Tâm tình thay đổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tuệ Minh nhanh chóng giới thiệu mọi người với nhau, hôm nay được giám đốc mời cơm Lý Doanh hăng hái gọi món, nhìn một bàn đầy thức ăn trước mặt khiến mọi người sững sờ. Trong lúc dùng cơm, chỉ nghe giọng của Lý Doanh và Tuệ Di, Tuệ Minh ngồi bên cạnh phụ hoạ thêm vài câu góp vui.

" Tiểu Lam, sao nãy giờ không nghe cậu nói gì vậy"

Tiếng Tuệ Di hướng về phía cô.

" Bình thường cô ấy ít nói lắm à"

" Anh sai rồi, Tiểu Lam được mệnh danh là máy nói của tổ thuyết trình đấy, cô ấy có thể thao thao bất tuyệt cả ngày không biết mệt"

Thanh Lam thật muốn chặn miệng bạn mình mà, cô nghe bên cạnh có tiếng cười nhẹ, Trình Hải gắp một miếng cá bỏ vào chén cô, anh nói nhỏ.

" Xem ra hôm nay đói đến không còn sức rồi"

Không khí trên bàn ăn chẳng mấy chốc trở nên vui vẻ, cô như dần hòa theo câu chuyện của mọi người, đôi lúc còn bật cười trước những câu chuyện hài hước của Lý Doanh.

Trình Hải khẽ liếc nhìn người bên cạnh, khi cô cười lên trên má xuất hiện hai lúm đồng tiền, trông rất đáng yêu, còn làm bộ dạng tò mò hứng thú trước những câu chuyện vô vị của Lý Doanh. Anh không biết rằng lúc này anh nhìn cô trong mắt hiện lên tia nhu tình.

Tất cả hành động vừa rồi của anh đều thu vào mắt người con gái đối diện, tuy giả vờ vui vẻ trò chuyện, nhưng cô lại chú ý đến từng hành động nhỏ nhặt của anh. Một bữa ăn này khiến tâm tình những người trên bàn dần thay đổi.

Sau bữa tối,  Lý Doanh đề nghị mọi người cùng đi uống rượu, Thanh Lam lấy lý do hơi mệt nên từ chối, thấy vậy Tuệ Di cũng chẳng tham gia. 

Mọi người tạm biệt nhau tại bãi đậu xe, trước khi rời đi Thanh Lam khẽ nhìn về phía Trình Hải, cô thấy anh đang tựa lưng vào cửa xe. Dường như nhận thấy được ánh mắt của cô, anh hướng về mỉm cười, lần này cô cũng chào đáp lại.

Khi gần tới nhà, Tuệ Di bỗng hỏi cô

" Cậu quen anh Trình à, hình như đây không phải lần đầu hai người gặp nhau "

Thanh Lam đáp lại

" Đúng vậy, mình có gặp qua anh ấy trong buổi phỏng vấn"

Thanh Lam không biết rằng, đấy không phải lần đầu hai người gặp nhau. Chàng trai trên sân thượng hôm ấy và người được đưa vào câu hỏi của Tuệ Di thật ra chỉ là một. Không khí trong xe như trầm xuống.

Chẳng mấy chốc hai ngày cuối tuần trôi qua nhanh chóng, sáng mai là ngày đầu tiên cô đi làm, đắp mặt nạ trên da, Thanh Lam vừa thư giãn vừa xem tin tức. Tập đoàn Vương Đình chính thức lấn sân sang lĩnh vực bất động sản là chủ đề nổi bật trong ngày. Trên báo còn hết sức khen ngợi vị giám đốc trẻ tuổi nhưng tài giỏi.

Cô không nhịn được nghĩ tới người đàn ông ấy, ngón tay bất giác nhập thông tin tìm kiếm, kết hiện ra chỉ một vài tin tức viết về những dự án anh tham gia. Bên dưới còn xuất hiện một tấm ảnh chụp lại khoảnh khắc anh trao học bổng cho trẻ em vùng núi. Người đàn ông trong ảnh nở nụ cười mang phần ấm áp.

Thanh Lam không hiểu sao mỗi lần gặp anh tim cô đập rất nhanh, trong lòng luôn nảy sinh cảm giác sợ hãi khi đến gần. Đóng lại máy tính, hôm nay cô quyết định sẽ đi ngủ sớm, trong lòng háo hức chờ đến ngày mai.

Gần hai giờ sáng, Thanh Lam vẫn chập chờn không ngủ được, trong lúc mơ màng cô lại thấy được cảnh tượng quen thuộc .

Một bé gái mặc váy hồng đáng yêu, trên tay cầm một con búp bê bằng gỗ, sau đó búp bê của cô bị cậu bé mắt hí giật lấy ném xuống hồ.

Cô bé không ngừng khóc nhìn búp bê càng trôi xa, bên tai bỗng vang lên giọng nói của một cậu bé.

" Mau xuống lấy đi Tiểu Mỹ, búp bê của em trôi mất rồi kìa, nhanh xuống đi nào"

Âm thanh như thôi thúc cô bé, cô từng bước tiến xuống nước. Khi nước gần tới đầu gối, bỗng một lực mạnh từ sau xô cô ngã xuống, trong lúc vô lực vùng vẫy cô chỉ kịp thấy hai người vừa chơi cùng với mình xoay người chạy về phía căn nhà gỗ.

Thanh Lam giật mình tỉnh dậy, trên người toàn mồ hôi, đã rất lâu rồi cô mới thấy lại giấc mơ ấy. Đầu cô rất đau, giấc mơ này đã theo cô hai mươi mấy năm, cô không dám kể với ai ngay cả mẹ mình. Tâm trí cô vẫn nhớ như in nụ cười đắc ý của cậu bé ấy, lạnh lẽo đến quỷ dị.

Thanh Lam mở tủ lạnh, lấy ra một ít ra và trứng, qua một lát chế biến đã có ngay bữa sáng, đứng trước gương nhìn vào đôi mắt thâm đen của mình cô không khỏi cười khổ.

Mở tủ quần áo, cô chọn chiếc sơ mi màu trắng phối cùng quần tây đơn giản, kéo ngăn dưới lấy một đôi cao gót. Trang điểm xong nhìn qua một lượt cô tự hài lòng.

Khóa cửa rồi nhanh chóng xuống lầu, hôm nay cô lựa chọn đi xe buýt. Từ trạm tới chỗ làm chỉ mất khoảng hai mươi phút. Buổi sáng trên đường bắt đầu nhộn nhịp, đứng gần cô là một nhóm sinh viên đang cười nói vui vẻ, Thanh Lam nhớ về mình cũng vừa kết thúc những chuỗi ngày như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro