Chương 2: Trở về nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trà và bánh ngọt đã được thư kí chuẩn bị mang vào trong. Triết Ngọc vẫn đang ngồi trên bàn làm việc, bà chỉ liếc mắt nhìn một cái liền nhanh chóng rời khỏi bàn làm việc đi đến ghế sô pha.

"Cô để ý xem lịch nghỉ lễ trung thu năm này kéo dài bao lâu."

Nữ thư kí lấy điện thoại mở màn hình tìm kiếm.

"Năm nay ngày nghỉ lễ trung thu vào ngày 15/9 và được nghỉ bù thêm hai ngày, tổng cộng là ba ngày ạ. Chủ tịch muốn đi nghỉ dưỡng hay sao ?"

Triết Ngọc vội lắc đầu.

"Không... Năm nay tôi muốn gọi bọn trẻ về ăn tết trung thu. Cô mau chóng gọi báo cho Mạc Hi, Mạc Quân về nhà dịp nghỉ lễ nhé. À lên lịch cho tôi cả thực đơn nữa, tôi muốn mối cả khách ngoài."

Thư kí gật đầu nhanh chóng ra ngoài, sau một lúc liền chạy vào báo cáo.

"Thưa bà, cô Mạc Hi nói còn có việc không thể về ạ."

Bà không hài lòng liền kêu thư kí ra ngoài, trực tiếp gọi điện cho con gái.

"Mẹ à, con còn phải tập trung ôn thi, mấy môn trước đó con đều thi không tốt."

Mạc Hi buồn chán lên tiếng.

"Đã lần nào mẹ thành công bắt con về nhà được đâu. Lần này mẹ quyết, con bắt buộc phải về nhà nếu thấy đi lại vất vả mẹ sẽ cho người đến đưa con về."

Triết Ngọc dứt khoát một lời liền cúp máy. Mạc Hi gọi lại đến vài lần đều bị ngắt máy, cô chán nản gào lên.

Diễm Tinh từ giường trên ngó đầu xuống " Lại muốn trốn nhà theo trai à, lần này chắc là không thoát được rồi."

Mạc Hi bất bình kêu lên " Tớ ở lại là có lý do chính đáng đấy nhé"

Diễm Tinh từ trên giường leo xuống đứng chắn trước mặt cô " Anh học viên cảnh sát trường bên là lý do của cậu còn gì. Đúng là đồ quỷ dại trai"

Mỗi năm có đến vài dịp nghỉ lễ thường niên, trường đều cho sinh viên nghỉ học để về nhà, nhưng Mạc Hi rất ít khi về nhà dù bạn bè trong kí túc đã về hết cô vẫn nhất quyết ở lại.
Việc này diễn ra quá nhiều lần khiến mẹ cô vô cùng tức giận thường xuyên gọi điện thúc giục nhưng đa số đều không lay chuyển được dụng ý của Mạc Hi.

Mạc Hi lần này có chút sợ hãi nếu không trở về mẹ cô sẽ giống như đã cảnh cáo lập tức cho người đợi cô ngoài cổng trường cưỡng ép bắt cô trở về.

Mạc Hi liền nhanh chóng thu dọn hành lí, cô chán nản kéo chiếc vali ra khỏi khuân viên trường, cô vừa đi đến cổng trường liền để ý đến các sinh viên nữ vô cùng náo nhiệt đứng vây đông một chỗ.

Sau khi lại gần Mạc Hi liền phát hiện ra Dương Kì một thân phục đen vai đeo một chiếc ba lô quân nhu lớn đứng trước cổng trường cô.

Nếu không phải chiếc ba lô đã bán đứng vẻ ngoài của anh thì chắc chắn các nữ sinh đều sẽ hiểu lầm anh không phải là sinh viên trường bên bởi vẻ ngoài vô cùng điển trai với nước da hơi ngăm nhưng lại rất mịn màng không giống như người thường xuyên huấn luyện trên thao trường.

Mạc Hi hốt hoảng chạy thật nhanh đến xen vào  bên trong đám người lao đến cạnh anh.

"Dương Kì sao cậu lại ở đây ?"

Dương Kì vươn tay cầm lấy chiếc vali phía sau cô rồi mới trả lời.

"Cô không nói với cậu sao?... Lần này đại đội của tớ không có lịch trực nên được về phép đủ ba ngày nghỉ lễ, tớ đến chờ cậu cùng về."

Mắt cô liền sáng bừng.

"Thật sao... Đáng ra cậu phải gọi cho tớ chứ sao lại đừng đợi thế này. Mau đi thôi chứ không sớm thì muộn bác bảo vệ sẽ nhanh chóng đuổi cậu đi cho mà xem."

Giang Tô không có quá nhiều các trường Đại học, phần lớn người dân từ vùng khác đến đều là các sinh viên trường học viện cảnh sát và trường Đại học văn hóa báo chí.

Hai ngôi trường chính là một khu vực phân chia bình đẳng nữ giới và nam giới, nếu trường cảnh sát phần lớn là nam giới thì trường của cô là một mặt trái ngược hoàn toàn khi là ngôi trường với số đông là các nữ sinh theo học. Vì vậy mà mỗi khi có một nam sinh hay một nữ sinh xuất hiện ở một trong hai trường đều sẽ trở thành tâm điểm chú ý của các sinh viên.

Dương Kì đã hơn nửa năm không về nhà , mỗi lần về đều chỉ được nghỉ vài ngày theo quy định về phép. Thường những dịp nghỉ lễ anh đều phải ở lại trường và mỗi lần như vậy Mạc Hi đều sẽ lén gọi anh ra phía sau trường vượt tường mang cho anh những món ăn truyền thống để anh và cô không thấy nhớ nhà.

Nhiều lần như vậy Dương Kì cũng thắc mắc lí do Mạc Hi cũng ở lại giống mình, cô chỉ luôn lắc đầu than vãn bản thân nợ môn quá nhiều nếu không ở lai ôn thì sẽ sớm bị tống khứ khỏi trường.

Dương Kì ngồi sát cửa sổ quay sang liền thấy Mạc Hi đã ngủ say, đầu cô liên tục lắc lư theo độ rung của máy bay, thấy vậy anh nhanh chóng đỡ lấy đầu cô trên vai mình nhưng được một lúc cô liền cảm thấy không thoải mái, rời khỏi vai anh quay người nằm duỗi mình.

May mắn ghế ngoài cùng không có khách ngồi nên cô có thể nằm ngang trên hàng ghế. Anh đã đi máy bay cùng cô vài lần về Bắc Kinh nên biết cô bị say máy bay nếu suốt chuyến bay cô giữ trạng thái tỉnh táo chắc chắn sẽ làm kinh sợ đến người ngồi kế cô.

Máy bay vừa hạ cánh, Dương Kì và Mạc Hi nhanh chóng có người đến đón. Cô đầy vẻ mệt mỏi ngồi vào ghế sau cùng.

"Tớ mệt quá, dường như đã bị rút hết sức lực rồi."

Dương Kì vui vẻ bật cười.

"Tớ đã nói cậu nên ngồi hạng thương gia, thì giờ cậu chắc chắn sẽ không mệt thế này."

Mạc Hi ngồi bật dậy lắc đầu liên tục.

"Không được, tớ muốn ngồi cùng cậu mà. Nếu mà xung quanh tớ toàn người lạ thì tớ sẽ say hơn bây giờ cho xem."

Anh thích một cuộc sống bình thường, là một người làm công ăn lương, tiêu sài có chi có giữ nên luôn chọn mua hạng vé thường khi đi máy bay. Dù nhiều lần mẹ cố tình đặt vé thương gia cho nhưng Dương Kì đều tìm cách đổi lại vé vì vậy mà Mạc Hi cũng thường xuyên đổi vé để đi cùng hạng với anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro