CHƯƠNG 4: Hổ con

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau Kiều Ngọc tỉnh lại, phảng phất đã đã ngủ rất lâu, trở mình từ trên giường ngồi dậy. Trời đã sáng choang rồi, xung quanh lại không có thân ảnh của Thái tử.

Y nhớ lại mình là tới để chăm sóc Thái tử, vội vội vàng vàng từ trên giường nhảy xuống, thiếu chút nữa là ngã, may mà đỡ được bàn trang điểm, miễn cưỡng giữ vững thân thể, lại hướng ngoài điện chạy đi. Nhưng Thái Thanh cung quá lớn, y lại chưa từng tới bao giờ, suýt chút đã lạc đường.

Rốt cục cũng tìm ra tới cửa lớn ở chủ điện. Kiều Ngọc lá gan nhỏ như chim sẻ, luôn có chút sợ ở những nơi xa lạ, cứ đứng ở ngưỡng cửa duỗi cổ nhìn. Y nhỏ người, náo động lại không nhỏ, trong Thái Thanh cung trống rỗng liền tràn ngập tiếng bước chân. Cảnh Nghiễn ngồi trên bậc thang cách đó không xa nghiêng mặt sang, thoáng nhìn Kiều Ngọc cúi đầu xuống, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết tràn đầy ủ rũ. Ước chừng là bởi vì từ phủ nội vụ tới, y chỉ mặc một bộ cung y không vừa vặn, một đầu tóc dài đen bóng rối tung trên lưng, vì động tác quá lớn mà làm lộ ra cổ và vai, ống tay áo rất dài, nếu lại xoa thêm phấn son, không chừng liền có thể đi lên đài hát hí khúc.

Thế nhưng cũng rất hợp. Đứa trẻ đẹp như vậy, cho dù diễn xướng không hay, cũng sẽ không có gánh hát nào từ chối. Cảnh Nghiễn thần sắc ôn hòa, để đồ trong tay xuống, hướng Kiều Ngọc đang ngó dáo dác vẫy vẫy tay.

Kiều Ngọc vừa nãy còn đang ủ rũ, gương mặt thoáng chốc trở nên sinh động, y buồn bã tới nhanh, đi cũng nhanh, rất dễ dàng thỏa mãn, như chim non mới sinh nhào tới trước người Cảnh Nghiễn.

Cảnh Nghiễn đang ngồi ở trên bậc thang, bên cạnh chất đầy giá gỗ cũ nát, tựa hồ là muốn tháo dỡ ra. Kiều Ngọc học theo bộ dáng Cảnh Nghiễn, nỗ lực duỗi ra hai chân, tay chống cằm nghiêng đầu hỏi: "Điện hạ đang làm gì đấy?"

Cảnh Nghiễn cầm lấy một thanh gỗ, ước lượng trong tay, nghiêng đầu nói: "Nếu về sau phải ở chỗ này, cũng nên dọn dẹp một chút. Trong phòng đồ đạc có thể dùng không còn lại bao nhiêu thứ, ta dùng mấy thanh gỗ cũ hợp lại làm vài món đồ tốt." Hắn nói xong liền đưa tay chỉ chỉ khoảng đất bên cạnh, phía trên mặt dùng cành cây vẽ chút hình dáng, viết chút ghi chú, sớm đã có chuẩn bị mười phần.

Kiều Ngọc trừng mắt nhìn, lại xích gần đến một chút, nóng lòng muốn thử nói: "Điện hạ thật là lợi hại, ta cũng muốn giúp".

Cảnh Nghiễn không có đáp ứng, vỗ vỗ tay, lau đi bụi bẩn còn dính trên mặt Kiều Ngọc một cái, nói: "Ngươi tuổi còn nhỏ, không cần làm những thứ này. Ngồi đàng hoàng ở đây coi như là đã giúp đỡ ta". Ngón tay hắn thon dài trắng nõn, cũng rất lạnh lẽo, đụng tới chỗ da dẻ ấm áp, khiến Kiều Ngọc không nhịn được co rúm một chút, lại không né tránh, luôn miệng bảo đảm: "Điện hạ chớ bêu xấu ta, ta, ta vẫn luôn rất biết điều, chưa bao giờ quấy rối".

Lúc y nói những câu này, phảng phất đã quên hết trước kia đánh vỡ nghiên mực trong thư phòng như thế nào, còn có không cẩn thận dội nước lên bài tập Cảnh Nghiễn phải nộp vào hôm sau. Ngược lại chỉ cần không bị bắt tại trận, mặt y liền không đỏ một chút nào.

Những chuyện này Cảnh Nghiễn đều nhớ kĩ, hắn thu tay về, không đem mấy chuyện xấu hổ kể ra với Kiều Ngọc đang nói khoác không biết ngượng, cũng không quá tin tưởng y sẽ chịu ngồi yên, liền hứa hẹn: "Nếu ngươi có thể ngoan ngoãn đợi đến buổi trưa, chờ ta tu bổ xong gia cụ, sẽ khắc cho ngươi một con thỏ nhỏ, thế nào?"

Kiều Ngọc tính tình trẻ con, nghe được có lợi ích còn muốn cò kè mặc cả, nói: "Con thỏ nhỏ là để bé gái chơi, vậy ta, ta muốn hổ con, có được hay không?"

Cảnh Nghiễn híp mắt một cái, tiếp tục mài cạnh viền: "Không thích thỏ con sao?"

Kiều Ngọc cau mày, như đang suy nghĩ một việc hệ trọng, đắn đo một hồi mới nói: "Ta, ta thấy chỉ có trên y phục nữ hài tử mới thêu thỏ nhỏ, nam hài muốn dũng mãnh uy vũ chút, sao có thể muốn thỏ nhỏ chớ!"

Cảnh Nghiễn nghiêng đầu đi, tỉ mỉ quan sát Kiều Ngọc vài lần. Y hiện tại mang một đôi mắt sưng tấy, da dẻ trắng noãn, lại mang tâm tính trẻ con ngây thơ, so với bé gái còn muốn giống thỏ con, nào có cái gì là dáng dấp uy mãnh của lão hổ.

Cảnh Nghiễn trong lòng hơi động, gật gật đầu. Kiều Ngọc thật vui vẻ. Một lát sau, y lại co hai đầu gối, đâm đâm cánh tay Cảnh Nghiễn một chút, cẩn thận hỏi nhỏ: "Điêu khắc hổ con có phải sẽ vất vả hơn so với thỏ nhỏ hay không? Nếu là như vậy, ta, ta cũng không cần hổ con, có thỏ con là được rồi. Kì thực, không có thỏ con, cũng không sao hết". Nói xong mấy chữ cuối cùng, âm điệu càng ngày càng thấp, càng ngày càng không nỡ, nếu không phải Cảnh Nghiễn ngồi gần bên cũng không nghe được rõ ràng.

Kiều Ngọc là sợ Thái tử mệt mỏi, trong lòng nghĩ, chính mình không cần hổ con thỏ con, cũng sẽ ngoan ngoãn bồi tiếp, càng sẽ không gây ra chút phiền nhiễu nào.

Nét mặt y giống như một tấm gương sáng tỏa ra ý nghĩ trong nội tâm, Cảnh Nghiễn liếc mắt một cái liền nhìn thấu, vỗ vỗ đầu y, giống như đùa giỡn một món đồ chơi nhỏ thú vị, nói: "Không có phiền toái gì hết, chờ hổ con của ngươi đi".

Kiều Ngọc đàng hoàng ngồi xổm bên cạnh Cảnh Nghiễn, cũng không an phận được bao lâu, một hồi dùng tay áo giúp Cảnh Nghiễn lau mồ hôi, một hồi liền múc nước giếng lên cho hắn uống, thỉnh thoảng lại còn oán giận Thái Thanh cung quá âm trầm đáng sợ, cỏ dại mọc còn cao hơn so với mình.

Cảnh Nghiễn nghiêng người dựa vào một bên hành lang, lớp sơn trên tường loang lổ bóc ra, đã không còn nhìn ra bên trên miêu tả cái gì, thế nhưng lại càng tôn thêm Cảnh Nghiễn mặt mày như tranh vẽ.

Kiều Ngọc nâng cằm, ngước đầu, trong đôi mắt to tròn chỉ có một mình Cảnh Nghiễn. Y biết Thái tử khổ sở, nhưng lại không có biểu hiện ra, càng không muốn nói với người khác. Như vậy cũng không có sao, Kiều Ngọc cũng sẽ không hỏi. Y tự nhận mình là một tri kỷ tiểu thị đọc, sẽ không phạm vào tâm ý Thái tử. Y trước nay vốn là người thẳng tính, ai đối xử tốt với y, y liền đối tốt với người đó.

Hiện tại Kiều Ngọc cũng không có thể làm cái gì khác, chỉ có thể đi theo bồi tiếp Thái tử, làm cho đối phương biết rằng, hắn không phải chỉ có một mình.

Mà lúc Kiều Ngọc nghiêng đầu sang hướng khác ngắm hoa, ánh mắt Cảnh Nghiễn lạnh lùng rơi trên người y. Kiều Ngọc như có thiên tính của động vật nhỏ, tựa hồ cảm ứng được cái gì, nghi hoặc mà quay đầu, lại nhìn thấy Cảnh Nghiễn vẫn ở chỗ cũ sửa chữa đồ gỗ, không có phát hiện.

Mặt trời lên cao đến đỉnh, đã là sau giờ ngọ, trước cửa Thái Thanh cung rộn ràng truyền đến tiếng vang, là có người mang đồ vật được phân phát tới.

Trước cửa Thái Thanh cung có hai đội cấm vệ quân thay phiên canh gác tuần tra, tên dẫn đầu đem mấy bao vải kiểm tra trong ngoài ba lượt, mới phái một tiểu thị vệ đi mời thống lĩnh nắm giữ chiếc chìa khóa còn lại, hai cái ghép với nhau mới mở được cửa. Mà cửa chính là từ ba tầng cửa sắt đúc thành, nghe đâu từ lúc hoàng tử đầu tiên bị áp giải vào đây đã hơn hai trăm năm chưa từng mở ra, thời gian qua nhanh, đến cửa cũng đều mọc không ít dây leo cùng rêu xanh.

Năm đó Đại Chu Thái tổ có dặn, cửa này tuyệt đối không vì con cháu Cảnh thị phản loạn triều đình mà mở.

Chiếu theo lệ cũ, phế Thái tử một khi vào Thái Thanh cung, ngày sau nếu không có ý chỉ của Nguyên Đức đế thì không thể bước ra cửa cung một bước, nếu làm trái lệnh, cấm vệ có thể lập tức giết ngay tại chỗ, tiền trảm hậu tấu. Mà người ngoài cũng không thể bước vào một bước, chỉ có một ngoại lệ, chính là tiểu thái giám được chọn lựa theo vào cung, có thể liên hệ trong cung với bên ngoài.

Kiều Ngọc nghe động tĩnh bên ngoài liền bước ra cửa, cũng chỉ có thể đứng trên bậc thang, bị thị vệ hai bên trái phải ngăn cản. Cái này cũng là quy định của Thái Thanh cung, mặc dù là tiểu thái giám được chọn, trong mười ngày đầu mới vào cung cũng không thể đi ra ngoài, trái lệnh liền chém.

Bên ngoài cửa cung có năm tên thái giám, là từ Điển cấp thư khoan thai chậm chạp tới, dẫn đầu là một tên thái giám mặc trường bào xanh đen, đỉnh đầu mang khăn vấn, tuổi trên dưới ba mươi, xem trang phục phối sức có thể thấy cấp bậc cũng không cao. Hắn phủi phủi bụi trên y phục, tựa hồ cực kì ghét bỏ nơi này, hất hàm sai khiến bốn tên thái giám tầm mười bảy mười tám tuổi ở phía sau, giọng điệu chanh chua: "Nhanh nhanh đem mấy thứ đồ này chuyển xuống đi, cũng chẳng phải thứ tốt gì, đem cấp cho chủ nhân cao quý nào, không cần cẩn thận phục dịch, cầm nhẹ để nhẹ".

Mấy thái giám phía sau động tác liền trở nên vội vã, đem đồ vật trên xe ném bừa xuống đất. Kiều Ngọc kiễng chân nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy cảnh như vậy liền nóng nảy, chỉ vào bọn họ nói với thị vệ: "Bọn họ, bọn họ đối xử với đồ đạc của Đại hoàng tử như thế, các ngươi cũng không quản sao?"

Thị vệ mặt mày lạnh tanh, làm như không nghe thấy lời nói của y, chỉ nắm lấy bội đao chặt chẽ chặn ngang cửa. Tên thái giám dẫn đầu vừa ngẩng đầu lên, ánh mắt âm trầm, trên mặt còn mang theo ý cười, lạnh lẽo nói: "Ta còn không biết tại một nơi như thế này vẫn còn có thứ đồ trung tâm vì chủ, đáng tiếc ngươi một mảnh lòng thành, chỉ sợ là cái gì cũng không đạt được". Nói xong liền quay đầu, đạp tiểu thái giám bên cạnh một cước: "Ở chỗ này lâu một chút, dù nhận được hoàng ân nhiều thế nào cũng phải nhiễm xúi quẩy, còn không nhanh lên. Buổi trưa không ăn cơm à? Đập đồ cũng làm không xong, muốn gia gia đá mấy đá mới có sức hả?". Mấy tên phía sau cùng cười to, tận lực đem đồ vật ném mạnh trên đất, trêu chọc Kiều Ngọc vẫn đang nhón chân xem.

Không có ai để ý đồ vật của Cảnh Nghiễn, hắn đã bị nhận định, đời này lưu lạc đến đây là đã không còn cơ hội vươn mình. Cho dù Nguyên Đức đế có ban phát nhiều vinh sủng hơn nữa, cũng sẽ không rớt trúng nơi này nửa phần, vậy cần gì đối với hắn tôn kính? Ngoài mặt còn gọi hắn Đại hoàng tử, kì thực trong lòng những người này sợ là so hắn với một con chó nuôi bên người Phùng quý phi cũng không bằng.

Việc trong cung đều là như vậy, chuyện xấu xa ngấm ngầm quá nhiều, cho dù có một chút thật tâm, cũng chỉ như sương thu mỏng manh, đợi mặt trời lên liền biến mất không thấy tăm hơi, đã sớm tàn trước bình minh.

Chỉ có Kiều Ngọc vẫn còn. Y tuổi nhỏ, sau khi vào cung cũng chỉ chịu mấy ngày khổ ở chỗ tẩm cung của Phùng quý phi, những lúc khác đều bị Cảnh Nghiễn nuông chiều. Vì vẫn luôn bị hạn chế ở Đông cung, ngay đến quy củ đều không có học, gặp chuyện vẫn còn tính tình trẻ con. Y đối với lời dặn của tên quản sự thái giám lúc trước đã quên không còn một mống, lúc này chỉ muốn xông ra cùng mấy tên vô lại kia lý luận. Kết quả chân còn không có bước ra được một bước, thị vệ ngoài cửa đã rút đao khỏi vỏ, hàn quang thấu xương, cách Kiều Ngọc không tới nửa tấc.

Kiều Ngọc cảm giác trên cổ phát lạnh, sợ tới rút lui hai bước, chân vấp ở thềm cửa, thiếu chút té lộn nhào. Y từ nhỏ đã sợ binh khí, có lẽ là do suy diễn quá nhiều, nhìn thấy đao kiếm đầu óc liền sẽ tự động hiện ra cảnh tượng máu me giàn giụa, hại y sợ gần chết.

Nhưng ngay cả như vậy, lông mi đều sắp ướt nước, Kiều Ngọc vẫn là cắn răng, kiên cường chống đỡ bản thân gan so với chuột nhắt còn nhỏ hơn đi về phía trước, y phải bảo vệ đồ của Thái tử.

Đáng tiếc bước chân y quá nhỏ, cũng sợ hãi mà nhắm mắt không dám nhìn đao của thị vệ, chậm rãi đi tới, còn chưa ra bên ngoài, chỉ nghe phía sau truyền đến giọng của Cảnh Nghiễn. Y nghiêng đầu, mặt mũi nhăn thành một đoàn, đầy mặt oan ức, nhìn thấy Thái tử đứng trên thềm đá màu xám đen, thần sắc ôn hoà yên tĩnh. Thái tử âm thanh rất nhẹ, gọi tên của y một lần liền không nói thêm gì, chỉ đem đồ vật cầm trong tay hướng ra bên ngoài quơ quơ.

Đó là một con hổ nhỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro