Chân dung gia đình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Tác giả: Tiểu Ngư Pikachu.
Thể loại: F/F
*** Truyện edit chưa có sự cho phép của tác giả.

Ánh đèn đường mờ ảo thắp lên trong đêm, không ngờ hôm nay lại ít người qua lại như vậy, chỉ có một cô gái xinh đẹp lẻ loi đi về phía nhà.

Cô lững thững bước đi, cúi đầu nhìn bóng mình bị ánh đèn kéo tới kéo lui, nhưng rất nhanh có thứ gì đó trên mặt đất đã hấp dẫn cô, cô ngồi xổm xuống, nhặt thứ đó lên.

Đó là một bức ảnh có khung, nhưng bức ảnh bên trong chỉ là một màu trắng và không có gì khác.

Cô khẽ cau mày, cầm bức ảnh lật đi lật lại. Cuối cùng, cô không còn hứng thú với bức ảnh và định đặt nó trở lại thì những dải gỗ trên khung thu hút sự chú ý của cô.

"Hả?" Cô mỉm cười, chậm rãi gỡ các thanh gỗ ra, tự nhủ: "Có dụng cụ mới! Mỗi lần tự làm đều dùng thước kẻ, móc treo, thắt lưng các loại, cũng thấy chán rồi..."

Cô ném bức ảnh về chỗ cũ, cầm thanh gỗ rồi bỏ đi. Bức ảnh lơ lửng rồi chậm rãi rơi xuống đất, nhưng rất nhanh sau đó, một bàn tay trắng nõn gần như không còn chút máu đã nhặt lên. Đó là một cô bé mặc váy trắng, cô bé ấy ôm chặt bức ảnh trước ngực và thẫn thờ nhìn bóng lưng của cô...

Cô ngân nga một bài hát trên suốt quãng đường về nhà, nhưng lại hoàn toàn không để ý đến những ánh mắt đang dõi theo sau lưng mình.

Cô tên Tiểu Tiên, mười tám tuổi. Vừa mới bắt đầu vào đại học và đã ra ở riêng. Chỉ vì một sở thích mà cô rất xấu hổ khi nói đến - cô là một biến thái. Tiểu Tiên đã giữ bí mật này trong lòng chín năm, khi cô còn nhỏ thì luôn có người ở nhà, không tiện cho việc tự làm, điều này khiến cô rất đau khổ. Kể từ khi sống một mình, sẽ không còn những điều đau khổ phải chịu đựng những ham muốn của bản thân nữa!

Tiểu Tiên đi tắm sau khi trở về nhà. Cô cởi bỏ hết quần áo và để dòng nước ấm chảy khắp thân hình yêu kiều của mình. Mặc dù là sinh viên năm nhất nhưng vẻ ngoài hấp dẫn và dáng người duyên dáng đã khiến cô nổi tiếng khắp trường, và tính cách lạnh lùng của cô khiến những người theo đuổi cô muốn dừng lại. Chỉ là bọn họ không biết, trong lòng bọn họ nữ thần cũng có loại này chấp niệm...

Tiếng nước ngừng chảy, Tiểu Tiên bước ra ngoài chỉ mặc độc một chiếc áo trên và phần thân dưới lộ ra bên ngoài. Cô vào phòng ngủ, cầm thanh gỗ rồi nằm xuống giường. Một cặp mông trắng hồng như tuyết lộ ra một cách đáng thương trong không khí, cho dù là một cô gái nhìn thấy cảnh đẹp này, cũng có thể sẽ chảy máu mũi.

Cô giơ bàn tay mảnh khảnh lên, điều chỉnh phương hướng rồi hạ xuống theo tiếng gió.

Chát một cái, trên đôi gò bồng trắng như tuyết hiện lên một vết đỏ. Cảm nhận được cơn đau tê dại, Tiểu Tiên thầm nghĩ rằng công cụ này thực sự rất tốt, nó rất trơn tru và thoải mái khi chiến đấu.

Tiểu Tiên đánh nhiều lần liên tiếp, cơn đau phía sau âm ỉ, nhưng lại thấy thoải mái không thể tả. Cô cứ đánh, cảm thấy cơn đau từ từ lan rộng.

Trong tiếng chan chát giòn tan, cái mông đã hoàn toàn nhuộm một màu hồng đáng yêu, lúc đầu là hồng nhạt, sau đó dần dần sẫm lại...

Tiểu Tiên mỏi vì phải vung tay đánh, muốn đặt thanh gỗ xuống và nghỉ ngơi. Nhưng khi cô hạ tay, cơn đau sau lưng vẫn không ngừng tăng lên, tiếng thanh gỗ vẫn như cũ vang lên.

Điều này kỳ lạ đến mức cô nổi da gà khắp người, cô từ từ quay đầu lại.

Một cô bé mặc áo trắng, tay cầm thanh gỗ ngồi bên cạnh đánh liên hồi.

Làn da của cô bé nhỏ vốn đã trắng đến lạ thường, lại mặc một bộ váy màu trắng, nếu không nhìn kỹ sẽ bỏ qua cô bé.

Tiểu Tiên sợ hãi hét lên, nhảy dựng lên và hỏi cô bé ấy: "Em là ai? Tại sao em lại ở nhà tôi?" Đột nhiên nghĩ rằng mình đang tự làm trước mặt cô gái nhỏ này và bị nó vô tình đánh, mặt cô đỏ bừng. Cô đã không khỏa thân trước mặt mọi người kể từ khi cô 6 tuổi, chứ đừng nói đến ...

Vì vậy, ngay cả khi bên kia là một cô bé, cô cực kỳ nhút nhát.

Cô bé ấy nhìn chằm chằm cô, trên khuôn mặt thanh tú có chút tức giận, cô bé rõ ràng rất xinh đẹp, nhưng Tiểu Tiên lại rùng mình, cô căng thẳng và sợ hãi đến mức không nói được lời nào.

Một lúc lâu sau, cô bé ấy mới khẽ nói: "Chị đã phá hỏng bức chân dung gia đình của tôi."

Tiểu Tiên cảm thấy rất kỳ lạ, "Chuyện xảy ra khi nào vậy?" Cô vẫn cảm thấy hơi ngại ngùng, nhưng khi cô bé ngây người nhìn cô, cô lập tức từ bỏ ý định lấy chăn che nửa người dưới.

Cô bé trong mắt hiện lên một tia oán hận, "Mới nửa tiếng trước, chị đã xé khung ảnh gia đình của tôi, dùng khung ảnh để chị làm..."

"Này, này," Tiểu Tiên không để cô bé kịp nói ra từ đáng xấu hổ đó, vội vàng ngắt lời cô ấy, "Tiểu muội, bức ảnh đó trống không, không phải ảnh gia đình của em."

Cô bé sắc mặt tối sầm: "Đừng gọi tôi là tiểu muội! Ai nói ảnh chụp không có ai? Chị không thấy cha mẹ tôi? Cái gì? Ngay cả tôi cũng không thấy? Vớ vẩn!"

Tiểu Tiên cau mày và nói: "Đừng lộn xộn, rõ ràng không có ai trong bức ảnh đó."

Cô bé nói: "Tất nhiên là không có ai. Có gì lạ?"

Tiểu Tiên càng thêm kinh ngạc, "Tiểu muội muội, em có ý gì..."

Cô bé tức giận, đẩy Tiểu Tiên nằm ngửa ra, lại nhặt thanh gỗ lên lần lượt đánh xuống: "Tôi đã nói rồi, đừng gọi tôi như vậy!"

“Ôi, a…” Cô bé đánh rất mạnh, Tiểu Tiên đau đớn hét lên mấy lần, hét lớn: “Tiểu muội này dã man quá, lúc tức giận thì ra tay đánh người sao? Tôi không biết tên em, cô em nhỏ tuổi hơn tôi, gọi em là em gái thì có gì sai?" Cô cũng muốn thoát khỏi cô bé, nhưng chỉ bị ép nhẹ, giống như bị trói không thể nhúc nhích nửa cm.

"Ai muốn nói chuyện với em gái của chị? Tên tôi...tên tôi...là...Fantum! Còn chị, chị tên gì? Nói cho tôi biết!" vài cái đánh mạnh vào mông.

Tiểu Tiên đau đến mức suýt nữa kêu lên, cảm thấy cô bé này quá bá đạo, liền hét lên: "Em lấy thái độ này mà thẩm vấn phạm nhân sao? Tôi không muốn nói ra! Fantum, cái tên này nghe không hay chút nào!" và nó thật kỳ lạ.

Thêm hai cái tát nữa, và cả hai đều vào mông. Tiểu Tiên kêu lên đau đớn, quay đầu nhìn, mông cô đã bị đánh đến mức đỏ bừng, sưng cao.

Fantum cười lạnh nói: "Chị họ Trần, tên là Tiểu Tiên, chị thật sự cho rằng tôi không biết sao? Thái độ của chị cũng rất tệ, hơn nữa còn nói tên tôi lạ. Dựa vào hai điểm này, chị nên bị trừng phạt."

Sau đó, thanh gỗ trong tay cô bé như một cơn bão rơi xuống cặp mông đỏ bừng của cô, mỗi lúc một nặng hơn.

Tiếng chát chát không còn trong trẻo lanh lảnh như lúc đầu nữa mà trở nên có chút nghẹn ngào, lẫn vào đó là tiếng sụt sùi của Tiểu Tiên. Nhưng cô vẫn ngoan cố không chịu khóc, bị một đứa bé đánh đòn đã đủ xấu hổ rồi, sao cô có thể khóc được?

Fantum thấy cô không khóc, vẻ mặt càng tức giận hơn, giơ cao thanh gỗ và đánh xuống mỗi lần một mạnh hơn.

Chát

Chát - "A!"

Chát - "Này, thả tôi ra!"

Chát!

Bốn roi khiến cô gục ngã. Những giọt nước mắt trong veo lăn dài trên gương mặt thanh tú như hoa dâm bụt.

"Fantum, đừng đánh nữa! Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi... tôi sửa khung ảnh cho em được không? Làm ơn"

Bị cô bé ngỗ nghịch này vừa đánh mà mình lại vừa khóc vừa van xin... cô xấu hổ gần chết.

Fantum phớt lờ cô và tiếp tục tát mạnh vào cặp mông đỏ sẫm ấy. Cô không quan tâm đến thể diện nữa, cô liên tục cầu xin sự tha thứ, nước mắt lăn dài trên má.

Trong tiếng thước, cô mơ hồ nghe thấy Fantum nói: "Không thể sửa được... chị đã phá vỡ khung ảnh gia đình duy nhất của tôi... và đây không phải là thứ chị rất thích sao?"

Chát! Chát! Chát! Fantum vẫn đập, còn cô thì không còn sức để hét nữa, gục xuống giường khóc nức nở. Đột nhiên cô nghĩ tới điều gì đó và hét lên: "Ma quỷ... Ma quỷ! Ngươi là..."

Thanh gỗ phía sau đột ngột dừng lại, cô cố gắng nhìn cô bé, cô bé mỉm cười và gật đầu.

Ý thức đột nhiên bắt đầu... trở nên mờ nhạt...

Trong lúc mê mang, hình như cô nghe thấy giọng nói mềm mại ngọt ngào kia nói: "Ồ... Chúc mừng chị đã phát hiện ra. Theo quy định, nếu chị phát hiện ra, chị sẽ không bị đưa xuống âm phủ để lẩn trốn. Những người bạn thích ăn linh hồn và uống máu. Chỉ có Po Tang mới có thể tái sinh, tức là gia nhập gia đình khám phá ... "

"Thật ra thì tôi cũng khá thích chị. Chị rất đẹp và rất hài hước ...hehe."

Bức chân dung gia đình lại hiện ra trước mắt cô, một cặp vợ chồng khoảng ba mươi tuổi dần hiện ra trên đó, trước mặt là một cô gái chừng mười bốn, mười lăm tuổi. Ban đầu, bạn sẽ cảm thấy biểu cảm của họ rất lạ, nhưng càng về sau, họ càng trở nên thân thiện hơn...

Cuối cùng, một cô gái khoảng mười tám tuổi với khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện trên bức ảnh. Chỉ là nhìn nàng có chút sợ hãi, nhưng tiểu cô nương đang nhìn nàng cười...

Nếu bạn nhìn kỹ, bạn sẽ thấy rằng chúng trông hơi giống nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro