chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bốp!

Tạ Cư đánh một cái tát vào trên mặt Hứa Lâm.

Khi âm thanh dừng lại, Hứa Lâm bị đánh đến ngốc. Đây là lần đầu tiên Tạ Cư đánh mặt của cậu.

Tạ Cư đã cho cậu rất nhiều cái lần đầu tiên, lần đầu tiên dạy cậu đánh đàn, lần đầu tiên dạy cậu cầm lấy bút lông, lần đầu tiên làm cậu toàn tâm toàn ý không muốn rời xa một người, lần đầu tiên làm cậu cảm thấy tuyệt vọng thấu xương tuỷ... Lần đầu tiên đánh mặt cậu.

"Ô... Em sai rồi... Em sai rồi... cầu ngài... Ô ô... Đau..."

Căn bản là Hứa Lâm không biết chính mình đang nói cái gì, ý thức đã có chút không rõ ràng. Một cái tát này làm cậu phảng phất nhớ tới những khổ hình ngày đó, đau quá. Cậu không tiếp tục nhịn xuống mà hướng tới Tạ Cư xin tha, "Cầu ngài, ta đau quá, đau quá..."

Tâm Tạ Cư đều vỡ nát, không màng đến việc Hứa Lâm giãy giụa, đem đứa nhỏ vẫn đang phát run bế lên, hướng chiếc xe cách đó không xa mà đi đến. Còn chưa đi đến, đứa nhỏ ở trong lòng ngựa anh đã hôn mê bất tỉnh.

Tạ Cư dùng tốc độ nhanh nhất về đến nhà, đem đứa nhỏ ôm lên lầu, giúp cậu thay một bộ quần áo khô mát. Đặt cậu nằm trong ổ chăn ấm áp rồi mới gọi điện thoại sau đó mới đến gần xem kỹ đứa nhỏ.

Cho dù là đang hôn mê, Hứa Lâm cũng không có thể an tĩnh được, mày nhăn đến gắt gao. Không biết là đang mơ thấy cái gì, đột nhiên khóc lên.

"Ô ô... Anh... Không... Em sai rồi... Tiên sinh... Ô... Tiên sinh..."

Ngay cả ở trong mơ cũng không muốn gọi mình là anh trai sao?

"Tiểu Lâm, anh ở ngay đây, đừng sợ."

Tạ Cư nắm chặt tay của Hứa lâm, không muốn buông ra.

Hứa Lâm còn chưa tỉnh liền có người tới. Tạ Cư mới vừa gọi điện cho Tề Hành. Tề hành là con trai của ông Tề, nếu không phải Hứa Lâm cực kỳ kháng cự với việc đi bệnh viện, anh cũng không vào thời điểm nay mời Tề Hành đến.

Trong sinh mệnh của Tạ Cư, Tề Hành cũng từng sắp vai nhân vật huynh trưởng.

"Anh Tề Hành, vốn không nên quấy rầy nhưng Tiểu Lâm như vậy, cũng chỉ có thể phiền toái anh."

"Nói cái gì vậy, từ khi nào cùng anh khách khí." Tề Hành nói xong liền đi xem tình huống của Hứa Lâm.

"Như thế nào lại thành ra như thế này?" Tề Hành nhíu mày, giúp đứa nhỏ xem xong mới quay đầu nói với Tạ Cư. "Nhưng thật ra cũng không có trở ngại, phát sốt một chút cũng có chút tổn thương do trời lạnh. Chờ lát nữa anh cho em một đơn thuốc, sẽ xkhoong có trở ngại gì. Chỉ là..."

Tề Hành nhìn Tạ Cư, trong mắt có chút nhàn nhạt trách cứ, "Không chỉ là vấn đề lần này, tình trạng thân thể của Hứa Lâm sợ là do suy nghĩ quá độ một thời gian dài, nghỉ ngơi không đủ, ăn uống không tôst. Thể chất của Hứa Lâm vốn là kém, vẫn nên để tâm thêm một chút đi."

"Là em sai... Anh Tề Hành, em còn không có làm được giống như anh."

Bạn bè toàn nói rằng Tạ Cư xử sự lưu loát, chỉ có anh biết rằng chấp niệm của mình có bao nhiêu sâu. Tề Hành thật sự không chịu được, xong việc liền không bận lòng mà nói một câu.

"An Chi, không cần đeo quá nhiều trên người, em đối với bất kỳ người nào đều không cần thiết có trách nhiệm." Tề hành nhìn anh thật sâu, đã từng Tạ Cư chỉ kêu Tề Hành là anh trai.

An Chi là tự của Tạ Cư. Trên đời này, chỉ có một người duy nhất đang ở trước mặt Tạ Cư gọi Tạ Cư như thế. Kỹ năng đàn của anh, thư pháp của anh đều là do Tề Hành dạy. Nhưng sự tình trên cuộc đời có rất nhiều thứ không thể ngờ.

[ "tự" mình nghĩ là mọi người sẽ hiểu nó chứ kêu mình edit ra mình cũng không biết edit sao =))) ]

Tề Hành xem Tạ Cư chịu khổ sở, cũng không cần nhiều lời nữa. Dặn dò vài câu, để cho hai người thuốc liền rời đi.

Hứa Lâm lại khóc nháo lên, thiếu chút nữa là làm rơi kim tiêm trên tay. Tạ Cư vội đè lại tay của cậu, Hứa Lâm lại càng giãy dụa nhiều hơn.

"Đau... Ô... Đừng đánh... Em sợ... Buông ra... Ô..."

Hứa Lâm không chịu được, co tay trở về, khóc đến mức cả đầu đều là mồ hôi.

Tạ Cư giống như nghĩ tới cái gì, không buông tay mà đem tay áo của Hứa Lâm nhẹ nhàng cuốn lên. Vết thương trên cánh tay đập thẳng vào mắt của Tạ Cư, đã lâu như vậy vẫn chưa có tan.

Tạ Cư ôm chặt đứa nhỏ trong lòng ngực của chín mình, không ngừng nói với cậu rằng, anh trai ở đây.

Có lẽ là do quá mệt mỏi hoặc là do tác dụng của thuốc, Hứa Lâm lại lần nữa ngủ say. Nhưng thật ra là vẫn luôn ngủ đến an ổn. Đến lúc tỉnh lại thì trời đã sáng rồi.

Hứa Lâm mở mắt ra, phải một lúc sau mới phản ứng, sau đó nhìn thấy được Tạ Cư đang ở bên cạnh. Tạ Cư ngồi ở mép giường, cậu không chớp mắt mà nhìn anh.

"Tỉnh?"

Tạ Cư cực lực dịu giọng, duỗi tay sờ sờ trán của Hứa Lâm.

"Cảm giác thế nào, còn khó chịu không?"

"Tiên sinh..."

Tạ Cư chạm đến mình làm Hứa Lâm cả người đều cứng đờ, cậu có chút nhớ không rõ được chuyện gì đã xảy ra hôm qua. Biểu hiện lúc này của Tạ Cư làm cậu nhất thời không tiêu hóa được, nhưng cậu biết là, âm áp của Tạ Cư cậu sẽ không lại có được.

"Thực xin lỗi tiên sinh, lại cho ngài thêm phiền toái." Hứa Lâm mím môi đã khô nứt, âm thanh có chút khàn khàn. Lại trở lại rồi, Tạ Cư đối với cậu như vậy là bởi vì muốn cho cậu tiếp tục chuộc tội sao?

#15122021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro