chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không cần! Anh, cầu xin anh đừng đánh, ô ô... anh..."

"Tiểu Lâm, em làm sai anh tuyệt đối không nuông chiều. Anh phạm vào sai lầm cũng không có đạo lý bỏ qua. Nếu như đối với bản thân mình dễ dãi, anh như thế nào có thể làm anh trai của em, như thế nào dạy dỗ em."

Hứa Lâm chịu không nổi, lắc đầu, vẫn là bị Tạ Cư ôn như mà kiên định đẩy ra.

Mười hai roi, vết thương chồng chất trên cánh tay lại chịu thêm một lần tra tấn, Tạ Cư cuối cùng dừng tay.

Hứa Lâm một lần nữa nhào vào trong lòng Tạ Cư, "Anh... ô ô... Anh..."

"Tiểu Lâm, tất cả đều qua rồi."

Đúng vậy, đều qua rồi, mùa Xuân sẽ mau tới.

Bất qua việc của Tạ Cư vẫn chưa có xong. Ở chỗ Tề Hành, anh cần thiết đi giải quyết. Tề Hành để lại một câu như vậy, nếu anh không tự giác đi nhận sai sợ là cũng không ổn.

Đã rất lâu Tề hành không có trách anh như vậy, lần này chính mình thật sự là quá sai. Sở dĩ Tề Hành không muốn quản anh nhưng lần này là quá mức.

Tạ Cư trấn an tốt Hứa lâm, giúp đứa nhỏ đang lo lắng bôi xong thuốc liền chuẩn bị đi ra ngoài.

"Tiểu Lâm, anh đi ra ngoài một chút. Em nghỉ ngơi cho tốt, có việc gì thì gọi điện cho anh."

"Anh muốn đi đâu?"

"Đi... nhà của anh Tề Hành. Nếu cơm chiều anh chưa về được thì sẽ nói cho em."

Tạ Cư thay môt bộ quần áo rộng rãi liền lái xe đến nhà Tề Hành.

Đứng ở trước cửa nhà Tề Hành, Tạ Cư hsit sâu mấy lần, duỗi tay ấn chuông cửa. Chìa khóa nhà Tề Hành anh có nhưng đã lâu chưa từng dùng qua, cũng không biết khóa cửa có đổi hay không.

Tề Hành mở cửa nhìn thấy Tạ Cư thế mà lại không có chút ngạc nhiên nào.

"So với tưởng tượng của anh thì cũng đến rất nhanh."

"Anh Tề Hành, em... em phạt Tiểu Lâm, cũng tự phạt chính mình." Tạ Cư ít khi có bộ dáng rụt rè này.

Tề hành nhướng mày, nhìn tay trái Tạ Cư hơi run liền kéo lấy cánh tay của anh, xốc lên tay áo.

"Vậy mà ra tay cũng không tồi. Đây là thừa dịp vết thương còn mới chạy đến cho anh xem à."

Tề Hành trêu chọc một chút lại hỏi, "Bao nhiêu?"

"Năm mươi."

Tề hành cười cười, "Nếu như để cho anh động thủ..."

"Mười roi" Tạ Cư tiếp lời, "Anh Tề Hàng, Tạ Cư biết sai rồi, phụ lòng anh dạy dỗ. Không dám cầu may, thỉnh anh phạt nặng."

"Em không phải đã tự phạt rồi?" Tề Hành nhàn nhàn ngồi vào bên cạnh bàn, "Thị phi đúng sai, em có cái nào không rõ. Chính mình biết rõ thì còn cần anh phạt sao?"

"Anh thật sự không muốn quản em sao? Em biết chính mình có lỗi với anh nhưng..."

"Anh đã nói rồi, anh không thèm để ý." Tề Hành cắt ngang lời nói/

"Anh không thèm để ý là việc kia hay là em?"

"Tạ Cư." Tề Hành dừng lại động tác đang rót trà, quay đầu nhìn Tạ Cư, ngữ khí bình tĩnh lại làm người rét run.

Tạ Cư cắn nhẹ thịt non trong khoang miệng, tự giác đi đến án thư, ngồi xổm bắt đầu mài mực (ở đây QT có nói là "mã bộ" nhưng mình cũng không biết miêu tả thế nào)

Không có một chút ủy khuất, nếu hiện tại còn có thể chịu răn dạy từ người này chính là sự may mắn của Tạ Cư.

"Tùy tiện lấy một quyển, trang thứ ba mươi hai."

Mở miệng nói sai, chép sách một tờ chính là quy củ của Tề Hành từ trước đến nay. Chỉ là việc này không phải đơn giản mà chép, cần dùng chữ nhỏ đoan chính viết. Nếu có một vết bẩn, có một chút nghiên lệch đều phải "trọng tới", càng không cần phải nói đến việc ngồi xổm. Tạ Cư phạt Hứa Lâm đứng tấn làm bài nguyên lai cũng sâu xa.

#24052022

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro