Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tạ Cư lại đánh xuống một cái, đặc biệt mạnh.

"Đứng dậy, đi thư phòng."

Nằm ở trên chiếc bàn quen thuộc, Hứa Lâm nghiêng người nhìn thấy Tạ cư không có lấy ra cây thước quen thuộc hay dùng mà là từ bên trong lấy ra một cây roi mây. Hứa Lâm bị dọa rồi.

Hứa Lâm chỉ chịu qua một lần cái loại đau tê tâm này một lần. Sau đó Tạ Cư không còn dùng cái hình cụ thon dài này đánh cậu.

"Ba mươi roi."

Tạ Cư giống như là rất thích con số ba này, giống như thời cổ đại, nguyện vọng mà thần tiên cho nguời ta đều là ba cái. Nhưng Hứa lâm chỉ có thể giãy giụa không thoát khỏi được sợ hãi.

Ba mươi roi, dùng roi mây, Hứa Lâm sẽ đau đến điên mất.

Tạ Cư cũng không để ý đến đôi mắt đang kinh sợ kia, chỉ là dùng roi mây trong tay vỗ nhẹ trên mặt bàn, "Bắt đầu rồi, chịu đựng."

Roi đầu tiên liền có thể ép Hứa Lâm hô ra âm thanh vì đau đớn.

Tạ Cư dừng một chút, sau đó liên tiếp đánh xuống. Mặc dù biết rằng trong tay mình đang cầm là cái gì nhưng Tạ Cư xuống tay cũng không hề nhẹ. Nếu là đánh nhẹ thì còn không bằng không đánh.

"Ô..."

Hứa Lâm vô thức vặn vẹo, nhưng roi mây vẫn có thể tìm thấy chính xác mông của cậu. Hứa Lâm cũng nghĩ sẽ thành thành thật thật nằm sấp, mặc cho Tạ Cư mang cậu đánh chết cũng không di chuyển một chút nào, nhưng làm sao có thể theo ý cậu. Dịch chuyển biên độ lớn, Hứa Lâm liền trượt xuống khỏi mặt bàn.

Vết thương đã có chút đáng sợ, từng vệt đều là sưng đỏ, những nơi đánh trúng mấy lần thì càng nghiêm trọng. Tạ Cư giống như không có chút đau lòng nào, một tay kéo đứa nhỏ ấn trên mặt bàn, một tay tàn nhẫn cầm roi mây tiếp tục đánh xuống.

Loại đau đớn kịch liệt này giống như là đem Hứa Lâm cắt đi từng miếng da thịt, cậu khóc lóc không ngừng nhưng Tạ Cư lại không giảm bớt lực một chút nào.

Hứa Lâm cảm thấy cái này so với thời điểm cậu dùng dao nhỏ chặt chân mình còn muốn đau hơn gấp trăm lần.

Không thể né tránh, Hứa Lâm đau đến muốn hỏng mất, quá đau, cậu chịu không nổi. Tạ Cư muốn như thế nào mới có thể dừng tay, muốn như thế nào?

"Anh... cầu anh..."

Tạ Cư quả nhiên ngừng tay, nhẹ nhàng thở dài sau đó đem roi mây rút về.

Hứa Lâm cảm tháy chính mình quả thật là đồ ngốc.

Hứa Lâm ngã xuống trên mặt đất, Tạ Cư buông tay ra cậu ra, cậu liền không khống chế được mà lăn xuống. Chờ Tạ Cư thu dọn xong roi mây, Hứa Lâm vẫn không thể đứng lên.

"Rất đau?" Tạ Cư lộ ra một chút ẩn sâu thương tiếc mà nãy giờ vẫn luôn ẩn giấu.

Hứa Lâm chống tay trên mặt đất, chậm rãi lắc lắc đầu.

"Đứng lên."

Hứa Lâm cả kinh, lúc này mới nhớ tới ba mươi roi vừa rồi vẫn chưa có đánh hết. Tạ Cư cũng không bỏ qua số lượng roi còn thiếu này.

"Anh..." Phóng túng chính mình một lần, liền dừng không được.

Ngữ khí mềm mại cũng lại tâm Tạ Cư tan chảy. Hứa Lâm rất ít khi dùng loại ngữ khí này cùng anh nói chuyện, thời điểm nghe được nhiều nhất đều là khi Hứa Lâm không chịu phạt nổi. Tạ Cư còn đang suy nghĩ, có lẽ nên đánh cậu nhiều hơn trước.

Thời điểm Tạ Cư lấy thước đến, Hứa Lâm lại gọi anh một tiếng, có một chút ủy khuất. Tạ Cư quả thật không đánh nổi nữa, đem thước cất đi. Nhưng từ trước đến nay, Tạ Cư luôn là một người rất có nguyên tắc.

Mang đứa nhỏ ôm vào trong lòng ngực. Tạ Cư ôm cậu sau đó thuận tiện dùng tay đánh xuống. Vết thương trên mông đã chồng chất, cho dù là bàn tay cũng hoàn toàn không dễ chịu. Hứa Lâm đột nhiên ôm lấy eo của Tạ Cư, đau quá!

Tạ Cư mang hắn ôm càng chặt thêm một chút, "Còn có mười một cái"

Hứa Lâm đem đầu vùi ở trong ngực Tạ Cư, giống như một hài tử bị vứt bỏ.

Tạ Cư chính là Tạ Cư, đổi thành đánh bằng tay đã là nhượng bộ lớn nhất, không thể nhẹ được. Ở lúc bàn tay hạ xuốn, Hứa Lâm lại đau đến mức khóc ra.

Tạ Cư đánh xong cái cuối cùng, đem đứa nhỏ đang đau đến phát run ôm vào người, tiến vào phòng ngủ. Mang đứa nhỏ đặt vào trên giường, Tạ Cư xoay người liền đi ra ngoài.

Hứa Lâm có chút hoảng hốt, "Anh..."

Hứa Lâm cũng không biết chính mình hôm nay là làm sao, đau đến cả người đều cảm thấy không bình thường. Cậu còn muốn làm nũng với Tạ Cư!

#13092021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro