chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

chương này đúng là sos luôn á mọi người =))) một vài chỗ là em chém rất nhiệt tình theo sự hiểu của em chứ em cũng không chắc, bạn xinh gái đẹp trai nào phát hiện chỗ nào em edit sai thì hú em nha :((((

---

Tạ Cư từ trong hồi ức ngẩng đầu, "Anh Tề Hành, em hiểu rồi."

"Vậy nói thử xem." Tề Hành lấy lại cái ly trong tay Tạ Cư, bàn tay sưng đỏ đến dọa người.

"Anh là cảm thấy em quá chiều chuộng Tiểu Lâm sao?"

"Chiều chuộng?" Tề Hành cười, một cái từ ngữ tràn đầy cảm tình từ trong miệng Tạ Cư nói ra thật sự làm cho hắn có chút buồn cười.

Trên mặt Tạ Cư lại không có ý cười nào, "Anh Tề Hành, em biết em đối với Tiểu Lâm thật sự có chút dung túng, chỉ là... Tiểu Lâm từ nhỏ đã trải qua khổ cực, em thật sự không đành lòng ép buộc nó cái gì, em đã có năng lực cũng nghĩ đến việc bảo hộ."

Tạ Cư thật sự đã nghĩ tới, nếu nhưu Hứa Lâm không muốn làm bất cứ cái gì, chính anh nuôi cậu cả đời cũng có thể. Anh không cần Hứa Lâm độc lập, không cần cậu quá ưu tứu, chỉ cần đứa nhỏ hay làm anh đau lòng này có thể vui vẻ bình an anh đã cảm thấy mỹ mãn. Ngay cả việc Hứa Lâm không tham gia thi Đại học, Tạ Cư cũng thấy không sao cả, tương lai phải đi như thế nào cũng không phải lo lắng. Dù sao chỉ cần Tạ Cư còn sống, liền sẽ che chở cho Hứa Lâm.

"Anh vốn nghĩ không can thiệp, nhưng đến lần này anh mới phát hiện vấn đề so với anh tưởng tượng càng nghiêm trọng hơn. An Chi, toàn bộ sinh hoạt của Tiểu Lâm hiện tại đều dựa vào em, chính nó không có gì. Nếu như có sẽ làm cho nó đủ tự tin sánh vai cùng với em, nó làm gì đến nỗi có bộ dáng tự thương hại chính mình như vậy."

Ánh mắt Tề Hành cực kỳ nhạy bén, tuy vẫn chưa ở cùng Hứa Lâm lâu nhưng tâm tư của đứa nhỏ kia, hắn xem như cũng thấy hiểu.

"Một người có thể độc lập mà trở thành chính mình mới có tư cách đi nói chuyện khác. Tiểu Lâm đã mười bảy tuổi, em thật sự chuẩn bị mang đứa nhỏ bên người cả đời sao?"

Tạ Cư thật sự bị nói trúng, Tề Hành vĩnh viễn đều có thể nhìn đến vấn đề càng sâu hơn. Năm năm trước phát sinh chuyện như vậy, anh đối với Tề Hành không phục như lúc trước, cố tình xa cách. Tuy trong lòng khổ sở cũng không có tuyệt vọng giống như trời sập xuống. Bởi vì Tề Hành đã sớm mang anh đẩy vào con đường thuộc về chính bản thân anh. Ngay cả không có người bên cạnh, Tạ Cư vẫn có thể làm được xuất sắc như vậy. Mà Hứa Lâm, người khiến cậu có khả năng hoàn toàn dựa vào chỉ có một cái anh trai là chính mình.

Cảm xúc của Tạ Cư trăm đường ngổn ngang, ngay sau đó liền dâng lên cảm giác vô lực, thì ra mặc kệ là làm em trai hay là làm anh trai, Tạ Cư đều không thích hợp.

Tề Hành nhìn Tạ Cư vẫn như cũ quỳ trên mặt đất mà gục đầu, bày ra trên mặt vẫn là một dáng vẻ của một anh trai sủng nịch em mình, "Em cũng đã làm được rất tốt."

Hốc mắt Tạ Cư ửng đỏ, một câu nói của Tề Hành lại đem anh từ trong bóng đêm vớt lên.

"Tiểu Lâm vốn không phải là trách nhiệm của em, không cần có bất luận áp lực gì." Tề Hành vươn một bàn tay ra đỡ vai Tạ Cư, "Bất quá, nếu như đã nhân em trai thì phải làm một vai trò một người anh lớn."

"Em hiểu được. Cảm ơn anh, anh Tề Hành." Cảm ơn, anh. 

(đoạn này QT để là, "Cảm ơn ngài, ca" thật ra đọc nguyên bản QT sẽ hiểu hơn cái câu này nghĩa là gì. Giống như trước đó đã nói về chuyện xưng hô này, ý nghĩa của Tề Hành ca và Ca về mặt tình thì nó không giống nhau hehe)

"Tiểu Lâm là em trai của em, nhưng cũng là em trai của anh. Nếu như em không thể dạy dỗ tốt, anh có thể đưa tới chỗ mình tự dạy dỗ." Lời nói là uy hiếp, trong giọng lại mang theo ý cười.

Tạ Cư cảm thấy hôm nay Tề Hành ôn như đến lạ, tinh tế cắt nghĩa giảng đạo lý như vậy, cho dù là trước kia cũng là ít khi có. Thời gian lớn lên, Tạ Cư đều cố ý tránh Tề Hành, hiện giờ người này lại giống như cũ, là chỗ dựa kiên cố nhất cho anh chống đỡ.

Tề Hành lấy hộp thuốc của Tạ Cư, giúp anh bôi thuốc vào hai tay và cánh tay, sau đó mới nói ra phán quyết cuối cùng.

"Mười roi, không tính là trừng phạt. Đây là nhắc nhở, đừng lại đánh mất cái gì."

"Vâng."

"Hít đất, dùng khuỷu tay."

Thấy Tạ Cư vào tư thế, thước của Tề Hành không chút do dự mà đánh xuống, lần này là lưng.

Tạ Cư đau đến thiết chút nữa ngã xuống, trong lòng lại nhẹ nhàng thở ra, anh trai vẫn giữ gìn mặt mũi cho anh. Nhưng đánh vào trên lưng so với trên mông hiển nhiên càng thêm gian nan, một tầng da ít thịt, mỗi một roi đều phảng phất giống như là đánh vào xương cốt, Tạ Cư đã lâu không chịu đánh, mới có ba roi anh đã cắn môi.

Tề Hành nghe âm thanh của Tạ Cư ở giữa chừng làm sao không rõ.

"Vả miệng."

Tạ Cư từ trong đau đớn mà thanh tỉnh, phảng phất như rơi vào hầm băng.

Anh như thế nào đã quên lúc chịu trách phạt dời đi đau đớn sẽ chịu trừng phạt như thế nào. Tề Hành luôn luôn cho rằng chịu nhiều hay ít roi, nhận nhiều hay ít đau đớn đều là anh phải chịu. Nếu như dùng bất kỳ phương thức nào làm cho bản thân có thể dễ chịu một chút thì khiển trách còn có ý nghĩa gì.

Tạ Cư đã từng bởi vì quỳ quá lâu mà đứng dậy xoa bóp chân để đứn vững mà bị Tề Hành đánh đến hai chân xanh tím. Từ đó về sau, vô luận trách phạt có bao nhiêu nặng nề anh đều chịu đựng, chưa từng làm trái. Hiện tại thật sự là lâu quá không ở chỗ Tề Hành chịu trashc mắng, quy củ đều vứt ra sau đầu. Tạ Cư nửa thẹn thùng nửa xấu hổ, lại mang theo vài phần sợ hãi, một lần nữa quỳ lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro