc Tiểu Duy, đám còn lại theo anh về doanh trại. Lên xe, Trình Hiển hơi áo ngoài dính máu bỏ qua ghế phụ, bên cạnh rơi ra mảnh giấy nhỏ ghi lại số điện thoại của cô gái khi nãy
 

Đỗ Thanh Lam

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro