Chương 05: Giải thể và thay đổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Triều Vũ tiến đến hôn lên đôi môi hơi khô khốc của Giang Dương. Giang Dương nhắm mắt lại, trong phòng rất yên tĩnh nhưng Giang Dương có thể nghe được Tô Triêu Vũ đang dùng nụ hôn trìu mến nói với anh rằng từ nay về sau, đau đớn của em là anh ban cho, đau đớn của anh có em chia sẻ.

Trong ánh sáng đỏ cam mơ hồ, đôi mắt xanh ẩn chứa vạn lời lặng lẽ nhìn chằm chằm Giang Dương. Hai người ôm nhau hồi lâu, Giang Dương vừa bôi thuốc lên vết thương cho Tô Triêu Vũ vừa nói: "Gần đây có một chút rắc rối liên quan đến Phi Báo đoàn nhưng anh nghĩ có thể giải quyết được."

Tô Triêu Vũ cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: "Anh yên tâm, em nghĩ em có thể nhanh chóng học được."

Giang Dương áy náy cười: "Nếu không phải thời kỳ khẩn cấp, anh sẽ đích thân dạy em cách chỉ huy quân, em không cần phải vất vả như vậy trong rất nhiều việc."

Sau đó anh lấy ra hai cuốn sổ bìa da dày cộm đưa cho Tô Triêu Vũ: "Là nhật ký khi nhập ngũ năm mười sáu tuổi và ghi chép lần đầu dẫn quân lúc hai mươi tuổi, lúc ấy còn chưa có Phi Báo đoàn. Tiểu đội Phi Báo cộng thêm anh chỉ có mười người, anh cũng từng là thiếu tá đội trưởng. Em bớt thời gian xem qua một chút, có lẽ sẽ có ích."

Tô Triêu Vũ sửng sốt, Giang Dương tựa như cố ý lại có vẻ vô tình mở ra cánh sổ quá khứ cuộc đời – những chuyện xưa phủ đầy bụi thời gian, những thống khổ mà anh chưa bao giờ nhắc đến với ai, những ngày tháng tuổi trẻ mông lung vui vẻ, anh ấy lại thản nhiên an tâm giao nó vào tay cậu.

Giang Dương đương nhiên có thể nhìn thấu hết thảy tâm tư của Tô Triêu Vũ, anh nhẹ nhàng hôn lên trán Tô Triêu Vũ: "Anh không phải chỉ huy cao thâm khó lường, anh là người em yêu sâu đậm – Giang Dương."

Tô Triêu Vũ còn chưa kịp đã được Giang Dương bế lên, trực tiếp mang đến phòng nghỉ ngơi tư nhân của chỉ huy cạnh bên, đặt lên giường nhỏ: "Nghỉ ngơi một lát nhé, anh có chuyện phải nói với Lâm Nghiên Thần. Anh sẽ phái người đưa hai người trở về sau."

Tô Triêu Vũ cười lên: "Anh không thật sự muốn đánh anh ấy chứ? Suốt chặng đường Lâm đội đều cực kỳ căng thẳng."

Giang Dương cũng cười, đưa bình xịt giảm đau và thuốc mỡ cho Tô Triêu Vũ, rót nước nóng cho cậu, đặt lên chiếc bàn nhỏ cạnh gối đầu, bảo: "Anh nghiêm khắc với mỗi một người trong Phi Báo đoàn như nhau, thật, tiểu binh của anh."

Tô Triêu Vũ cẩn thận quấn chăn bông quanh mình, vô cùng xấu hổ cụp mắt "Ừm" một tiếng, Giang Dương dặn dò thêm vài câu rồi sải bước đi ra ngoài.

Khi Giang Dương trở lại, Tô Triêu Vũ vẫn còn đang nửa mê nửa tỉnh, mơ mơ màng màng trông thấy bóng dáng cao lớn đi đến ngồi cạnh bên giường; phòng không mở đèn, Giang Dương dựa vào tay vịn ghế xoa mạnh chân mày, Tô Triêu Vũ đã hoàn toàn tỉnh táo nhưng không hề động đậy. Trong ánh sáng yếu ớt, người chỉ huy luôn thể hiện mình trong trạng thái hoàn hảo đang buông bỏ sự mệt mỏi và phiền muộn, một lúc sau, anh đứng dậy, hôn lên trán Tô Triêu Vũ, thấp giọng nói: "Dậy đi, anh bảo tài xế đưa hai người về."

Lâm Nghiên Thần đứng ở cửa với tác phong quân nhân chỉnh tề nhưng vết thương trên môi và sắc mặt nhợt nhạt cho thấy anh không thể tự mình lái xe, Trình Diệc Hàm đang đợi ở bàn làm việc với một chồng văn kiện, Giang Dương chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ vai Tô Triêu Vũ, dặn dò Lâm Nghiên Thần mấy câu mới để họ đi.

.

Tô Mộ Vũ đã cải tạo lại căn nhà duy nhất mà cha mẹ để lại một cách đáng kinh ngạc. Sau khi một nhà thiết kế lành nghề bất đắc chí loại bỏ bức tường không chịu lực, ông đã phân chia lại bố cục và nâng cao trần cùng các đường nối góc, vô hình trung khiến căn nhà trở nên rộng hơn. Các bức tường màu bột ngọc trai trắng như tuyết sơn hoa văn hoa cúc cao bằng nửa người tạo nên sự tương phản thị giác rõ nét với chân tường màu gạch và sàn gỗ tích hợp. Tô Mộ Vũ lại chuyển hết đồ đạc cũ xuống tầng hầm và thay thế chúng bằng nội thất mới mẻ tinh xảo có thể gấp gọn – cậu thậm chí đã thay đổi quyết định bốn lần, đổi những chiếc đèn màu vàng mờ mờ thành những chiếc đèn tiết kiệm năng lượng gắn chìm trong tường, đồng thời kết hợp chúng với rèm cửa và ga trải giường màu sắc nhẹ nhàng trung tính. Cậu ôm Bối Đế ngồi trong phòng vừa mới tan hết khí độc, nhấp một hớp nước chanh, rất đắc ý nghĩ đến cảnh khi Tô Triêu Vũ trở lại, phản ứng đầu tiên của anh ấy sẽ là há hốc mồm kinh ngạc sau đó nhanh chóng đỏ mặt cúi người: "Thật xin lỗi, đi nhầm nhà."

Vỗn dĩ, Giang Lập dựa theo sự phân phó của anh trai mà "chăm sóc" thật tốt Tô Mộ Vũ nhưng hết lần này đến lần khác phát hiện ra rằng sự chênh lệch tuổi tác tuyệt đối không thể xem nhẹ, nhất là khi Tô Mộ Vũ hơn cậu đến tận 8 tuổi.

Để đưa Tô Mộ Vũ đi thư giãn mà không thu hút sự chú ý từ bên ngoài, Giang Lập đã đặc biệt đặt chỗ tại một sân golf thuộc sở hữu của anh rể một trong những cấp dưới của nguyên soái Giang và ước chừng phải tiêu gần hết tiền tiêu vặt - vì có nhiều tầng quan hệ, cậu không thể phách lối đến và đi một cách miễn phí. Tô Mộ Vũ từ chỗ tỏ ra ít quan tâm đến môn thể thao này trở thành người ghi điểm đứng đầu, sảng khoái trải qua một ngày cùng Giang Lập. Khi quản đốc mang hóa đơn đến, Giang Lập cố gắng giữ bình tĩnh, suýt chút nữa đã lén hộc máu, ngay lúc cậu đang định cầm bút ký tên thì Tô Mộ Vũ bình tĩnh uống một ngụm nước khoáng, móc một chiếc thẻ mờ nho nhỏ từ trong túi ra đưa cho quản đốc. Đây có nghĩa là giảm giá. Con trai nhỏ nhà họ Giang vốn muốn tự chủ tài chính, khi liếc nhìn số thẻ và dãy số trên máy quẹt lại hộc máu thêm lần nữa: số 9 và trọn vẹn 75.000 điểm! Trên đường về lại xe, Tô Mộ Vũ đưa thẻ cho Giang Lập: "Đây cũng là lần đầu tiên anh sử dụng, nhìn có vẻ khá tốt nhỉ?"

Kể từ đó, Giang Lập đã âm thầm thay đổi cách tương tác với Tô Mộ Vũ, từ một chàng trai quý tộc gần như trưởng thành biến thành một nam sinh trung học ngây thơ. Trên thực tế, cậu cùng lắm cũng chỉ là một sinh viên đại học năm thứ nhất dưới 18 tuổi. Tuy đã chính thức được chuyển đến Bộ Ngoại giao để làm việc cho chính phủ nhưng trước mặt Tô Mộ Vũ cậu giống như một con cáo tinh xui xẻo, ngay lập tức bị xé bỏ lớp ngụy trang, đánh trở về nguyên hình trẻ con.

"Cáo nhỏ mắt xanh không linh rồi!" – Giang Minh mỉa mai châm chọc anh thứ trong khi khinh thường chọt chọt chiếc áo phông tràn đầy sức sống tuổi trẻ của anh mình – "Thật ngây thơ."

Giang Lập cảm thấy mình rất vô tội, thầm xúc động, nếu không nghiêm túc tiếp xúc với Tô Mộ Vũ, ai sẽ nhìn ra bí mật thực sự ẩn giấu trong đôi mắt xanh biển của chàng trai trẻ 25 tuổi này?

.

Lâm Nghiên Thần nhe răng nhếch miệng dựa vào ghế sau, chiếm hơn nửa chỗ ngồi, Tô Triêu Vũ chỉ có thể áp vào cửa, đôi mắt xanh biển hiện lên một nỗi buồn thoáng qua.

"Đừng nhìn tôi như vậy..." – Lâm Nghiên Thần vẻ mặt đau khổ vặn vẹo cơ thể - "Lão đại chính là lôi thần đánh tung nóc nhà..."

Sự ví von kỳ lạ này khiến Tô Triêu Vũ bật cười không mấy phúc hậu. Chiếc xe rẽ vào một đường quẹo và hoàn toàn ra khỏi phạm vi quản lý của trụ sở căn cứ, điên cuồng chạy trên đường quốc lộ biên giới.

"Một nửa chuyện này đều là do cậu!" – Lâm Nghiên Thần cay đắng nhéo Tô Triêu Vũ một cái – "Cậu đần thật, chỉ huy một đội thôi mà cũng đội sổ cho được, sao hay vậy?"

"Tôi làm sao có thể đối phó với những nhân tài quý báu mà anh ta tìm được?" – Tô Triêu Vũ vừa tức vừa buồn cười nhưng trong lòng lại có chút chán nản – "Phi Báo đoàn quy định không được tiến hành bất kỳ hình thức thi đấu solo nào nhưng Ngô Tiểu Kinh từ đó đến nay không từ bỏ ý định muốn đánh một trận với tôi, tôi không đánh thì bị chụp mũ "bình hoa" vào đầu, danh hiệu "quán quân lục chiến tinh anh quốc tế" lập tức trở thành cái danh hão."

"Cậu không hẹp hòi như vậy chứ hả, thiếu tá Tô Triêu Vũ?"

"Đây không phải là điểm mấu chốt." – Tô Triêu Vũ thở dài thật sâu – "Chỉ có anh, tôi và một số ít sĩ quan cao cấp biết sự tồn tại của tiểu đội thứ 5 là để cung cấp cho cao tầng quân đội thủ đô vào nửa cuối năm nay, tất cả những gì phải làm là thiếp thân hộ vệ – đâu có chỗ cho sự kiêu ngạo và thiếu kiên nhẫn?"

"Cậu cũng hiểu ha!" – Lâm Nghiên Thần mỉm cười, thay đổi tư thế, miễn cưỡng ngồi yên – "Cho nên tôi lệnh cho Viên Tâm Thành chèn ép họ."

Dứt lời, bờ môi đầy thương tích của anh nhếch lên cười khổ, thay đổi chủ đề: "Tôi thay cậu chịu một nửa, cậu nhớ kỹ đấy, lần sau trả lại cho tôi một nửa kia, cậu hiểu không?"

Tô Triêu Vũ suy nghĩ một chốc, nhìn người tài xế đang tập trung lái xe trước mặt sau đó liếc nhìn Lâm Nghiên Thần một cái mới gật đầu: "Tôi suy đoán được một chút không biết có đúng hay không."

Lâm Nghiên Thần ra hiệu để cậu tiếp tục.

"Không tính đội số 5, tỷ lệ nạp tân binh của Phi Báo đoàn đột nhiên giảm sút, đây là điều đầu tiên; khi hai ban thợ cơ khí dành riêng cho Phi Báo đoàn được chuyển đi, tôi đang bị phạt gập bụng trong thao trường, kết quả là hôm nay họ xuất hiện ở căn cứ, đây là điều thứ hai; khi tôi đi đến nhà bếp để ăn khuya, tôi nghe thấy trưởng bộ phận hậu cần nói với đầu bếp rằng bữa ăn thêm cho đơn vị di động bây giờ sẽ chia 8 phần đưa đi những đại đội khác nhau, đây là điều thứ ba; tất cả những điều này chứng minh Phi Báo đoàn đang tiến hành một cuộc thay đổi hành chính quy mô lớn rất gian nan nhưng tôi không biết cụ thể những thay đổi đó là gì."

Lâm Nghiên Thần dựa vào ghế mềm, xoa mạnh má, thở dài một tiếng thật rõ ràng. Tô Triêu Vũ không nói nữa, cậu đọc được chữ "bingo" trong sự bất lực của đối phương. Khoảng năm, sáu phút sau, Lâm Nghiên Thần nhìn khung cảnh dần dần hoang vu bên đường, cuối cùng cũng mở miệng: "Đúng vậy. Lệnh trực tiếp từ thủ đô đã đến căn cứ 45 ngày trước và ra lệnh giải thể, xây dựng lại Phi Báo đoàn trong vòng ba tháng."

Tô Triêu Vũ thiếu chút nữa là cắn phải lưỡi, đồng thời đột nhiên hiểu vì sao tình nhân mắt hổ phách lại đau đầu như vậy – đội ngũ xuất sắc mà anh tự mình thành lập, chỉ dựa vào một mảnh văn kiện từ hoàng đế ở thủ đô xa xôi... nói giải thể là giải thể, nói thay đổi là thay đổi?

"Tướng ở xa có thể không phục tùng quân lệnh." – Tô Triêu Vũ buột miệng nói ra.

Lâm Nghiên Thần bật cười: "Câu này cho thấy lão đại đánh cậu là đúng. Chẳng lẽ bây giờ cậu mong lão đại chơi tới bến sau đó chờ quân đội phái người đến giải tán chúng ta?"

Tô Triêu Vũ giật mình: "Sau mà gấp thế? Tôi không thấy mạng lưới tổ chức của Phi Báo đoàn có điểm yếu chết người nào. Chỉ sợ giải thể và cải tổ chỉ là ngụy trang, giải trừ quân bị và giảm bớt quyền lực mới là điểm mấu chốt."

giải trừ quân bị: cắt giảm nhân viên vũ trang và trang bị quân sự

"Lúc này mới đúng là lục chiến tinh anh." – Lâm Nghiên Thần tùy tiện khen cậu một câu, lúc xe hơi quẹo cua, anh đau đến mức suýt nữa thì nhảy lên trên ghế, không đợi ổn định chỗ ngồi đã thấp giọng tức giận nói – "Ngay cả nguyên soái Giang cũng bất lực trước việc này, bốn trong bảy đại nguyên soái ký tên coi như thông qua, mà tất cả những bằng chứng trong nghị án đều là xuyên tạc, ý định của trung ương chỉ có một..."

Bây giờ thì ngại có lái xe nhưng sau khi trở về Phi Báo đoàn thì Tô Triêu Vũ có lẽ không có cơ hội nói chuyện sâu sắc như vậy với Lâm Nghiên Thần, Lâm Nghiên Thần hạ giọng, lãnh đạm bảo: "Trung tướng Giang Dương còn quá trẻ tuổi, binh quyền trong tay quá lớn; Phi Báo đoàn quá tinh nhuệ, công trạng lấn át quân đội. Chỉ như vậy mà thôi."

Tô Triêu Vũ nghiến răng lắng nghe, đôi lông mày tuấn tú không khách khí nhướng cao, răng thỉnh thoảng va vào nhau vang lên mấy tiếng ken két. Lâm Nghiên Thần tin rằng nếu bây giờ tờ giấy nghị án kia xuất hiện trước mặt, thiếu tá tóc biếc sẽ ngay lập tức xé nó thành từng mảnh, ngấu nghiến nhai nuốt. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro