CHƯƠNG 13: XƯNG TÂM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xưng Tâm trước là chưởng sự trong cung Đức phi, đối nhân xử thế trước sau cẩn thận thỏa đáng, rất được yêu thích, còn được Lương Trường Hỷ chính miệng khen ngợi, nói là một người thật sự có năng lực, có ý thu nhận hắn làm con nuôi, cũng không biết tại sao việc này sau đó không thành, thế nhưng Lương Trường Hỷ vẫn yêu thích hắn như cũ. Đức phi bất ngờ qua đời, tất cả nội thị trong cung đều bị trục xuất về phòng thái giám, những kẻ có thể nghĩ được biện pháp đều đã đến chỗ mới, nhưng Xưng Tâm không biết vì sao vẫn còn lưu lại nơi đó.

Lần này là bất ngờ xảy ra chuyện, mới đưa hắn từ phòng thái giám điều tới làm việc.

Kiều Ngọc có chút sợ sệt, y phân vị thấp, lại là người của Thái Thanh cung, những ngày qua bị bọn thái giám bắt nạt quen, lại nghe nói đây là một người quyền cao chức trọng, là một chưởng sự rất được yêu thích, khó tránh khỏi tăng thêm mấy phần sợ hãi.

Y xếp ở vị trí sau cùng, lén lút liếc mắt nhìn người đang đứng trước cái ghế vuông. Xưng Tâm vóc người thon dài, tấm lưng thẳng tắp, không giống những thái giám khác hiện ra khúm núm, không đủ thể diện. Hắn ước chừng hai mươi tuổi đầu, khuôn mặt rất thanh tú, da trắng như bạch ngọc, khi cười rộ lên giống như có gió nhẹ lướt qua, là dáng người Giang Nam điển hình. Dáng dấp vóc người đều rất tốt, chỉ là quá gầy, một lớp da thịt mỏng manh che lấp xương cốt, thân thể đơn bạc.

Người đứng phía trước đều đã mang thực hạp rời đi, đằng sau cũng không còn ai khác, rốt cuộc cũng đến lượt Kiều Ngọc.

Xưng Tâm âm thanh trong sáng, ôn hòa hỏi: "Ngươi tên là gì? Là tiểu thái giám của cung nào?"

Xưng Tâm tuy còn trẻ tuổi, nhưng phục vụ cực kì ổn thỏa, tuy nói là sáng nay mới bất ngờ bị điều đến đây, nhiều lắm cũng chỉ mới qua hai ba canh giờ, đã đem mỗi phần lệ của từng cấp bậc nhớ rõ, tuyệt không xuất hiện sai lầm.

Kiều Ngọc có ngốc, lâu dài cũng hiểu được bởi vì mình là cung nhân của Thái Thanh cung mới phải chịu ức hiếp nhiều như vậy. Trước đó còn nghĩ Xưng Tâm không biết mình, trước tiên cứ đem đồ ăn lừa gạt tới tay đã, có thể ăn một bữa ngon cũng tốt, hiện tại giấc mộng liền vỡ tan rồi.

Y lúng ta lúng túng nói: "Ta là Lương Ngọc, từ Thái Thanh cung đến".

Xưng Tâm trên mặt còn mang nụ cười hơi ngẩn ra. Vị chủ nhân trong Thái Thanh cung kia, trong cung không ai không biết, chính là phế Thái tử bởi vì chuyện Trần gia phản loạn mà bị bắt tới. Ngày xưa Thái tử có bao nhiêu vinh sủng, nay đã sớm hóa thành mây khói, không tồn tại nữa. Hiện nay người trong cung đều hận không thể giẫm một cước lên người hắn, mới có thể lấy lòng Phùng quý phi.

Nhưng những điều này với Xưng Tâm đều là chuyện râu ria, hắn không có ý định bò lên cao nữa, đối với quyền thế tiền tài cũng không theo đuổi, quan trọng nhất là....

Xưng Tâm trong lòng hơi động.

Kiều Ngọc cho là lại phải mang cơm thừa hôm qua trở về, thất vọng thở dài, trừng mắt nhìn thực hạp, lại trông thấy Xưng Tâm bưng mấy đĩa rau xanh vừa mới xào vẫn còn bốc hơi nóng đi ra, lại thêm hai đĩa thịt xào, một tô thịt hầm, cộng thêm một bát canh gà xé sợi, để đầy cái thực hạp không lớn lắm của y.

Kiều Ngọc hơi há to miệng, lòng tràn đầy tò mò duỗi dài cổ, một lọn tóc nhỏ rơi xuống bên tai, ngu ngơ hỏi: "Cái này, cái này, hợp với phần lệ quy định sao? Ngài đây là, có thể coi như vì việc tư mà làm trái luật lệ không nha?"

Từng này đồ vật quả thực so với trước kia chênh lệch cũng quá xa rồi.

Xưng Tâm nghe thấy lời nói ngây thơ không cấm kị của y, nhịn không được bật cười, hắn đã rất lâu không có thật tâm cười qua, không nhẹ không nặng mà giáo huấn y: "Tiểu hài tử làm sao nói chuyện không biết lựa lời như thế? Họa từ miệng mà ra, đạo lý này không ai dạy ngươi hay sao? Lại nói chỗ này có cái gì không phù hợp phần lệ quy định, thực hạp lớn như thế, có thể nhét bao nhiêu đồ, không mở ra xem thì ai mà biết được?"

Hắn cúi đầu nhìn Kiều Ngọc: "Ngươi sẽ giống như vừa nãy, đem chuyện này nói cho người khác biết sao?"

Kiều Ngọc che miệng, liều mạng lắc đầu, lại lén lút mở ra hai ngón tay, lộ ra phân nửa đôi môi, mở ra đóng lại một hồi, dùng môi ngữ biểu đạt: "Sẽ không nói!"

Xưng Tâm cười cười, hắn chưa từng thấy thái giám nào hài hước như vậy, lại thêm Kiều Ngọc rất ngoan ngoãn, chọc người yêu thích. Xưng Tâm nhìn đứa bé kia cằm thật nhọn, ánh mắt lại trong suốt sáng ngời, tuổi mới bao lớn, trước kia người chịu trách nhiệm chỗ này lại là Bạch Húc Tam, ở Thái Thanh cung cũng khổ cực không ít. Hắn không nghĩ sâu hơn, từ vỉ hấp phía sau bưng ra một cái bánh ngọt trứng gà hấp củ từ, dùng giấy dầu bọc ba bốn miếng, nhét vào trong tay áo Kiều Ngọc, nhìn ánh mắt sững sờ của y, tỉ mỉ dặn dò một câu: "Cho ngươi ăn, đừng nói cho người khác, cái này đúng thật là ngoài phần lệ đó".

Kiều Ngọc cũng không phải giống như lúc mới ra khỏi Thái Thanh cung, ngu ngốc đến phương hướng cũng không nhìn rõ, y len lén gật đầu, giống hệt con chuột nhỏ ăn trộm gạo, đảo mắt trái phải đánh giá, bỗng nhiên nhớ ra điều gì, liền hỏi: "Vậy ta có thể lén lút chia cho người khác không? Ta không nói là ngài cho, cứ nói là rơi trên mặt đất, ta nhặt được".

Y muốn chia cho Trường Nhạc An Bình một ít, người ta đối xử tốt với y, cho y bánh màn thầu lâu như vậy, y cũng phải báo đáp bọn họ.

Xưng Tâm hơi cau mày; "Ngươi nghĩ đâu ra nhiều lời lừa người lung tung như thế? Là người của ngự thiện phòng sao?"

Kiều Ngọc cảm thấy người trước mắt tính tình rất tốt, yên tâm lớn mật mà gật đầu, lại không nói ra tên bọn họ.

Trong lòng Xưng Tâm cũng đoán được tám phần mười, phỏng chừng là y muốn cho bằng hữu một ít,. Hắn chưa từng gặp một đứa nhỏ đáng yêu như thế, khó tránh khỏi càng nhẹ dạ, không đành lòng trách móc nặng nề, nói: "Ngày hôm nay ta mới đến đây, lẽ ra nên mời người trong ngự thiện phòng một bàn tiệc rượu, mấy tiểu thái giám kia không thể cùng chưởng sự ngồi chung một bàn, vậy liền chia cho mỗi người hai khối điểm tâm này, coi như thành toàn tâm ý của ngươi, có được hay không?"

Hắn ở trong cung nhiều năm như vậy, làm người cẩn thận, trong công việc trước nay không mắc sai lầm, lần này không biết có phải vì Kiều Ngọc quá mức đáng yêu, làm hắn váng đầu hay không nữa.

Kiều Ngọc ngẩng đầu nhìn hắn, đem bánh ngọt giấu thật kĩ, mang theo thực hạp, cười nói: "Xưng chưởng sự, ngài thật là tốt!", liền đạp đôi chân ngắn, bạch bạch bạch chạy ra ngoài, tay chân vung vẩy hệt như chú chó con vui mừng.

Xưng Tâm đưa mắt nhìn theo y, muốn kêu y đi chậm một chút, chỉ thấy Kiều Ngọc cuối cùng vẫn nhịn không nổi, lúc sắp ra khỏi cửa lén lén lút lút từ trong tay áo bẻ một khối bánh ngọt nhỏ, nhét vào trong miệng, lại chột dạ lau lau vụn bánh, ngược lại làm cho ngón tay dính phần bánh khét bôi lên mặt, thật sự là bịt tai trộm chuông, làm điều thừa.

Xưng Tâm lắc lắc đầu, ngồi trên ghế vuông nở nụ cười một hồi, liền nghĩ tới Thái Thanh cung, phế Thái tử, Trần gia, còn có trận chiến ở Nam Cương kia, lại không cười nổi.

Thời điểm Kiều Ngọc trở lại Thái Thanh cung đặc biệt vui vẻ, bởi vì nhảy nhảy nhót nhót quá mức, thiếu chút từ trên bậc thang té lộn mèo một cái, được thị vệ đỡ, còn rất lễ phép nói cảm ơn, bước vào cửa.

Hiện giờ đã sắp sang thu, cây cỏ héo tàn, Cảnh Nghiễn đang đứng trên nền đá, đem lá rụng cành khô quét vào một kho hàng nhỏ khô ráo, đề phòng mùa đông không còn lửa than có thể dùng cứu nguy.

Kiều Ngọc lập tức nhào tới, ngọt ngào cùng hắn kể chuyện buổi sáng, tỉ mỉ nói Xưng Tâm giúp y đổi đồ ăn, cho y điểm tâm, cuối cùng còn giúp y hoàn thành tâm nguyện, lòng đầy ngóng trông mà than thở: "Xưng Tâm chưởng sự thật sự là người tốt".

Cảnh Nghiễn cười cười, đáy mắt âm u lại không nhiễm chút ý cười: "Làm sao, tốt bao nhiêu?"

Kiều Ngọc nghiêng đầu, đem thực hạp cẩn thận để qua một bên: "Ta cũng không biết, ngược lại ngày hôm nay vừa nhìn thấy hắn, lúc hắn còn chưa cho ta điểm tâm, đã cảm thấy hắn cực kỳ tốt".

Cảnh Nghiễn mở thực hạp, từng món từng món bưng ra, mỗi phần đồ ăn đều tỉ mỉ xem qua, lại từ trong tay áo móc ra một cái bình nhỏ, đổ ra một viên thuốc bỏ vào bát canh gà xé sợi, khuấy một chút, sau đó mới đóng nắp lại, không nhanh không chậm nói: "Vậy lúc ban đầu tiểu Ngọc cùng ta gặp mặt, ta còn chưa giúp ngươi bắt con đom đóm, ngươi là có cảm giác thế nào?"

Kiều Ngọc vui vẻ đem điểm tâm từ trong tay áo hoàn chỉnh lấy ra, không chú ý tới động tác của Cảnh Nghiễn, nghe vậy trợn tròn cặp mắt: "Chuyện này làm sao mà giống nhau được! Lúc ta vừa nhìn thấy điện hạ, liền cảm thấy đặc biệt đặc biệt cực kì tốt, chính là, là tốt đến không ai sánh bằng!".

Y luôn luôn có thể rất ngây thơ chân thành mà nói ra những điều khiến người khác yêu thích.

Cảnh Nghiễn không cùng y đi tính toán chuyện của Xưng Tâm nữa, tiếp nhận hai khối điểm tâm Kiều Ngọc đưa, lại chỉ nếm thử một miếng, còn lại đều đút cho Kiều Ngọc. Y chính là miệng lớn bụng nhỏ, ba bốn miếng điểm tâm vừa xuống bụng, liền ngay cả cơm trưa trông đợi đã lâu cũng không ăn nổi.

Cảnh Nghiễn nói mỗi thứ đều lưu lại một ít để y ăn buổi tối, chỉ có canh gà xé sợi là lừa y uống mấy chén, bụng nhỏ hơi phồng lên cũng còn chưa ngưng. Kiều Ngọc cau mày, một bên uống canh một bên ngẫm nghĩ, có phải mình lâu quá không uống canh này, sao cứ có cảm giác ngửi thấy mùi thuốc.

Y cự tuyệt thật nhiều lần đều không thành công từ chối được, không thể làm gì khác hơn là khổ khổ cực cực mà hưởng thụ sự dằn vặt ngọt ngào này, còn hỏi Cảnh Nghiễn: "Chưởng sự đối xử với ta tốt như vậy, là tại sao chớ?"

Cảnh Nghiễn làm bộ trầm tư chốc lát, liền đưa lên non nửa chén canh, rất ung dung nói: "Bởi vì tiểu Ngọc quá mức đáng yêu, hắn nhìn thấy ngươi, liền muốn đối xử tốt với ngươi".

Kiều Ngọc nghe lý do này, suy nghĩ hồi lâu, rất nghiêm túc nói: "Ta cũng thấy vậy".

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Ngọc chân thành biểu thị mình chính là siêu cấp đáng yêu.

Đoán xem cp phụ là Xưng Tâm với ai nào?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro