chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thư phòng? Hứa Lâm vừa nghe thấy liền không khống chế được mà phát run. Nơi đó, cậu không muốn chạm đến.

"Tiểu Lâm, đừng sợ."

Tạ Cư cầm bàn tay lạnh lẽo của đứa nhỏ, đem cậu dắt vào phòng. Phương thức đánh tan sự sợ hãi không phải là trốn tránh, là đối diện, là dùng ký ức mới xóa tan những thứ đã từng bao trùm.

Hứa Lâm nhìn Tạ Cư, ngón tay hơi cong theo phản xạ.

"Không màn tới hậu quả, rời nhà trốn đi, tự thương hại chính mình. Hai mươi roi không có oan em đi?"

Hứa Lâm ghé vào bên cạnh bạn, nơm nớp lo sợ quay đầu lại. Trong tay Tạ Cư cầm là thước.

Hai mươi roi, nếu như là nói Tạ Cư phạt cậu lỗi sai này thì coi nhưu là Tạ Cư giơ cao đánh khẽ, nhẹ nhàng cho qua. Như đối với cậu thật sự là sợ cực kỳ.

Cả ngươi Hứa Lâm đều run, cái mông lộ ra chưa khỏi hoàn toàn, dấu vết vô cùng chói mắt. Tạ Cư nhìn, nhẹ nhàng đem đứa nhỏ kéo lên, ôm vào trong lồng ngực, một tay vòng qua eo của cậu, một tay kia giơ lên thước. Roi đầu tiên liền đánh xuống.

"A..."

Lực đạo cũng khôgn phải rất lớn, nhưng vết thương vốn là chưa khỏi hoàn toàn làm cho Hứa Lâm không nhịn xuống được mà kêu lên. Ngay sau đó liền cắn chặt môi. Roi này so với những cái trước kia bản thân chịu nhẹ hơn rất nhiều, chính mình thế mà không có tiền đồ.

"Thật xin lỗi ngài, ngài trọng tới."

(Vẫn là như cũ, tôy không biết edit cái "trọng tới" này như thế nào cho nghe oai như bản QT)

Tạ Cư biết là cái quy củ không cho phép phát ra âm thanh, không được nhúc nhích của khi trước đã dọa sợ cậu, trong lòng ẩn ẩn đau, "Chịu không nổi thì kêu ra, không vấn đề."

Thêm một lát, Hứa Lâm lập tức ôm lấy eo của Tạ Cư.

Tạ Cư ôm cậu càng chặt thêm một chút, sau đó thước không ngừng nghỉ mà rơi xuống. Hai mươi rất nhanh cũng đánh xong, nếu không phải có vết thương cũ, sợ là cũng chỉ hơi sưng đỏ.

Hứa lâm chôn ở trong lòng ngực Tạ Cư thấp giọng nức nở, vẫn còn chưa phản ứng lại thì quần đã bị Tạ Cư nhẹ nhàng chỉnh lại.

"Tiểu Lâm." Tạ Cư đỡ đứa nhỏ đứng thẳng, "Trước kia thật sự không trách em, về sau không được tiếp tục tổn thương chính mình, cũng không cho phép tự đau lòng. Anh chưa từng nói qua là không cần em, không gọi anh là anh trai cũng được, nhưng em mãi mãi là em trai của anh. Vĩnh viễn sẽ không thay đổi."

Hứa lâm hít mũi một cái, trầm mặc một lúc lâu, thấp giọng đáp ứng/

"Hiện tại đi qua mặt tường đứng thẳng." Tạ Cư chỉ chỉ vách tường ở bên cạnh, sau đó lấy ra roi mây.

(tôy edit tới đây tôy cũng không hiểu lắm làm z chi z chòi)

Hứa lâm sợ tới mức chân cũng mềm nhũn, còn muốn đánh sao? Dùng roi mây? Ngài, vẫn là nhẫn tâm như vậy sao?

Hứa lâm nhắm mắt lại, nắm thật chặt quyền.

Chát!

Lực độ vụt trong không khí của roi mây đặc biệt lớn, lớn đến mức trong đầu Hứa Lâm trong nháy mắt trống rỗng. Nhưng mà phía sau không hề đau đớn.

Hứa Lâm xoay người, ngây dại.

Roi vừa rồi, Tạ Cư đánh vào cánh tay của chính mình. Lực đạo rất mạnh, nháy mắt lập tức sưng tím lên.

"Năm mươi roi, phạt anh không thể khống chế cảm xúc, làm cho em vô cớ chịu tội. Phạt anh chưa làm tốt trách nhiệp của một người huynh trưởng, không có chiếu cố tốt em. Làm em trai của mình thương thân lại thương tâm."

Tạ Cư nhìn về phía Hứa lâm, thương tiếc đầy mặt.

Sau đó, roi mây tàn nhẫn nện ở tại chỗ cũ, một tia vết máu dần dần xuất hiện rồi sau đó nhỏ giọt.

Tạ Cư còn muốn đánh, Hứa lâm đã xông tới cầm lấy tay của anh.

"Tiên sinh! Ngài đừng như vậy..."

"Buông ra, nếu không anh liền dùng roi mây đáng em lại hai mươi roi. Sau đó đối với anh gấp đôi."

Hứa Lâm gấp đến mức muốn khóc, lại ngăn cản không được chỉ đnahf phải lui về đứng ở một bên, trơ mắt nhìn Tạ Cư từng chút từng chút một khổ hình chính mình, che miệng khóc thành tiếng.

Vết thương của Tạ Cư đã nghiêm trọng, tay cầm roi mây có chút run rẩy nhưng vẫn là vững vàng, tất cả đều đánh vào trên cánh tay trái.

Vết máu mới mẻ làm hoa mắt Hứa Lâm, toàn bộ cánh tay của Tạ Cư đều che kín bởi những vết thương dọa người. Hứa Lâm chịu không nổi, "Anh..."

(Qt ở đây là Hứa Lâm bắt đầu gọi Tạ Cư là "Ca"- anh trai thay vì "tiên sinh" như trước kia)

Tạ Cư ngừng tay.

"Anh, anh đánh em đi, cầu anh,..." Hứa Lâm nhào vào trong lòng ngực của tạ Cư khóc đến thở không nổi.

Tạ Cư ôm cậu, sau đó buông tay ra, "Tiểu Lâm, còn có mười hai roi."

----

thật ra phần này gần như là phần mình ghét Tạ Cư nhất, tàn nhẫn với chính mình thì thôi còn tàn nhẫn với Hứa Lâm nữa :(((((((((((((

#21052022

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro