chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong lòng Tạ Cư có trăm loại tư vị nảy lên, nhất thời làm cho cái gì cũng nói không nên lời.

Hứa Lâm rồi lại xuyên tạc ý tứ này, cắn cắn môi, cường ngạnh chống thân mình mềm nhũn đi xuống giường. Tạ Cư phục hồi lại tinh thần, đứa nhỏ như vậy mà muốn đem hai đầu gối quỳ xuống ngay tại chỗ.

Tạ Cư cả kinh, vội đưa tay nâng đứa nhỏ dậy, "Tiểu Lâm!"

Hứa Lâm tránh khỏi tay anh, dựa người vào mép giường, "Tiên sinh, Hứa Lâm vô dụng. Em nói muốn chuộc tội nhưng cái gì cũng không làm được, vốn định rời đi không làm chướng mắt ngày nhưng lại không làm được. Nếu đã trở lại, ngài muốn đánh em, phạt em đều có thể. Coi như có cái nơi để trút giận, cũng là giá trị của Hứa Lâm."

Một câu nói không ngừng dâm vào lòng của Tạ Cư, đây chính là em trai mà anh muốn một lòng chăm sóc.

"Em không có sai, là anh không tốt..."

Tạ Cư đau lòng cực kỳ, lại đem Hứa Lâm ôm vào trong lòng ngực. Trong lòng, đứa nhỏ không hề giãy giụa lại run rẩy. Đứa nhỏ mười mấy tuổi đã trải qua quá nhiều, chịu đựng quá nhiều, Hứa Lâm không dám... không dám tin tưởng sẽ có ấm áp và ánh sáng thuộc về chính mình. Tạ Cư đã từng cứu vớt cậu rồi lại đem cậu nhốt sâu vào địa ngục. Hứa Lâm sợ rằng lúc này Tạ Cư lại là một giấc mộng, một lớp bọt nước, đến khi tỉnh táo lại chính là hắc ám vô tận. Như vậy còn không bằng ngay từ đầu rời xa.

"Tiên sinh, cảm ơn ngài tha thứ nhưng em vĩnh viễn đều chỉ có thể là tội nhân."

Tạ Cư buông tay ra, nhìn vào đôi mắt của Hứa Lâm, đem tất cả những đau thương che giấu vào trong.

"Tiểu Lâm, chuyện đã qua quên đi được không? Anh sẽ không bỏ rơi em, vĩnh viễn sẽ không."

Hứa Lâm không nói, cậu cúi đầu như muốn nhìn thấu sàn nhà.

Tạ Cư thở dài, mang đứa nhỏ đỡ lên trên giường.

"Nghỉ ngơi tốt đi, anh đi lấy cháo cho em."

Hương thơm của cháo táo đỏ có vẻ là rất ngon, Tạ Cư đưa tới sau người Hứa lâm một cái gối đầu, giúp cậu ngồi dậy sau đó cầm muỗng chuẩn bị đút.

Hứa Lâm có chút sợ hãi mà tránh đi.

"Cảm ơn tiên sinh, em có thể tự mình làm."

Tay Hứa Lâm là bị tổn thương do giá rét, sưng đỏ có chút ghê người. Tạ Cư đau lòng, buông cháo, cầm lấy bàn tay đang duỗi ở trước mặt nhẹ nhàng thổi thổi.

"Hồ nháo, như thế này làm sao có thể cầm muỗng, còn đau hay không?"

Trong nháy mắt, hốc mắt của Hứa Lâm đỏ hoe. Vốn tưởng rằng tâm của mình sẽ không bị cái gì làm cho gợn sóng nhưng bất quá vẫn không thể chống lại một câu của Tạ Cư.

"Không đau, vết thương ở cách tay so với cái này còn đau nhiều hơn."

Vết thương đã tốt lên rồi còn đau cái gì đâu, chỉ là một lần tra tấn khắc sâu vào trong đầu, vứt đi không được. Nhiều ngày như thế, lúc này Hứa Lâm rốt cuộc mới sinh ra một chút ủy khuất.

Tạ Cư dừng tay lại, anh hận không thể cho mình một cái tát.

Hứa Lâm tự biết mình nói lỡ lời, vội chuyển lời, "Chính em có thể tự làm, tiên sinh ngài nếu vội thì đi đi."

"Không muốn tiếp tục gọi anh trai sao?" Tạ Cư im lặng nhìn cậu.

"Ngài nói, ngài không phải anh của em."

Hứa Lâm cũng không biết bản thân mình bị làm sao, lúc Tạ Cư đánh cậu đến tàn nhẫn, lúc mặt anh lạnh băng, cậu chỉ cảm thấy thân mình mang tội lỗi nặng nề. Tuy thống khổ nhưng hết thảy đều là nên nhận được, mà hiện giờ Tạ Cư mềm lòng ngược lại bản thân sinh ra ủy khuất. Lời này vài phần là tự thương hại bản thân, vài phần lại là giận dỗi.

Cậu còn không có ý thức được rằng giận dỗi chỉ có một đứa trẻ được yêu thương mới có.

Tạ Cư buông xuống tay của Hứa Lâm, ở trong mắt anh nhìn thấy đứa nhỏ kháng cự mình, rốt cuộc là chịu không được.

Cái muỗng lại đưa tới bên miệng, Hứa Lâm trầm mặc một chút sau đó ăn vào.

Tâm Tạ Cư vui vẻ, cứ như vậy đsut từng muỗng một xong hết chén cháo.

"Hai ngày này anh đều ở nhà, em trước tiên nghỉ ngơi thật tốt, có việc thì gọi anh."

Nhìn thấy thể lực của Hứa Lâm chống đỡ hết nổi, Tạ Cư đỡ cậu nằm xuống, xoa đầu đứa nhỏ xong liền đi ra ngoài.

Hứa Lâm khong nói rõ đây là cái tư vị gì. Ngày đó đánh tàn nhẫn như vậy không thấy Tạ Cư có chút gì đau lòng, bây giờ lại...

Sau đó lại cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười, Hứa Lâm ơi là Hứa Lâm, mày thật sự là có một tấc lại muốn tiến thêm một thước, không biết tốt xấu gì. Mày rốt cuộc lấy tư cách gì mà ủy khuất, có tư cách gì mà oán trách? Tạ Cư còn có thể tha thứ những tội lỗi trên người của mày thì mày đã nên biết ơn vạn lần.

Hứa Lâm nghĩ một hồi lại khóc.

#05022022

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro