Chương 43 + 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bốn mươi ba

"Anh Cá Con, anh thấy thế nào rồi?" Hứa Lâm không màng tới vết thương của chính mình, vội vàng bổ nhào đến bên cạnh mép giường.

"Anh không có việc gì..." Thẩm Dư vẫn còn có chút chóng mặt, nhìn thấy Hứa Lâm và Tạ Cư thì ý thức mới thanh tỉnh hơn một chút. Xoay người một cái muốn xuống giường rồi lại vì hoa mắt mà té ngã trên mặt đất.

"Tỏ ra cứng rắn làm cái gì." Tạ Cư mắng khẽ, duỗi tay đẩy ra Hứa Lâm vẫn còn đang sốt ruột, nâng đứa nhóc còn đang ở trên mặt đất trở về giường. "Nghỉ ngơi cho thật tốt, đưa số điện thoại người em đụng phải cho anh. Việc này anh sẽ giải quyết."

Hiện tại đã biết thân phận của Thẩm Dư, Tạ Cư càng không thể bỏ mặc được.

"Cảm ơn, không cần." Giọng nói có chút yếu ớt nhưng tràn đầy quật cường.

"Thẩm Dư, em cho rằng làm như vậy sẽ xem như là có cốt khí sao? Cái này là ngu xuẩn." Tạ Cư khoanh tay đứng, lời nói ra không hề khách khí.

Không đợi Thẩm Dư có phản ứng gì, Hứa Lâm lại mang theo chút cầu xin mà lôi kéo tay áo của Thẩm Dư, "Anh Cá Con... Em không biết mọi người trong quá khứ đã có chuyện gì nhưng anh coi như là em giúp anh đi có được không?"

Thẩm Dư cắn môi, rốt cuộc vẫn là mở miệng đọc ra một dãy số. Cậu hận bản thân không đủ cường đại, cho dù bản thân không muốn thì hiện tại cũng hữu tâm vô lực.

Tề Hành rất nhanh đã đến, vốn là đang tức giận nhưng khi Thẩm Dư nhìn thấy người tới liền "tạc mao", không quan tâm gì mà muốn xuống giường. Tạ Cư cùng Hứa Lâm vội vàng ngăn cản lại dẫn đến Thẩm Dư kịch liệt phản kháng. Giống như một con báo con cứng đầu.

Tề Hành, "Đừng nháo."

Hai chữ này nói ra cực trầm ổn, mang theo chút hương vị khiến người yên tâm.

Thẩm Dư thế nhưng lại không còn giãy giụa. Nhưng chờ đến khi phản ứng lại được, nóng giận đột nhiên phát ra, cậu cũng không biết chính mình là tức giận cái gì, chỉ là cảm thấy cả người đều khó chịu.

Tề Hành không biết là dùng thủ đoạn gì đã mang đứa nhỏ đang xù lông trực tiếp đặt trên giường.

"Tề Hành!" Thẩm Dư còn muốn phản kháng nhưng bị anh duỗi tay ngăn không thể động đậy, chỉ có thể căm giận mà nhìn chằm chằm Tề Hành, trong mắt không rõ là cảm xúc gì.

"Không muốn bị trói thì ngoan ngoãn một chút."

Dựa vào cái gì? Anh dựa vào cái gì? Cậu và anh có quan hệ gì đâu? Dựa vào cái gì vừa nhìn thấy mặt đã ra lệnh cho cậu? Trong lòng Thẩm Dư mang Tề Hành ra mắng trăm ngàn lần nhưng vẫn thành thành thật thật nằm không nhúc nhích. Cậu hiện tại không có sức lực chọc người này.

Tề Hành xốc lên quần áo của cậu, đưa mắt nhìn vết thương rồi lưu loát mở ra hộp thuốc lấy ống tiêm.

Thẩm Dư nhìn thấy trong lòng đột nhiên căng thẳng.

"Không có gì không cần phải tiêm." Thẩm Dư lạnh lùng nói.

Nếu không phải nhìn thấy ánh mắt trốn tránh cùng với đầu ngón tay khẽ run của Thẩm Dư, Tề Hành thật sự sẽ bị bộ dáng cứng rắn này lừa. Chỉ là đứa nhỏ này vì sao lại sợ?

"Giảm nhiệt." Tề Hành chuẩn bị xong thuốc, đối mặt với Thẩm Dư quơ quơ ống thuốc tiêm.


Thẩm Dư nắm chặt nắm tay, xoay đầu hướng về phía mặt tường.

Kim tiêm đâm vào da thịt, Thẩm dư lại không có phản ứng gì.

Tề Hành áp xuống cảm giác nghi hoặc, xốc lên quần áo, khử trùng vết thương ở phía sau lưng đã thảm đến không nỡ nhìn. Hứa Lâm nhìn thấy bình thuốc kia thì quay đầu nhìn về phía Tạ Cư, lời nói cũng lắp ba lắp bắp, "Anh... thuốc kia... đau..."

Hôm qua sau khi bị Tạ Cư phạt đã thoa loại thuốc này, Thẩm Dư bị thương tàn nhẫn như vậy, loại thuốc này bôi lên làm sao có thể chịu được.

Tề Hành lại không có suy nghĩ đổi ý, chỉ là nhẹ giọng dặn dò Thẩm Dư, "Sẽ đau, nhịn một chút đừng lộn xộn."

Tề Hành nhìn Tạ Cư, Tạ Cư liền hiểu ý. Nếu như Thẩm Dư chịu không nổi muốn giãy dụa thì muốn Tạ Cư đến ngăn Thẩm Dư lại.

Bất quá sự thật đã chứng minh, Tề Hành lo lắng là dư thừa, đứa nhỏ này thế mà vẫn không nhúc nhích chỉ là đầu gối bị túm đến khó coi. Tề Hành quan sát, không ngoài dự liệu mà thấy môi đã bị cắn rách.

Thật là quật cường.

Tề Hành nhìn xuống mới biết được vì sao khi nhìn thấy kim tiêm Thẩm Dư lại phản ứng như vậy, trên lưng ngoại trừ vết thương từ roi vẫn có không ít lỗ châm kim tinh tế. Một vài cái trải dài từ vai đến eo đều có. Đứa nhỏ này rốt cuộc đã trải qua tra tấn gì?

Không có thêm phản ứng nào, Tề Hành tiếp tục thoa thuốc xong cho Thẩm Dư mới đem ánh mắt chuyển về phía bên Hứa Lâm đứng một bên đã có chút không vững, "Bị phạt à?"

Hứa Lâm yên lặng bắt chéo tay ở phía sau lưng, không dám ngước mắt nhìn Tề Hành.

Anh cười cười lại mở miệng nói với Tạ Cư, "Hai người bệnh cũng ở chỗ em sợ rằng cũng khó mà chiếu cố được, anh đưa Thẩm Dư về."

Bốn mươi bốn

Thẩm Dư từ trong đau đớn thanh tỉnh được hơn một chút, nghe vậy mới ngây ngốc, về?

Đưa về? Ai đưa về? Về lại nơi đó sao?

"Tôi không đi."

Kháng nghị vô hiệu lực, Tề Hành trực tiếp bỏ qua lời nói của cậu, "Chính mình tự đi hay là anh ôm em đi?"

"Tề Hành, cuối cùng anh là muốn làm cái gì?"

"Không làm gì, mang em trai về nhà thôi."

Tề Hành nói một cách quá tự nhiên, tự nhiên đến mức Thẩm Dư muốn mắng người.

"Ai là em trai của anh?"

"Anh Cá Con, anh đừng như vậy..." Hứa Lâm cảm thấy không khí không ổn liền vội mở miệng khuyên can.

Thẩm Dư chỉ nói, "Việc này không có liên quan đến em."

Tề Hành hơi cười, Cá Con sao? Nếu là cá chỉ sợ cũng phải là cá mập.

Tề Hành vương tay đè vào vết thương trên lưng của Thẩm Dư, chậm rãi dùng thêm chút sức, "Có đi hay không?"

"A..."

Thẩm Dư đau đến thiếu chút nữa đã kêu lên lại vội vàng cắn môi, mồ hôi lạnh cũng rơi xuống. Hứa Lâm muốn ngăn cản nhưng chưa bước lên đã bị Tạ Cư ngăn lại, chỉ có thể nhấp môi đứng ở một bên, trong mắt dễ dàng thấy được sự lo lắng.

"Tề đại thiếu gia... thì ra.,. cũng chỉ có bản lĩnh như vậy thôi..." Thẩm Dư tận lực duy trì ngữ khí bình tĩnh, đau đớn vẫn ép nói ra một câu như vậy.

"Anh xác thật không có bản lĩnh gì nhưng để đối phó với em lại thừa sức."

Trong mắt Tề Hành không hề thấy chút dao động nào, cứ như vậy mà bình tĩnh cùng Thẩm Dư nói một hồi.

Không có bại thắng, bởi vì Thẩm dư lại ngất đi rồi.

"Nếu không thì để cho cậu ấy nghỉ ngơi ở đây đi?" Tạ Cư nhìn đứa nhỏ quật cường này có chút đau lòng.

"Tình hình của em ấy còn cần bôi chút thuốc, không có mang tới đây. Trở về cũng tiện hơn một chút." Tề Hành trực tiếp ôm người lên tiến ra cửa. Đứa nhỏ gầy đến mức cộm tay, đooi chân tinh tế ở giữa không trung lắc tới lắc lui.

"Anh Tề Hành..." Hứa Lâm gọi Tề Hành, muốn nói rồi lại thôi.

Tề Hành quay đầu lại, nhìn Hứa Lâm một cái, "Chiếu cố tốt chính mình."

Lúc Thẩm Dư lần nữa tỉnh lại, nhìn căn phòng xa lạ xung quanh một chút, nơi này hẳn là chỗ của Tề Hành.

Chết tiệt.

Thẩm Dư tức giận liền muốn giựt ra kim truyền trên tay nhưng lại suy nghĩ thêm một chút, thân thể của chính mình đã không còn chịu nổi, làm sao có thể đối nghịch được với Tề Hành. Như vậy còn không phải chỉ có thể mặc người xâu xé giống hiện tại sao.

Đứa nhỏ ngăn chặn cảm giác không cam lòng dâng lên trong người, cứ như vậy thiếu một ân tình. Chờ khi thân thể của cậu hồi phục rồi thì ai cũng không thể cản.

"Tỉnh rồi?" Tề Hành vào tới khi nước vừa truyền xong, gỡ ra kim tiêm, lại nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Thẩm Dư nói, "Cơm đã nấu xong rồi, đi ra ngoài ăn."

Thẩm Dư không nói gì mà đứng dậy xuống giường, đi theo Tề Hành ra ngoài. Ngồi ở bàn ăn không có chút cảm xúc nào giống như một bức tượng điêu khắc.

Tề Hành nhìn thấy có chút buồn cười, đưa đũa đến trong tay đứa nhỏ, "Ăn đi."

Thẩm Dư đã rất lâu không được ăn no, tuy chỉ là một bàn ăn cực thanh đạm cũng ăn rất nhanh.

"Ăn từ từ."

"Ăn từ từ thì sẽ chết đói, anh cho rằng ai cũng giống anh là một đại thiếu gia sao." Thẩm Dư nuốt xuống cơm trong miệng, tay gấp đồ ăn cũng không quên trêu chọc Tề Hành một câu.

"Không có quy củ, lại nghe thấy em không gọi anh là anh trai thì anh sẽ động thủ." Tề Hành nhàn nhạt uy hiếp, ngữ khí thật bình thản.

"Anh Hành." Thẩm Dư không chút do dự mở miệng, gọi hai tiếng mang theo mười phần hương vị giang hồ. Nói đùa, cái gì gọi là thức thời Thẩm Dư đều hiểu, lúc này mới không rảnh đi chọc Tề Hành.

Tề Hành lắc đầu, cũng không so đo xưng hô của Thẩm Dư, anh có rất nhiều thời gian để chỉnh.

"Còn có việc gì cần xử lý có thể nói với anh, về sau về nhà ở."

Nhà? Thẩm Dư buông đũa, cười châm chọc, "Tôi không có nhà."

Tề Hành lẳng lặng nhìn cậu, "Lời nói anh chỉ nói một lần, nơi này là nhà của em, em là anh trai của Tề Hành. Em có thể nháo chỉ cần có thể gánh vác được hậu quả."

Thẩm Dư hừ lạnh, cầm chén cơm ăn sạch, "Cảm ơn đã đối đãi tốt."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro