Biết đâu tháng 8 ấm áp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Tiểu Ngư Pikachu
Thể loại: chị em dâu, F/F ( tìm F/F đọc mà ít quá, quá là buồn nuôn )
**** edit chưa có sự cho phép của tác giả.

--------

Tháng 8 trời càng ngày càng nóng... Mục Nhu lại đặc biệt sợ nóng.

Người ta nói trời này thì ở nhà bật điều hòa ăn kem thì còn gì bằng? Nhưng ... không may Mục Nhu đang trong kỳ kinh nguyệt. Đau bụng kinh gần như là cơn ác mộng của nàng, sức khỏe của Mộ Nhu đặc biệt kém, vì không để mình bị cảm lạnh, nàng thậm chí không dám uống nước lạnh, nhưng thời tiết thực sự rất nóng...

Buổi chiều không có việc gì làm, nhiệt độ cao 39° khiến Mục Nhu suýt chút nữa ngã quỵ, dù điều hòa đã bật nhưng nàng vẫn cảm nhận được sự ngột ngạt của cơn nóng .

"Làm sao bây giờ, mình rất muốn ăn kem, nhưng ăn thì nhất định sẽ đau bụng..." Mục Nhu tự nhủ: "Má, làm con trai thì khỏe rồi! Không cần phải lo lắng như vầy."

Suy nghĩ một chút, Mục Nhu đau lòng nói: "Quên đi! Đau quá! Nóng chết mất, nếu mát hơn thì chịu đau một chút cũng đáng!" 

Mở tủ lạnh thêm vài viên đá, chỉ cần bật quạt ở mức cao nhất, rồi ngồi trước quạt uống coca còn gì tuyệt vời bằng. Cô gái với chiếc ly không hề nghĩ đến nỗi đau trong tương lai mà chỉ tận hưởng sự thoải mái trước mắt. Chỉ là nàng không ngờ rằng hành vi của mình không chỉ khiến bụng đau, mà còn đau ở chỗ khác...

Mục Nhu nốc cạn cốc coca, cảm giác mát lạnh đã mất từ ​​lâu (Tác giả: Thực ra Nhu Nhu nói quá, cô ấy chỉ nóng chưa đầy một tuần) lan khắp người. Sàn nhà dưới thân, gió mát trước mặt, sướng nhất chính là trong miệng lạnh lạnh cùng vị ngon ngọt hòa quyện khiến nàng suýt chút nữa nằm luôn trên mặt đất. Nhưng vào lúc này, ngoài cửa vang lên âm thanh. Mục Nhu vội vàng muốn đứng lên, nhưng vừa mới đứng vững, cửa mở ra, chính là Mộ Ngôn tỷ tỷ của nàng đi vào.

Mộ Ngôn nhìn thấy đứa nhỏ ngốc trên tay cầm một ly nước ngọt có rất nhiều đá, trước mặt là cây quạt đang bật mức cao nhất, đương nhiên đoán được muội muội vừa rồi đang làm cái gì, liền không khỏi nhíu mày. Cũng là con gái nên cô đương nhiên biết điều này sẽ ảnh hưởng đến những cô gái có sức khỏe kém như thế nào. 

Vì vậy, Mộ Ngôn hỏi: "Nhu Nhu, em đang làm gì vậy? Rất dễ bị cảm lạnh! Em đã kết thúc chuyến thăm của mình chưa?"

"Uh ... nó sắp hết rồi. Chị ơi, trời nóng thật đấy ~" Mục Nhu nói một cách quyến rũ.

Mộ Ngôn bất động, mặc dù là chị dâu nhưng trong những vấn đề mang tính nguyên tắc, cô không hề mập mờ chút nào. "Còn chưa hết sao? Nhu Nhu, em thật lợi hại, em có nghĩ tới hậu quả chưa?"

Mục Nhu thành thật nói: "Em biết là sẽ đau bụng. Nhưng thật sự em không chịu được thời tiết này, cho nên định chịu đau..." Nàng còn chưa nói xong liền dừng lại, bởi vì phát hiện sắc mặt Mộ Ngôn trở nên trầm trọng, ngày càng nghiêm trọng hơn.

"Em cho rằng làm như vậy chỉ đau bụng thôi sao? Làm ơn, em nên học qua đi! Như vậy tử cung sẽ bị lạnh rồi để lại di chứng nghiêm trọng, thậm chí có thể là khối u!" Mộ Ngôn nghiêm mặt nói, một mặt trách mắng nàng.

Mục Nhu cúi đầu không nói nên lời, nàng thật sự không nghĩ nhiều như vậy, hiện tại hối hận vì sự ngây thơ của mình.

"Quên đi, mấy ngày nay em nghỉ ngơi cho tốt, sau khi hết chị sẽ tính sổ với em." Nhìn thấy muội muội như vậy, Mộ Ngôn nghĩ đến nhóc con sẽ sớm phải chịu đau đớn, không thể chịu được một trận mắng của mình nữa.

Nhưng Mục Nhu đột nhiên ngẩng đầu lên: "Vậy... a? !"

Mộ Ngôn vẻ mặt ủ rũ nói: "Có lỗi với em? Ai có lỗi với em?" ( chỗ này thiệt sự hổng hiểu:)) )

Mục Nhu không dám nói nữa, sững sờ tại chỗ. Khi nàng mắc lỗi, Mộ Ngôn sẽ dùng hình phạt thể xác để trừng phạt. Cái gọi là nhục hình, nói trắng ra là đánh đòn. Mục Nhu đã nhiều lần phạm sai lầm, mông bị chị tát sưng đỏ, tỷ tỷ sẽ không buông tha cho nàng cho đến khi nàng khóc lóc xin lỗi và nhiều lần hứa sẽ không mắc sai lầm nữa. Sau khi Mục Nhu bị trừng phạt nghiêm khắc, nàng sẽ luôn được tỷ tỷ ôm vào lòng an ủi, nhưng Mục Nhu luôn đối xử với người chị em này bằng một chút kính trọng và sợ hãi trong tình yêu.

Thấy Mục Nhu vẫn đứng đó, cô không hiểu. Mộ Ngôn nhẹ giọng nói: "Được rồi, đi làm việc của mình trước đi, tí chị gọi ra ăn cơm." Sau đó cầm lấy chén trong tay, nhẹ nhàng đẩy bả vai của nàng. Sau khi trở lại phòng, Mục Nhu chỉ có lo lắng và lo lắng, lần đầu tiên trong đời nàng hy vọng rằng dì cả của mình sẽ kết thúc muộn hơn.

Đêm đó, dạ dày của nàng thực sự rất đau. Mục Nhu đã chuẩn bị rất lâu và uống thuốc giảm đau. Nhưng thuốc chưa kịp phát huy tác dụng thì cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.

Mục Nhu giả bộ lãnh đạm cuộn mình trên sô pha, từng đợt đau đớn kịch liệt tấn công khiến nàng hết lần này đến lần khác cau mày, suýt chút nữa rơi nước mắt. Mộ Ngôn vốn là muốn đứng bên cạnh mặc cho nàng gánh chịu hậu quả, nhưng rốt cuộc cũng không đành lòng, rót một chén nước ấm đưa cho đứa nhỏ, giúp nàng tìm túi chườm nóng. Mục Nhu uống nước và chườm nóng một lần nữa, cuối cùng cũng cảm thấy khá hơn.

—Một vài ngày trong cuộc đời của cô nàng trôi qua—

Vài ngày sau, khi Mộ Ngôn và Mục Nhu đang dọn bàn ăn xong, Mộ Ngôn đột nhiên hỏi: "Nhu Nhu, kinh nguyệt của em đã hết chưa?"

Mục Nhu run tay và suýt làm rơi bát. Mộ Ngôn nhìn phản ứng của nàng, trên mặt hiện lên một nụ cười, nhưng cô lập tức giấu đi nụ cười đó đi.

Mục Nhu biết mình không thể tránh khỏi trận đòn, không thành thật chỉ chuốc lấy hậu quả càng nghiêm trọng, cuối cùng vẻ mặt buồn bã đáp: "Hết rồi ạ..."

Mộ Ngôn cảm thấy vẻ mặt của nàng thật đáng yêu... Nhưng cô đương nhiên sẽ không biểu lộ ra ngoài, mà là bình tĩnh nói: "Được, chị cho em nửa giờ chuẩn bị, nửa giờ sau thì hướng mặt vào tường quỳ xuống và suy nghĩ về những sai lầm của mình."

"Ôi..." Mục Nhu bơ phờ trở về phòng, không biết làm sao, nhưng nàng cũng không muốn ngồi chờ bị trừng phạt, liền đặt 30 phút đồng hồ báo thức, tìm một quyển sách lật đọc.

——Cô gái đang lo lắng——

Đồng hồ báo thức nhỏ reo lên, Mục Nhu nhấn tắt, vẻ mặt cay đắng đứng dậy. Vừa rồi nàng không có đọc sách, suốt thời gian đó đều lơ đãng. Thời gian trôi qua thật nhanh, Mục Nhu không còn cách nào khác đành đi đến bức tường đối diện với cửa phòng, quỳ xuống và bắt đầu suy nghĩ về những sai lầm của mình.

Mộ Ngôn đi ra nhìn nàng một cái, xác nhận nàng quỳ phạt, nhắc nhở nàng vài câu không được đi lung tung mới rời đi. Cô biết Mục Nhu không thích bị trừng phạt quỳ gối một cách đáng xấu hổ như vậy, cô cũng tin rằng mình sẽ tự kỷ luật hơn. Mặc dù Mộ Ngôn sẽ trừng phạt em gái mình, nhưng cô cũng rất khoan dung với nàng ở một mức độ nhất định.

Sau 20 phút trôi qua, Mộ Ngôn gọi Mục Nhu đứng dậy. Mục Nhu nhẹ nhàng xoa xoa đầu gối tê nhức, đi theo tỷ tỷ vào phòng. Nhận thức của Mộ Ngôn về hình phạt quỳ gối là để phản ánh lỗi lầm hơn là trừng phạt về thể xác, vì vậy cô thường không để Mục Nhu quỳ trong một thời gian dài.

Mộ Ngôn ngồi bên giường, trong tay cầm một cây thước tre, đối Mộ Nhu nói: "Làm ấm mông trước, đến nằm trên đùi chị." Mục Nhu bĩu môi, chậm rãi đi đến bên cạnh cô, leo lên trên mép giường và nằm lên đùi cô.

Nói chung, nếu số lượng hình phạt tương đối nhiều, Mộ Ngôn sẽ làm nóng trước, sau đó dùng tay hoặc dụng cụ nhẹ hơn — chẳng hạn như cây thước nhẹ và mịn trong tay — để đánh vào mông nàng lên màu đỏ, để nàng không bị thương bởi hình phạt quá nặng cùng một lúc. Khi khởi động, cô sẽ sử dụng một tư thế tương đối thoải mái, giống như Mục Nhu đang nằm trên giường với toàn bộ cơ thể nằm phẳng OTK.

Mộ Ngôn nhấc chiếc váy ngắn của Mục Nhu lên, sau đó giơ tay hạ xuống một thước vào mông Mục Nhu. 

Chát! Chát Âm thanh của cây thước này đập vào mông rất rõ ràng, mỗi lần như vậy lại vang tiếng. Nhưng khi đánh cũng không đau lắm, chỉ thấy hơi nhói thôi.

Chát! Chát! Chát! Chát! Mộ Ngôn im lặng mà xuống tay, và Mục Nhu cũng im lặng mà chịu đựng. Lúc này hai chị em cũng ngầm hiểu, một người tập trung đánh, một người tập trung đau khổ. 

( kkk, bà tg viết hài dỉ bà)

Chát! Chát! A... Sau hơn 30 thước, cặp mông trắng nõn vốn có của Mục Nhu đã hằn lên một vệt đỏ ửng có thể nhìn thấy rõ ràng, sau lưng truyền đến cảm giác ngứa ran, nhưng Mục Nhu nhịn không được xoa, ngoan ngoãn chờ đợi hướng dẫn của chị, nàng chỉ hy vọng rằng hình phạt có thể được giảm nhẹ.

Mộ Ngôn chủ động giúp nàng xoa mông, cái mông ngứa ngáy của nàng được tỷ tỷ nhẹ nhàng xoa vài lần, cũng không còn đau nữa, trong lòng không khỏi âm thầm mừng rỡ, xem ra tỷ còn thương xót nàng...... ( em chắc chưa eiu?)

Mộ Ngôn nhẹ nhàng đặt Mục Nhu xuống, nói: "Được rồi, em tới đặt nửa thân trên lên bàn, chổng cái mông hư lên."

Mục Nhu đi tới bên bàn, nửa người trên nằm trên bàn, mông nhô ra, bất lực chờ đòn.

Mộ Ngôn cầm paddle đi ra phía sau, nhìn thấy chiếc váy ngắn cũn cỡn của nàng che đi mông. Rốt cuộc đứa nhỏ nhút nhát không chủ động kéo nó lên một lần nữa. Mộ Ngôn chỉnh lại cho nàng, kéo váy về phía trên, kéo quần lót của nàng đến giữa đùi. Sẽ an toàn hơn khi bị trừng phạt bằng mông trần, bởi vì Mộ Ngôn có thể biết rõ tình trạng của muội muội, vì vậy cô có thể điều chỉnh cường độ phù hợp.

Trước mắt cô là cặp mông xinh đẹp hơi ửng đỏ đang ưỡn lên không trung. Mộ Ngôn sững sờ một chút, sau đó vung tay đánh vào mông Mục Nhu, phát ra một tiếng "Chát!"

"Hừ..." Mục Nhu nhẹ giọng rên rỉ, so với thước kẻ, paddle không có như vậy chói tai. Nhưng cơn đau của nó tự nhiên mạnh hơn rất nhiều, paddle vừa rơi xuống, trên mông liền xuất hiện một mảng đỏ nhạt.

Mộ Ngôn ra tay mạnh, mỗi lần đều đánh mạnh vào mông của Mục Nhu, khiến nàng đau đớn ngày càng dữ dội. Mục Nhu bắt đầu hơi vặn người, hơi thở ngày càng dồn dập.

Chát! Lại thêm ba cái đi xuống, vừa nhanh vừa tàn nhẫn, Mục Nhu nhịn không được "ah" một tiếng, lại vặn vẹo thân thể, lúc này nàng đã bị đánh mười lăm cái, mông từ đỏ ửng biến thành hồng, làm cho nàng dễ thương hơn.

"Đừng nhúc nhích." Nghe tỷ tỷ nói, Mục Nhu lập tức điều chỉnh lại tư thế. Giọng nói của Mộ Ngôn không gay gắt, thậm chí còn có chút dịu dàng, nhưng Mục Nhu không thể không nghe lời.

Chát! Chát! ... "Này... a..."

Mộ Ngôn tiếp tục đánh vào mông đứa nhỏ, cái sau lại mạnh hơn cái trước khiến nàng rên rỉ ngày càng lớn hơn.

Chát... Chát... Chát... Chát... "Ôi, tỷ tỷ... Em biết sai rồi, chị đừng đánh..." Sau khoảng bốn mươi cái, mông của Mục Nhu gần như sưng đỏ lên, nàng không thể không cầu xin sự thương xót.

Paddle hơi dừng lại, và khi Mục Nhu cảm thấy nhẹ nhõm vì Mộ Ngôn sắp thả nàng đi, một cái khác lại nặng nề rơi xuống.

"A!" Mục Nhu không ngờ tới, hét lớn một tiếng.

"Đau không?" Mộ Ngôn từ phía sau hỏi.  ( hỏi câu gì dô tri vậy chị.)

Mục Nhu vội vàng nói: "Đau quá! Chị ~ em sai rồi, chị đừng đánh em nữa."

Mộ Ngôn chỉ cười lạnh một tiếng, chát! Một bảng khác rơi xuống.

"Em cũng biết đau, em không phải không sợ đau sao? Nếu đã làm thì phải lường trước được hậu quả."

Mục Nhu không nói nên lời, từng cái lần lượt rơi xuống, thân thể của Mục Nhu đau đớn nghiêng qua nghiêng lại, mông lại không hề nhô lên. Mộ Ngôn cũng không để ý lắm, nhưng vung tay lại nặng hơn một chút.

Chát! "Aa......"

Chát! "A. . . Em thật biết sai rồi. . ."

Vài giọt nước pha lê nhỏ xuống mặt bàn, hơi giống như mật hoa rơi xuống từ cành dương, nhưng đó chỉ là những giọt nước mắt vì đau đớn của nàng khi bị đánh...

Chát! "A a..."

Chát! "Đau quá... u..."

Mục Nhu không thể đếm được mình đã bị đánh bao nhiêu lần. Hình như là năm mươi hay sáu mươi nhỉ? Dù sao, mông của nàng đã đỏ và sưng lên. Không còn giọt nước mắt nào trên gương mặt đang cúi xuống, nhưng nước trong hốc mắt của nàng cho thấy nỗi đau ấy.

Mộ Ngôn cuối cùng đã ngừng quất. Vỗ vỗ lưng Mục Nhu, nói: "Được rồi, đừng khóc, nằm lên giường đi."

Mục Nhu chậm rãi cúi người cầm quần sịp sắp rơi xuống đất của mình, khập khiễng đi đến trước giường cẩn thận leo lên nằm sấp, một mực đáng thương khóc thút thít. Nàng không biết tỷ tỷ kêu mình nằm lên giường làm gì, mông đau nhức hoàn toàn làm nàng mất đi lực chú ý, nhưng căn bản cũng không dám đụng vào mông, dựa vào kinh nghiệm của nàng mà nói, sẽ rất đau!

Mộ Ngôn cũng đi tới, vươn tay xoa xoa mông nàng. Mục Nhu vội vàng trốn một hồi, Mộ Ngôn nói: "Đừng nhúc nhích, cục cứng kia để chị xoa cho nó tan, nếu không mấy ngày sau sẽ rất đau."

Quá trình chà xát khối cứng rất đau nhưng sẽ đau hơn nếu bạn không chà xát. Sau khi cân nhắc, Mục  Nhu vẫn thỏa hiệp.

Mộ Ngôn nhẹ nhàng giúp nàng xoa xoa cặp mông nóng bỏng, trên đó quả nhiên có vài chỗ cứng cứng, Mộ Ngôn sẽ ấn mạnh hơn một chút, khiến Mục Nhu rít lên một tiếng đau đớn.

——Nhấn khối cứng——

Sau khi được "xoa bóp đầy nhẹ nhàng", Mục Nhu kiệt sức đổ gục xuống giường. Khi nghe tin Mộ Ngôn hình như sắp bỏ đi, nàng cũng không nghĩ nhiều nữa, yên lặng nằm sấp, thỉnh thoảng thút thít.

Mộ Ngôn rất nhanh đã trở lại, Mục Nhu quay đầu nhìn, thấy cây roi mây đang nằm trong tay tỷ tỷ, sợ hãi òa khóc.

"Oa—chị—đừng dùng cái này! Làm ơn, em biết sai rồi, đừng đánh——Oa..."

Bất chấp sự xấu hổ, Mục Nhu vừa khóc vừa van xin sự thương xót. Nàng chỉ nếm thử sức mạnh của roi mây một lần, và ngày hôm sau, mông đau đến mức không thể ngồi lên ghế, nàng không muốn bị đánh nữa!

Mộ Ngôn với khuôn mặt điềm tĩnh và xinh đẹp khiển trách: "Lần này em quá hư, làm mà không quan tâm đến hậu quả của nó, không dạy cho em một bài học sâu sắc, em làm gì nhớ. "

"Không! Em nhớ rõ rồi chị ơi, em nhất định sẽ không phạm phải sai lầm như vậy nữa..."  Nhu vừa khóc vừa van xin, hy vọng nhận được sự tha thứ của cô.

Thấy nàng khóc lóc thảm thiết, Mộ Ngôn suýt chút nữa đã tha cho nàng, nhưng cuối cùng lại cứng lòng: "Không được! Cô muốn tự mình nằm xuống hay để tôi tìm dây thừng trói cô lại rồi đánh?"

Mục Nhu tuyệt vọng, vì vậy cô không còn cách nào khác ngoài việc ngoan ngoãn nằm sấp, bất lực khóc, chờ đợi roi mây khủng khiếp.

Mộ Ngôn nói: "Chị cũng không đánh nhiều lắm, chỉ mười cái thôi. Nhưng em phải báo số, không được kêu to quá, nếu không hàng xóm nghe thấy, người mất mặt chỉ là em thôi." Nói xong, cô liền vung roi vào trong không trung, tạo ra một âm thanh khua chiêng khủng khiếp rồi đi xuống.

Vút! ! 

"A!!!" Mục Nhu kêu lên một tiếng, lại khóc rống lên. Mộ Ngôn nắm lấy bàn tay cô đang muốn rút về, đè lên eo, nhắc nhở: "Mau báo số đi."

"Oaaa ... một." Mục Nhu vừa đếm vừa khóc. Trên cái mông đỏ ửng của nàng giờ phút này lại có thêm một vết mảnh màu đỏ tươi.

Vút! Một roi khác lại rơi xuống, chỉ thấp hơn cái đầu tiên một chút.

"Oa...hai..."

Vút! "Ba! Em sai rồi woo woo..."

Vút! "A, bốn! Đau... đau quá..."

Vút! "Oái... năm..." Mục Nhu đau đớn vặn vẹo hông, như con cá mắc cạn giãy dụa vô ích.

Vút! ! "Ô.. bảy..."

"Đếm sai." Mộ Ngôn nhắc nhở, "Lần này quên đi, lần sau đếm từ bảy, đừng phạm sai lầm."

"Vâng... oaaa..."

Vút! ! "À... vâng... bảy rồi..."

Vút! ! "Huhu..."

Vút! "Chín. . . Đau. . ."

Vút! "Mười..." Sau roi cuối cùng, Mục Nhu vùi mặt vào ga giường, lặng lẽ khóc như thể ngã quỵ. Mộ Ngôn khẽ chạm vào lưng nàng, toàn thân nàng run rẩy, nhỏ giọng nói: "Thực xin lỗi... Em biết sai rồi..."

Nhìn thấy nàng như vậy, Mộ Ngôn đau lòng, an ủi: "Không sao, không sao, đã phạt xong rồi..."

Mục Nhu im lặng, khẽ nức nở. Mộ Ngôn cầm lấy khăn giấy, nhẹ nhàng lau mặt cho cô nhóc: "Nhu Nhu, đừng khóc, trên mặt toàn là nước mắt nè. Cô gái thích cười sẽ rất xinh đẹp!"

Mục Nhu nhẹ giọng nhắc lại: "Em sẽ không bao giờ dám nữa, chị đừng đánh em..."

Mộ Ngôn hai tay ôm lấy nàng, nói: "Được, được, không đánh nữa, chị đi lấy khăn giúp em giảm sưng."

Cô đi lấy khăn tắm, thấm nước ấm, đắp lên bờ mông ửng đỏ có vết hằn đỏ đậm, rồi ngồi xuống bên cạnh để dỗ dành cô nhóc. Mục Nhu dần dần bình tĩnh lại, lẳng lặng nằm sấp không nói gì.

Một lúc sau, Mộ Ngôn lấy khăn ra, cẩn thận bôi thuốc cho nàng, Mục Nhu cảm thấy cái mông nóng như bỏng của mình trở nên mát mẻ dễ chịu. Mộ Ngôn nói: "Nhu Nhu, em nằm đây nghỉ ngơi đi, thuốc thấm xong, rồi tắm rửa đi ngủ, được không?"

"Ân, tỷ tỷ, tạm biệt." Mục Nhu đã hoàn hồn, nhìn Mộ Ngôn đóng cửa rời đi, nằm một hồi liền cảm thấy nhàm chán, cầm điện thoại lúc trước ném trên giường lên, hơi hơi nhấc nửa người trên lên và nhìn nó.

Hóa ra mới có chín giờ, còn lâu mới đến giờ đi ngủ của nàng. Bạn thân nhất của nàng đã gửi cho nàng một tin nhắn, vì vậy nàng đã trò chuyện với người bạn thân của mình.

"Tiểu Nhu, mày đã thấy truyện mới đăng chưa? Nó hay vcl ~~" bạn thân của nàng, Nguyên Đam hào hứng nói.

Mục Nhu trả lời: Cái nào?

Nguyên Đam hào hứng nói: "Anh ở Tả Hậu", mày muốn link không?

Mục Nhu nói: thôi khỏi, tên tác giả là gì?

Nó đáp lại bằng bốn chữ: Tháng tám ấm áp

Mục Nhu suýt ngã khỏi giường. Nàng gần như nghĩ rằng người bạn thân nhất của mình biết chuyện của nàng để chế giễu...

"Tháng tám ấm áp..." Mục Nhu chải tóc, tùy ý lau mồ hôi trên cổ, tự giễu nói:

"Cái tên này thật là... tuyệt vời."

——Hết toàn văn——

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro