Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau đêm đó, giường của Hứa Lâm đã bị dọn đến phòng Tạ Cư rồi. Nhưng tần suất Hứa Lâm mơ thấy ác mộng ngày càng cao.

Tạ Cư cảm thấy bản thân nên đứa Hứa Lâm đi giải sầu.

Chọn một ngày bình thường tương đối nhàn rỗi, xin nghỉ một ngày, Tạ Cư lái xe đưa Hứa Lâm đi nông thôn. Xe ngừng ở cửa thôn, hai người đi bộ vào trong. Thôn này cũng không lớn, dọc theo đường đi không ngừng có những ánh mắt tò mò của những thôn dân chất phát đang đánh giá hai người. Đứa trẻ không biết từ nơi nào đột nhiên chạy tới, bộ dáng khoảng năm sáu tuổi, nhào về hướng Hứa Lâm.

"Anh..." Âm thanh mềm mại.

[ ở đây "anh" trong QT là ca ca, ý là gọi một người anh quen thuộc í chứ không phải một người xa lạ. ]

Hứa Lâm ngẩn ra, tay đang chuẩn bị đẩy hài tài tử ra liền dừng lại. Cậu ngồi xổm xuống, đối diện với đôi mắt trong sáng đến cậu cũng không dám nhìn thẳng, "Em gọi anh là anh trai?"

[ ở đây cũng vậy "anh trai" trong QT là ca ca, Hứa Lâm ngạc nhiên là vì vốn dĩ hai người không quen nhưng cậu bé lại gọi Hứa Lâm là ca ca. ]

Mẹ của đứa nhỏ từ đâu bước đến, liên tục xin lỗi.

"Xin lỗi, xin lỗi. Con trai lớn nhà tôi vừa năm kia bị rơi xuống nước. Quan hệ của hai anh em nó rất tốt, đứa nhỏ này nhìn thấy người khác bằng tuổi anh nó liền coi là anh nó." Hai mắt đỏ lên.

Nàng mang đứa nhỏ bế lên, liên tục xin lỗi sau đó vội vội vàng vàng rời đi.

Đứa nhỏ bĩu môi, cuối cùng để lại cho Hứa Lâm chính là một khuôn mặt như muốn khóc.

"Đi thôi."

Tạ Cư nhẹ nhàng gọi Hứa Lâm vẫn còn đang đứng ngây người, trong lòng cũng có chút cảm giác không nói rõ được.

Cách thôn ngày càng xa, tới được bờ sông là khi vực hẻo lánh ít người đi lại. Đối với sông nước không muốn rời xa cơ hồ là một loại bản năng của con người, nhìn đến nước sông cuồn cuộn, Hứa Lâm cũng cảm thấy những cái gì đó phiền muộn cũng bay đi không ít.

Thời tiết cuối mùa Thu se lạnh, âm thanh của đất trời, tiếng gió cùng tiếng dòng nước chảy lau vách núi vang vọng trong khi vực vắng vẻ. Tạ Cư cởi túi, ngồi xếp bằng ở bên tảng đá lớn, nhẹ nhàng chơi đàn, là bài Nước Chảy.

Lần đầu tiên Hứa Lâm được ở ngoài trời được nghe Tạ Cư đánh đàn, cũng là lần đầu tiên có thật nhiều cảm xúc.

Trong chốc lát, Tạ Cư ngẩng đầu nhìn Hứa Lâm, "Em tiếp tục?"

Hứa Lâm lắc đầu, lại nói chuyện, đột nhiên cảm giác bản thân giống như rơi xuống bể nước đá lạnh lạnh lẽo. Hứa Lâm nói, "Tiên sinh, ngài vì cái gì phải đối tốt với em đến như vậy?"

"Anh là anh trai của em." Tạ Cư hơi nhíu mày, sau đó đem ánh mắt hướng về phía đồi núi ở xa xa. Giống như mọi chuyện trên đời dưới đất, cái này cũng chỉ là chuyện thường tình.

Hứa Lâm cúi đầu, không lên tiếng.

"Hứa Lâm." Tạ Cư bỏ cây đàn xuống, đi đến trước mặt Hứa Lâm, nhặt lên một nhánh cây từ trên mặt đất.

Hứa Lâm lập tức sợ hãi, mặc dù không có ai khác ở đây nhưng nơi này cũng không phải không gian kín riêng tư.

May mắn là Tạ Cư chỉ nói, "Kéo ống quần lên."

Hứa Lâm thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nhưng Hứa Lâm không rõ, Tạ Cư vì chuyện gì mà phạt cậu.

Không biết là nhánh cây của loại cây gì, tính dẻo dai cực tốt. Kỹ năng đánh cẳng chân của Tạ Cư chính là, nơi bị đánh đã sưng đỏ.

Bản thân Tạ Cư giống như không dự đoán được uy lực của nhánh cây này, dừng lại một chút, sau đó lại đánh xuống bằng lực tương tự.

"Tiên sinh..." Chỉ mới hai roi, Hứa Lâm đau đến chảy mồ hôi.

"Vì sao anh đánh em?"

Ở thời điểm Tạ Cư phạt Hứa Lâm cũng sẽ không hỏi dạng câu hỏi này. Nhưng lần này, anh muốn làm cho Hứa Lâm tự chính bản thân mình nói ra.

"Không biết..."

Đánh mạnh hơn một chút.

Đầu gối của Hứa Lâm bị đánh đau tới mức cong lại, sau đó run rẩy duỗi thẳng. Vị trí như cẳng chân, Hứa Lâm cũng chưa từng bị đánh qua.

Tại sao đánh? Hứa Lâm thật sự không biết. Lần đầu tiên Tạ Cư phạt Hứa lâm là ngày thứ ba kể từ ngày cậu đến ở nhà Tạ Cư.

Mùa Đông rất lạnh, một thời gian rất lâu Hứa Lâm không được trải qua cảm giác ăn cơm no, cũng là một khoảng thời gian rất lâu Hứa Lâm không được nghỉ ngơi thật tốt, lúc cậu nhìn thấy Tạ Cư là khi cậu đã phát sốt. Lúc đó Tạ Cư không phát hiện ra.

Đem đó, sốt đến dữ dội, Hứa Lâm thật sự nhịn không nổi cảm giác buồn nôn. Mở ra nước lạnh ở bồn rửa tay, dội khắp đầu và cổ của cậu.

Tỉnh táo hơn được một chút, quay đầu nhìn thấy lại là Tạ Cư. Tạ Cư không nói một lời nào, lấy khăn lông giúp cậu, dùng nó lau khô đầu tóc đầm đề nước của cậu. Trong lúc lơ đãng lại chạm trúng trán của cậu, nóng hổi.

Tạ Cư vẫn không nói lời nào như cũ, ngay cả biểu tình cũng không có cái gì khác thường, chỉ đi lấy nhiệt kế để đo nhiệt độ cho Hứa Lâm, nghi ngờ là sốt cao. Mà Hứa Lâm sau đó đã ngất đi rồi.

Tạ Cư chăm sóc Hứa Lâm thật cẩn thận, ngày hôm sau cậu liền tốt hơn. Ba ngày sau đó Hứa Lâm lại phải trở về nằm trên giường, không, không phải nằm mà là nằm sấp, bị Tạ Cư đánh.

Hứa Lâm đã từng bị mẹ và những tên công đồ đánh nhưng chưa bao giờ giống như thế này, có người vì cậu không biết tự yêu quý thân thể của chính mình mà lột quần cậu, từng chút từng chút đem cậu đánh tới khóc lóc thảm thiết.

#09092021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro