Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vẫn là thư phòng này, từ trước tới nay đều tối tăm.

Những khi Tạ Cư không trở về vào buổi tối, Hứa Lâm sẽ luôn luôn mở tất cả đèn trong nhà lên, ngay cả ban công hay phòng vệ sinh cũng không ngoại lệ. Chỉ có lúc xung quanh đều có ánh sáng, cậu mới có thể an tâm. Nhưng thư phòng này, cho dù là mở đèn thì cậu cũng cảm thấy sợ hãi. Cho nên khi cậu ở nhà một mình đều sẽ đóng chặt cửa phòng.

Tạ Cư cầm thước đứng thẳng, trông như những cây tùng vững trải trên đỉnh núi. Hứa Lâm biết, Tạ Cư đang đợi cậu.

Lần này Hứa Lâm lại chưa từng do dự liền dâng mông trần trụi của chính mình ra.

"Mười cái, đây chỉ là nhắc nhở, đừng tái phạm."

Vết thương mấy ngày hôm trước còn chưa có mờ đi, Tạ Cư nâng tay đánh, không bao lâu đã kết thúc.

Thật sự chỉ là nhắc nhở, đánh cũng không mạnh nhưng Hứa Lâm vậy mà đã khóc. Cậu ghé vào trên mặt bàn không chịu đứng dậy, cứ như thế mà khóc lên.

Rõ ràng chỉ là một đứa trẻ con nhưng Tạ Cư cảm nhận được trên người Hứa Lâm là một cảm giác tuyệt vọng.

Tạ Cư ngẩn người, duỗi tay đi đỡ. Hứa Lâm theo phản xạ tự nhiên mà trách né.

"Hứa Lâm, rốt cuộc em đang ngoan cố với anh vì cái gì?"

Tạ Cư thở dài, thật ra Hứa Lâm rất nghe lời. Nhưng là cái loại nghe lời mang theo khách khí và xa cách. Ngẫu nhiên có một hai lần muốn vượt qua giới hạn rồi lại vội vàng quay về, không hề vượt qua ranh giới nửa bước.

Tạ Cư vẫn luôn cẩn thận mà bảo vệ đứa trẻ mang trong mình đầy cảm giác bất an không an toàn cùng với suy nghĩ không muốn rời xa đã được giấu kín. Hứa Lâm cho rằng anh không biết, thật ra anh biết rất rõ.

"Em không có..." Nồng đậm giọng mũi.

"Nghỉ ngơi sớm một chút đi."

Tạ Cư xoay người đi ra cửa, lòng bàn tay của Hứa Lâm đã bị móng tay bấu tới rách da.

Có Tạ Cư, Hứa Lâm vẫn có thể tự mình nhanh chóng điều tiết chính mình.

Tiếng Đàn từ phòng khách truyền đến, tựa hồ như có một loại cảm giác trấn an lòng người.

Hứa Lâm đi ra ngoài, tiếng đàn đột nhiên im bặt. Cậu đi đến trước mặt Tạ Cư, "Tiên sinh, thật xin lỗi. Em chỉ là... có chút phiền lòng."

Tạ Cư đứng lên, giơ cao cánh tay ôm cậu vào lòng.

"Tiểu Lâm, nơi này là nhà của em."

Hứa Lâm lại khóc, khóc đến thở không ra hơi.

"Anh"

Âm thanh thật nhẹ, hòa vào tiếng khóc lại càng mơ hồ, nhưng Tạ Cư nghe được rất rõ ràng, bản thân ôm chặt đứa nhỏ thêm một chút.

Thật ra Hứa Lâm suy nghĩ muốn nói chính là, "Anh, em không xứng."

Buổi tối hôm đó Hứa Lâm mơ một giấc mơ, trong mơ Tạ Cư đối xử với cậu thật tốt như trước kia. Tạ Cư ôm cậu, cậu lại đột nhiên cầm lấy chai bia ở bên cạnh đánh vào trên đầu của Tạ Cư, không có chảy máu. Sau đó Tạ Cư buông cậu ra, hai mắt lạnh băng rồi xoay người rời đi mặc cho cậu kêu gọi thế nào cũng không quay đầu lại.

Thật lâu sau đó, Hứa Lâm mới nghĩ ra, mới phát giác được, giấc mơ này sớm đã trở thành một loại dự báo.

"Anh... Anh..." Một tiếng nối liền một tiếng gọi.


Trong lúc ngủ mơ, trên mặt Hứa Lâm đầy nước mắt, bất an nắm chặt góc chăn, mang bản thân mình cuộn tròn giống như một đứa trẻ con.

Cách âm của căn phòng này không phải quá tốt, Tạ Cư bị đánh thức. Nhăn nhăn mày, anh hướng phòng của Hứa Lâm mà bước nhanh đến.

Tạ Cư bật đèn, đứa nhỏ co thành một khối phát run, khóc đến không thể kiềm chế được.

"Tiểu Lâm, Tiểu Lâm..."

Tạ Cư vỗ nhẹ vào lưng Hứa Lâm, một lúc lâu sau đó anh mới có thể đánh thức đứa nhỏ.

Nước mắt của Hứa Lâm vẫn chưa ngừng rơi xuống, ngăn cũng không ngăn được. Tạ Cư ôm lấy cậu, "Mơ thấy ác mộng?"

Đứa nhỏ trong lòng ngực giãy giụa, Tạ Cư buông cậu ra, đứa nhỏ liền chui về phía sau. Lui về đến trên giường, cách xa Tạ cư nhất có thể rồi sau đó ôm chặt lấy chính mình bằng hai tay.

Tính tình Tạ Cư có chút lạnh, cho dù không phải, khả năng biểu đạt tình cảm của anh cũng không tốt lắm, ít nhất là người khác rất khó để có thể cảm nhận được. Hiện tại Hứa Lâm giống như một con nhím nho nhỏ, Tạ Cư muốn ôm cậu lại không biết phải ôm thế nào.

Nhưng bộ dáng bất lực, tự mình liếm láp miệng vết thương của mình thì quả thật đáng thương.

Do dự một chút, Tạ Cư đi đến bên cạnh người Hứa Lâm, giống như cường ép mà ôm lấy cậu, nhẹ nhàng ôm chặt, "Tiểu Lâm, đừng sợ. Anh là anh của em."

Anh của em? Hứa Lâm tìm về chút ý thức, vừa ngẩng đầu đã thấy rõ mặt của Tạ Cư lại khóc càng nhiều.

Tạ Cư lại ôm chặt lấy cậu, tùy ý để cậu phát tiết. Bất quá lần này Hứa Lâm không còn giãy giụa.

Sau đêm đó, giường của Hứa Lâm đã bị dọn tới phòng của Tạ Cư. Nhưng tần suất Hứa Lâmmơ thấy ác một ngày càng nhiều. Tạ Cư cảm thấy, trước tiên anh nên dẫn Hứa Lâm đi giải sầu.

----

Có vẻ như mọi người không thích truyện này hả =)))) thấy ít người đọc với cmt ghê, nhưng mà tui thích truyện này nên tui vẫn làm tiếp nha hahaha =)))

#08092021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro