Thiển Thiển sẽ không bị đánh!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Nixiaonuo

Edit: siw

Buổi tối trong phòng cấp cứu của bệnh viện, tiếng khóc của một cô gái va vọng trên dãy hành lang trống trải, âm thanh thê thảm và thảm thiết, nghe rất đau lòng.

Những người trong phòng truyền dịch bên cạnh nhìn ra hành lang, sự tò mò khiến họ tự hỏi chuyện gì đang xảy ra. Tuy nhiên, họ chỉ có thể biết được âm lượng phát ra là từ phòng tiêm ở trạm y tá. Kim tiêm nhỏ giọt có hạn và bệnh nhân đang truyền dịch sợ kim bị dịch chuyển họ sẽ bị đau lần nữa, nên họ đã từ bỏ ý định tiếp tục hóng drama.

Một lúc lâu sau, một người đàn ông bước nhanh xuống hành lang với một cô gái trong tay, đi đến phòng truyền dịch.

Cô gái rất cao nên có vẻ hơi chật chội trong vòng tay của người đàn ông, và đôi chân dài không che được với đầu gối uốn cong càng làm tăng gấp đôi vóc dáng của người đàn ông.

Cánh cửa phòng truyền dịch khép hờ, mắt cá chân của cô gái chắn ngang khung cửa không vào được. Người đàn ông xoay người sang một bên và bế cô gái vào cửa. Anh ta tìm một chiếc ghế và đặt cô gái ngồi lên đó.

Nhưng ngay sau khi mông cô gái chạm ghế, cô ấy lại bắt đầu khóc, có lẽ là do vết tiêm vừa rồi đau quá nên khóc rất nhiều.

Trời đã tối rồi, mấy người ở bên truyền dịch cũng đã hơi mệt, cô gái ấy trông như người lớn, vóc dáng cao lớn, nhưng lúc này, cô ấy đang khóc như một đứa bé, không có sự kiềm chế của người lớn chút nào. Mọi người bắt đầu quan tâm và bắt đầu suy đoán về chuyện gì đã xảy ra.

Tiếng thút thít của cô gái khiến đứa trẻ đang truyền dịch dừng ăn đồ ăn vặt trên tay mà ngây người nhìn cô, đôi tay nhỏ bé bí mật bấu chặt vào lớp vải trên ống quần của mẹ.

Người đàn ông không còn cách nào khác đành ngồi xuống ghế ôm cô gái vào lòng. Đột nhiên, vì khóc quá nhiều nên nó làm rối loạn đường thở, cô gái ho sặc sụa như thể bị sặc.

Vì chuyện này mà sự chú ý của mọi người lại bị thu hút bởi chuyển động của cô gái, và họ nhìn qua. Cô gái dường như cũng cảm thấy mọi người đang nhìn mình nên càng vùi đầu sâu hơn vào vòng tay của người đàn ông như một con mèo con.

"Mẹ, có phải chị cũng sợ đau khi tiêm thuốc không?"

Những người trong phòng truyền dịch đều đang nghịch điện thoại di động nói chuyện với nhau, thanh âm của bọn trẻ không lớn, nhưng trong phòng truyền dịch tương đối yên tĩnh, giống như sấm sét, nghe rõ từng chữ.

Mẹ cậu bé đưa ngón trỏ lên miệng ra hiệu đừng nói to như vậy sẽ làm phiền đến mọi người nghỉ ngơi. Đứa trẻ vò đầu bứt tai, có lẽ cảm thấy mình không làm gì sai nên giật mạnh góc áo của mẹ, mong nhận được câu trả lời. Mẹ của cậu bé rõ ràng không muốn trả lời câu hỏi này nên đã xé một gói bánh quy ra, cầm một miếng và đút vào miệng cậu bé. Cậu bé ăn bánh quy và nhanh chóng quên mất nó.

Nhưng tai của cô có thể nghe rõ từng chữ, mặc dù cô vẫn còn sốt nhưng phản ứng và cách của mọi người nhìn về bản thân mình dường như nhiều hơn gấp mười lần so với trước đây cô đều cảm nhận được.

Cô có chút ngại ngùng, thậm chí còn hoảng sợ chui sâu vào trong vòng tay người đàn ông, mong thoát khỏi chốn đông người này càng sớm càng tốt.

Cô y tá bước vào với hai cái chai treo và dụng cụ y tế để truyền dịch, gọi tên cô xong, người đàn ông giơ tay ra hiệu, cô y tá chuẩn bị ở bên cạnh.

"Tô Thiển, duỗi tay ra cho y tá nhé, sau khi truyền dịch là sẽ hết bệnh."

"Anh, em không muốn, đau quá ~"

Người đàn ông đưa tay vuốt mái tóc rối bù của cô, có lẽ do khóc nên mồ hôi nhễ nhại, nhiều tóc đã bết vào trán, nên cần chỉnh sửa một chút.

Cô bĩu môi và miễn cưỡng đồng ý, nghĩ đến sẽ đưa tay phải ra, nhưng đột nhiên cô lại phân vân, mắt nhìn qua lại giữa tay trái và tay phải, và sau một lúc suy nghĩ, cô vẫn đưa tay trái của mình cho y tá.

Y tá buộc dây cao su vào cổ tay cô, mạch máu trên mu bàn tay dần dần lộ ra, y tá dùng tăm bông nhúng cồn y tế nhẹ nhàng bôi lên mu bàn tay mỏng manh.

Cô biết sẽ bị kim đâm vào nên nhanh chóng vùi đầu vào vòng tay của anh trai mình.

Cũng may, tay nghề của chị y tá rất tốt, Tô Thiển chỉ cảm thấy đau một hồi, sau đó không khỏi hơi nhíu mày. Chất lỏng dược liệu chảy vào cánh tay từng đoạn dọc theo mạch máu, cánh tay cảm nhận được chất lỏng dược liệu đang lạnh lẽo chảy xuống cánh tay, từng chút một chảy vào trong cơ thể.

Y tá cố định kim truyền dịch, sau một vài câu nói, người đàn ông hỏi:

"Phòng cấp cứu còn giường trống không?"

"Vẫn còn một ít chỗ trống, chỉ cần thêm 20 tệ."

Người đàn ông gật đầu, y tá bước đến để giúp giữ chai dịch đang treo và chuyển nó sang phòng bên.

Bọn trẻ ở bên cạnh nghe được chị gái được nằm truyền dịch, bánh quy trong miệng cũng không còn thơm nữa, bắt đầu làm nũng với mẹ muốn nằm trên giường để truyền dịch.

Mẹ đứa trẻ không nói gì mà chỉ trừng mắt nhìn cậu bé một cách hung dữ, cậu bé sợ bị mẹ dạy dỗ nên chỉ biết bĩu môi và không nói gì nữa. Nhìn chị ấy được bế ra ngoài, trong mắt cậu bé đầy vẻ ghen tị, như đang nghĩ nếu mai này lại đi truyền dịch nhất định phải dùng số tiền dành dụm được để kiếm cho mình một chiếc giường rồi nằm xuống.

[ à chỗ này là truyền dịch (còn có nghĩa là truyền nước á) phải ngồi chớ không có nằm như ở VN mình, ngồi 2 3 tiếng mỏi lưng thí mồ, VN sướng chán. ]

Tô Thiển được anh bế tới giường bệnh phòng bên cạnh, tuy rằng giường ở đây không mềm mại chút nào, chăn gối vẫn có mùi hôi nhưng không cần phải ở trong phòng truyền dịch và bị các loại ánh mắt tứ phía nhìn chằm chằm vào nữa thì đã tốt rồi.

Cô dần cảm thấy buồn ngủ, suy nghĩ bay bổng, cô trở về nhà.

Hôm nay anh có việc nên không ở nhà, Tô Thiển nằm trên giường một mình nhìn bàn máy tính trống không, trong lòng có chút hưng phấn, hôm nay sẽ không còn phải bị tên quỷ lớn kia nhìn chằm chằm cô học bài nữa rồi. Cô nằm trên giường không muốn nhúc nhích chút nào, cầm điện thoại trên tay vui vẻ lướt những đoạn video ngắn.

Những đứa bạn trong nhóm chẳng đáng yêu chút nào trong mắt cô, chúng luôn mong anh trai đánh cô.

"Hôm nay Tô Tô có bị đánh không?"

"Tô Tô rất tốt! Tô Tô sẽ không bị đánh!"

Tô Thiển đã lớn tiếng phản đối trong nhóm, nhưng cô càng giải thích và càng tức giận bao nhiêu thì bạn bè trong nhóm lại càng thích thú và họ không ngừng chế giễu cô. Cô tức giận đến nỗi điện thoại không còn hấp dẫn nữa nên trùm chăn lên đầu ngủ thiếp đi.

Buổi trưa, bụng cồn cào muốn phản đối, Tô Thiển sờ sờ bụng một cách miễn cưỡng, không muốn đứng dậy.

Tô Thiển nghĩ rằng nên xây một đường ray tốc độ cao từ phòng ngủ đến nhà bếp, để có thể đến tủ lạnh mà không cần ra khỏi giường.

Tô Thiển đầu bù tóc rối lê thân thể mệt mỏi đến tủ lạnh, trong tủ lạnh là hộp cơm trưa mà anh đã chuẩn bị trước khi đi làm. Tô Thiển bỏ hộp cơm vào lò vi sóng, qua lớp kính của lò vi sóng, bên trong có ánh đèn vàng nhẹ, có tiếng vo ve.

Bữa ăn buổi trưa đối với Tô Thiển không thú vị, không phải vì sự khéo léo của anh trai, mà bởi vì ăn một mình thật sự rất chán. Cô rất cần tìm một cái gì đó để làm, vì vậy cô bắt đầu lục tung mấy cái hộp trong nhà, vừa ăn xong nên năng lượng vô hạn, cô lại dừng trước tủ lạnh.

Tô Thiển nhớ đến những que kem đã mua để trong ngăn đá, và cô đã phải mất một thời gian dài để thuyết phục anh trai mua và để chúng ở nhà. Mỗi lần cô muốn ăn, anh đều sẽ nói:

"Ăn sau bữa tối!"

Nhưng sau khi ăn xong thì bị anh trai lôi vào bàn học, nếu không quan tâm đến việc học và cư xử không đúng mực thì khi anh tức giận sẽ không cho ăn kem que. Tô Thiển đếm bằng đầu ngón tay, từ khi mua mấy cái que kem này, cô chưa từng ăn một cái nào. Dù có chút lo lắng nhưng vì sợ anh về sẽ không cho nên cô vẫn mở ngăn đông.

Cảm giác lành lạnh ập đến trực tiếp mê hoặc Tô Thiển, một luồng năng lượng bạch tiên đột nhiên xuất hiện trong ngăn đông, và những que kem trong ngăn kéo trong suốt thấp thoáng.

Cô nhanh chóng lấy từ bên trong ra một cây kem, cẩn thận giấu bao bì dưới đáy thùng rác rác rồi bắt đầu nằm trên ghế sô pha nhăm nhăm. Đây là lần đầu tiên cô được ăn kem trong vài tuần qua, trước khi cô cảm nhận được mùi vị, trên tay cô chỉ còn một cái que trần trụi.

Tô Thiển nhếch môi, nghĩ đến việc nhớ lại mùi vị của kem, nhưng vẫn không nhớ ra. Cô trầm ngâm đi đến ngăn đá của tủ lạnh, ngồi xổm xuống, lấy ra một cái khác từ trong ngăn kéo, nghĩ thầm:

"Ăn hai cái thôi, anh sẽ không phát hiện đâu."

( sai lầm tuổi trẻ từ đây mà ra chớ đâu.)

Tô Thiển vội vàng giấu bao bì vào thùng rác, lập tức chạy đến nằm trên sô pha nếm thử, ăn được nửa bữa, cô mới nhận ra thứ cô vừa ăn không giống cái vừa rồi, mặc dù cô đã nếm thử hương vị của que kem này rồi, nhưng có vẻ như cô chỉ thích hương vị của những que kem đầu tiên.

Tô Thiển đi đến tủ lạnh và lấy một que kem khác, thề sẽ tìm cho được chiếc que mà cô ấy đã ăn lần đầu tiên. Cuối cùng, khi ăn đến que thứ bảy, cô đã nếm được mùi vị quen thuộc. Tô Thiển cảm thấy no nên nằm trên ghế sofa và lại bắt đầu nghịch điện thoại, cơn buồn ngủ ập đến khiến cô chìm vào giấc mơ.

Tô Thiển mơ thấy mình đang ngồi trên thuyền, ở một con sông nhỏ như trong truyện cổ tích, hai bên bờ sông có vô số kem và kem. Tô Thiển đang ăn kem dọc đường đi, gió thổi vi vu, cô vui vẻ thưởng thức phong cảnh dọc đường đi, nhưng đột nhiên cô phát hiện có một con sói lớn xấu xí đột nhiên xuất hiện trên bãi cỏ ven sông, nó chạy nhanh về phía cô và lỗ tai cảm thấy đau nhói, Tô Thiển hét lên và tỉnh dậy đột ngột.

Tô Thiển phát hiện lỗ tai thật sự rất đau, con sói lớn hung ác đang thực sự xông tới, anh đang đứng trước mặt cô, tai vừa bị anh kéo thật mạnh, vành tai đỏ bừng.

Anh đứng trước ghế sô pha và chỉ vào những que tre nằm rải rác trên giấy gói.

"Em đã ăn bao nhiêu?"

"Không ... không nhiều lắm, chỉ là, một chút thôi, hehehe ~"

Ánh mắt anh dần trở nên trầm trọng, đồng thời xắn tay áo lên.

Tô Thiển nhận thấy có điều gì đó không ổn, và ngay khi cô đang nghĩ đến việc thoát khỏi nơi phân biệt đúng sai này, thì anh đã nhìn ra được tâm tư của cô nàng.

Phản ứng của cô đã rất nhanh, nhưng anh đã nắm lấy cánh tay của cô, như thể con thỏ không thể phản ứng nhanh hơn con sói xấu lớn. Tô Thiển bị anh bế thắt lưng, đi về phía phòng như con mồi vừa bắt được.

Nhìn căn phòng càng ngày càng gần mình, Tô Thiển lập tức nhận ra mình sắp bị đánh, giãy dụa liên tục, đạp dép lê cũng không có ích lợi gì.

"Ah ah ah, anh, anh trai tốt, em sai rồi, em không nên ăn kem, woo woo woo ~"

Nhưng ai quan tâm đến điều này, anh rút ​​cây thước của Heiyouyou ra khỏi ngăn kéo và cầm nó trên tay.

Khi Tô Thiển nhìn thấy anh mình đang cầm cây thước, cô càng cầu xin lòng thương xót nhưng anh càng phớt lờ cô, chậm rãi đi đến bên giường, và ấn cô nằm xuống đùi anh.

Cái quần ở nhà chỉ có một sợi dây chun, nên anh chỉ cần cởi nhẹ là ra, rồi ném xuống đất. Tô Thiển cảm thấy hạ thể lạnh lẽo, lập tức lấy tay che mông, mặc dù đang mặc quần nhỏ nhưng cô đã có thể cảm nhận được cơn đau sắp phải chịu đựng.

"Anh à, nghe em nói đi, em sẽ giải thích cho anh ... à!"

Tô Thiển tay vẫn còn quá yếu, trực tiếp bị anh giữ chặt ở phía sau, tay còn lại của anh thì nắm lấy quần nhỏ. Với sự đấu tranh của năm tháng, đồ lót cũng trượt xuống từ chân đến mắt cá.

Tô Thiển cảm thấy lạnh trên mông, và sau đó một vật thể mát hơn dính vào mông, và khi nó rời khỏi da thịt, nó liền tiếp xúc với mông của cô theo gió.

Cây thước của anh rơi vào mông trần của Tô Thiển như dự đoán, và đánh vào mông cô vang lên chát chát không ngừng.

Tô Thiển đã khóc sau một thước bị đánh, sau đó là tiếng chan chát của cây thước, và tiếng rên rỉ trong cổ họng, nửa thân trên của cô được anh đặt trên đùi, và cơn đau khiến cô cảm thấy đau đớn giống như khi cá chép đang bơi, nó thường giữ phần trên của nó thẳng. Động tác này hoàn toàn không thể thực hiện hoàn chỉnh khi tập thể dục, nhưng bây giờ cô đã thực hiện hơn 40 động tác trong một nhịp thở dưới sự áp bức của anh.

Bờ mông trần trụi bị thước từng chút một nhuộm đỏ lên. Mỗi lần Tô Thiển muốn lật người đều bị cánh tay của anh đè lại, mỗi lần tránh né là cây thước trong tay anh hạ xuống càng nặng hơn.

Tô Thiển khóc, ngay cả giọng cầu xin thương xót cũng không mạch lạc.

"A, đau quá! A, đau quá, đừng! Đừng đánh nữa! A woo woo!"

Cây thước trong tay anh dần dần dừng lại, Tô Thiển thở hổn hển, nghẹn ngào trong cổ họng, nước mắt giàn giụa trên mặt, trên đỉnh đầu còn vương lại tóc.

"Em đã ăn bao nhiêu?"

"Không, không nhiều..."

Cây thước trong tay anh lại tiếp xúc với mông cô, lần này mạnh hơn và nhanh hơn trước. Tiếng kêu của Tô Thiển bị hoãn lại một giây rồi vang lên, nhưng lần này đầu óc cô đã tỉnh táo và lập tức thừa nhận sai lầm của mình.

"Ahhh! Anh ơi, đừng đánh nữa! Woohoo, em không nhớ, em thực sự không nhớ!"

"Vậy thì để cái mông giúp em nhớ!"

Tiếng thước đánh vào mông càng ngày càng lớn, Tô Thiển vừa nhấc chân cũng không biết quần nhỏ bị đá đi đâu. Cơn đau đọng lại thành những hạt mồ hôi lớn, nhỏ giọt xuống sàn nhà cùng với những giọt nước mắt trên mặt Tô Thiển.

Cô cảm thấy mông đau nhói, tiếng khóc càng ngày càng tuyệt vọng, cô cảm thấy anh nhất định rất hận mình, có lẽ anh đã sẵn sàng đánh mình chết.

Cuối cùng, mông trần của Tô Thiển bị anh đánh sưng tấy lên, biến thành màu xanh tím sau một đợt mắng mỏ mới.

Anh dừng tay lại, nhấc bổng Tô Thiển lên, lau sạch tinh khí ở vùng kín và mồ hôi trên trán, nhét Tô Thiển vào chăn bông. Quần lót và quần ở nhà được anh ngâm vào chậu nước, xem ra tối nay cô không thể mặc quần đi ngủ.

Tô Thiển mệt vì khóc, chăn bông quấn chặt lấy cô, một lúc sau cô ngủ thiếp đi.

Con sói xấu lớn đã tra tấn cô và để cô quay trở lại, nhưng bây giờ không có thuyền hay băng tuyết bên sông, chỉ có bộ dạng xấu hổ và đau đớn không thể chịu đựng được ở mông. Tô Thiển cảm thấy thống khổ và buồn bực, khóe miệng nhếch xuống, không kìm được mà khóc.

Anh ngồi bên mép giường, ôm cô vào lòng, Tô Thiển đã ngủ say, anh liền vào bếp chuẩn bị bữa tối.

Anh giặt đồ lót và quần áo ở nhà của Tô Thiển, treo lên giá treo quần áo ngoài ban công, chuẩn bị gọi con sâu lười đến ăn cơm. Gọi mấy lần nhưng không thấy tiếng trả lời bèn vào phòng, thấy Tô Thiển quấn chặt chăn bông quanh người, không lộ ra một tấc da thịt, anh sờ trán cô nàng, nóng đến mức muốn rán một quả trứng. Anh liền thay quần áo cho cô, sau đó đưa đến bệnh viện.

Nghe anh nói sẽ đưa mình đến bệnh viện, Tô Thiển nhất định không đồng ý, vì đem cặp mông thâm tím đi tiêm thuốc hạ sốt nhất định sẽ bị cười chết mất.

Sau khi nói gì cô cũng không đồng ý đến bệnh viện, anh không còn cách nào khác đành phải gọi điện cho người bạn là bác sĩ và đến bệnh viện nơi anh ấy làm việc để tiêm, sau khi giải thích sự việc, cô quá ngượng ngùng và xấu hổ.

Tuy nhiên sẽ không tốt nếu không có kim hạ sốt, vì vậy cô chỉ có thể bị anh bắt giữ và nhét vào trong xe.


Cuối cùng cô cũng đến bệnh viện, dưới sự hướng dẫn của bạn anh, nên cả hai cũng đã đến được phòng tiêm, nhưng kim hạ sốt phải đâm vào mông, chắc chắn sẽ bị nhìn thấy.

Anh đã giải thích trước tình hình cho bạn, với tư cách là một bác sĩ, anh ấy đương nhiên sẽ không quan tâm.

Nhưng Tô Thiển lại không nghĩ vậy, cô cho rằng mình sắp bị tiêm một mũi thuốc vào cái mông sưng tấy của mình khiến cô càng khóc to hơn. Nỗi buồn và sự bất bình của Tô Thiển luôn được truyền tải trong hành lang của bệnh viện, so với sự đau đớn thấu xương khi bị kim hạ sốt, Tô Thiển càng thêm xấu hổ và đau đớn khi bị người khác biết mình bị đánh đòn.

Thể xác đau khi bị kim châm vào nhưng trong lòng lại đau hơn vì bị mất mặt, nghĩ đến đây cô đã khóc một hồi, khóc rất lâu.

Người bạn đó đã tiêm thuốc hạ sốt và kiểm tra lại thì phát hiện cổ họng của Tô Thiển cũng hơi viêm, cần truyền nước để giảm viêm.

Tô Thiển nằm trên giường, mặc dù mùi ở đây rất hôi và cổ họng cô nhàn nhạt đau, nhưng cảm giác uể oải trong đầu cô cuối cùng cũng dịu đi một chút, sau một ngày trải qua đau khổ, bây giờ mông cô vẫn còn sưng tấy lên.

Anh cởi quần của cô ra, Tô Thiển phát hiện bên trong cô không mặc quần lót, thấy chuyện bất bình, cô chuẩn bị khóc, anh liền vội vàng hôn lên trán Tô Thiển, sau đó Tô Thiển kìm lại.

Sau khi anh cởi quần ngoài của cô, liền nhanh chóng lấy chăn bông che đi. Vùng mông đau nhức khiến Tô Thiển không thể nằm thoải mái mà ngủ thiếp đi, cô chỉ có thể nằm nghiêng, đẩy phần mông sưng tấy ra phía sau để không cho sức nặng đè lên. Cô cố gắng điều chỉnh vài lần, cuối cùng cô cũng tìm được vị trí thoải mái cho mình, và dần chìm vào giấc mơ.

Trong giấc mơ, Tô Thiển thấy anh mình đã nói với những người xung quanh và những đứa bạn trong nhóm. Bọn họ cười và liên tục chọc ghẹo cô. Tô Thiển che đi cặp mông sưng tấy của mình, bĩu môi hờn dỗi, cô nghĩ nếu cùng bọn họ đi ăn tối, không có mặt anh trai, cô nhất định sẽ bị cười nhạo. Điện thoại bất ngờ có tin nhắn, lại là lũ bạn trong nhóm:

"Hôm nay Tô Tô bị đánh?"

Tô Thiển không thể chịu đựng được nữa, hét vào màn hình:

"Tô Tô rất tốt! Tô Tô sẽ không bị đánh!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro