27. Dù thế nào em vẫn sẽ luôn an toàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Căn phòng rộng lớn không có một đinh điểm tiếng động, im lặng đến mức khiến không gian trở nên áp lực vô cùng, đối với người đang quỳ mà nói, mỗi một giây trôi qua lại càng là dày vò.

Trong phòng lúc này chỉ có một mình Vicky. Không biết vì cái gì, hôm nay Vicky có chút quỳ không xong. Cô không tĩnh được tâm, cũng không bảo trì được trạng thái nghiêm túc bất động.

Tiếng mở cửa vang lên, chị đi vào, trên tay cầm theo một cái khay kim loại nhỏ. Chị đem khay đặt ở trên bàn, liếc mắt nhìn về phía cô, hơi nhíu mày nhắc nhở một tiếng "Vicky."

Trạng thái của bạn nhỏ không giống như đang tập trung.

Nghe ra sự nghiêm khắc trong giọng nói của chị, Vicky mím môi, miễn cưỡng tập trung tinh thần lại.

Ước chừng là 15 phút sau, Aelisa mới trầm trầm giọng lên tiếng lần nữa "Bạn nhỏ, đứng dậy đi."

Vicky căng thẳng đỡ lấy vách tường đứng lên, chầm chậm thích ứng rồi đi đến trước mặt chị.

- Nói đi, bạn nhỏ, em chỉ có 1 lần cơ hội. - Ánh mắt chị không có độ ấm, tư thế áp bách ngồi ở trên sopha, tay có tiết tấu nhịp trên mặt bàn.

Vicky không dám nhìn thẳng chị, yết hầu run rẩy lên, một cơn lạnh không biết từ đâu truyền khắp cả người.

- Em còn nợ chị 10 roi lần trước do không nghe lời động đậy. Hôm thức khuya dường như cũng không có thuyết phục chị thành công là lỗi hợp lý. Em biết em sai rồi, em về sau sẽ không dám trốn tránh như vậy nữa. - Vicky rũ mắt, thấp thấp đầu nói ra.

- Em biết không bạn nhỏ, chỉ một tội này thôi, ngày hôm nay em đã có thể xuống không được giường. - Aelisa mỉm cười, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Vicky. Gần đây chị phát hiện mình rất thích làm động tác này, xúc cảm từ khuôn mặt đứa nhỏ khá tốt, đặc biệt là những lúc cô nhóc phạm sai lầm, mỗi một tấc da thịt dưới sự vuốt ve của chị đều sẽ run bần bật lên.

Vicky đối với đụng chạm của chị lúc này là sợ hãi, nhưng cô không dám lên tiếng, càng không dám động đậy, chỉ có thể căng da đầu mặc chị trêu đùa mà thôi.

- Tiếp tục đi, bạn nhỏ. - Chị thu hồi tay, nhìn cô.

- B-Ba tuần vừa rồi em thực sự rất ngoan, em ngoan, không có vi phạm thêm gì hết...

Aelisa nhướn mày, nâng tay xoa đầu bạn nhỏ lấy làm khích lệ.

- C-Còn về hôm qua... - Đôi mắt của Vicky túng quẫn lên, "Em... Em không phải cố ý đâu, em đã rất kiềm chế rồi..."

Cô nói không được hết câu, một ngón tay của chị đã đặt ở trên môi cô chặn lại, ánh mắt lành lạnh mang đến một cỗ khí tức vô hình làm cho tay chân Vicky lạnh đi.

- Bạn nhỏ, chị chỉ hỏi em nghĩ mình nên bị phạt như thế nào mới có thể nhớ kỹ bài học lần này. Còn cụ thể tình huống lúc đó, chị tự có phán đoán của chị.

- Chị... - Thanh âm của Vicky có chút ám ách, cô ngẩng đầu nhìn đối phương, nhưng vừa chạm đến đôi mắt không ám độ ấm của chị liền hốt hoảng cúi đầu, chỉ là trước sau đều không biết nói cái gì cho tốt.

- Em thật sự biết sai rồi, chị phạt cái gì em cũng chịu, nhưng đừng là roi im lặng được không chị... - Ngữ khí của bạn nhỏ đầy khẩn thiết.

Aelisa đối với đáp án này không tính hài lòng, ngón tay nhéo lấy Vicky, hơi khảy nhẹ, thấp giọng "Bạn nhỏ, lại dạy em một việc, không thể có lệ ker như thế.", dừng một chút, chị ngồi thẳng lưng lên, "Em mất đi cơ hội lần này."

Thần sắc lạnh lùng của chị khiến Vicky tự tâm sợ hãi, thân mình mạnh mẽ run lên, mấp mấy môi một lúc cũng chỉ bài trừ được ba chữ, "Em sai rồi..."

- Em xác thật là sai rồi. - Chị nói.

- Còn nợ chị 10 roi, trước hết trả xong. Trốn tránh, loại tư tưởng này chị cực kỳ không thích, tâm tư không đoan chính là cần thiết phải sửa, 100 thước gỗ, nhét gừng trong suốt quá trình. Cuối cùng, xin phép rồi lại thất hứa với chị, chị cũng không muốn nhìn thấy việc này tái diễn lần hai, hôm nay liền cho bạn nhỏ nhớ kỹ nếu đã xin phép cùng hứa hẹn, thì phải làm được đến. Lỗi này chị phạt 20 roi im lặng, 40 thước vào tay. - Dừng một chút, giống như để cho Vicky kịp tiếp nhận thông tin xong rồi mới tiếp tục "Bạn nhỏ có gì muốn ý kiến không?"

Sắc mặt Vicky lúc này đã tái xanh, sống lưng cô lạnh toát, chỉ cần nghe tuyên án thôi tay chân đã trở nên tê dại. Ý kiến là không dám, nhưng...

- Chị ơi... còn trong thời kỳ nhân đôi. - Thanh âm của đứa nhỏ giấu không được hốt hoảng cùng nghẹn ngào.

- Chị biết. - Aelisa gật đầu, lại không có vẻ gì là mềm lòng đi.

- Chị... bạn nhỏ biết sai rồi, thật sự không dám nữa...

- Biết sai, vậy thì đối với sai lầm của bản thân tiến hành trả giá. - Chị nghiêm khắc nhìn cô, "Lên giường nằm sấp, mình warm-up, 5 phút."

- Chị...

Đổi lại là một ánh mắt lạnh băng, Vicky bị chị nhìn đến hốt hoảng, luống cuống đứng lên đi về phía giường nằm xuống, tự giác lấy gối đem mông nâng cao lên.

- Thái độ của bạn nhỏ hôm nay không tính làm chị hài lòng, cho nên em mất đi quyền lợi được warm-up bằng tay.

Chị nhàn nhạt nói xong, Vicky thấy chị từ trên kệ chọn lấy một cây thước gỗ không dày không mỏng.

Đứa nhỏ mím môi, chị của hôm nay khiến cô cực kỳ sợ hãi, há miệng thở dốc một lúc lại quyết định nhận mệnh, "Em xin lỗi chị, em lại không ngoan rồi, cảm ơn chị phạt em.", nói rồi im lặng úp mặt vào tay.

Aelisa hơi nhướn mày, bạn nhỏ lúc mấu chốt vẫn là thực thức thời.

- Bắt đầu rồi.

Chị vừa dứt câu, thước đầu tiên đã rơi xuống, —— Chát ——

Có lẽ là bởi vì không kịp thích ứng, cơ thể Vicky theo phản xạ mà gồng chặt lên.

Chị nhíu mày, nhịp nhịp thước nhắc nhở "Thả lỏng."

Vicky miễn cưỡng chính mình thả lỏng xuống dưới, thước thứ hai liền không chút chậm trễ đánh xuống

—— Chát —— Chát —— Chát —— ...

Warm-up mà thôi, chị không có dùng bao nhiêu sức lực. Thứ dày vò lúc này không phải là cơn đau, mà là sự im lặng của chị. Vicky đoán không ra tâm tình của người kia, càng là thế, tâm tình của bản thân lại càng không an ổn. Sau mỗi một thước đánh xuống, tâm đều đi theo cái đau đó mà run lên.

- Vicky, chuyên chú. - Nhận thấy trạng thái của Vicky không ổn định, chị ngừng tay, nhắc nhở.

Vicky hít sâu một hơi, gục mặt không nói tiếng nào.

Aelisa nhíu mày, đi qua ngồi xuống bên cạnh, tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô "Bạn nhỏ, xảy ra chuyện gì?"

Chị vừa hỏi như thế, Vicky bỗng cảm thấy cái mũi lên men, nước mắt khống chế không xong mà chảy xuống. Cô vội quay xoay đầu lau đi nước mắt, "Dạ... Dạ không có gì."

Có lẽ là đem bạn nhỏ làm sợ quá mức.

Aelisa thở dài, buông thước, ngồi lên giường xoa xoa đầu cô "Cảm thấy uỷ khuất?"

Vicky khựng một nhịp, lắc đầu "Kh-Không có."

- Kính ngữ.

- Dạ... em không có. Là em làm sai mà.

Xem ra là có.

- Chị làm em sợ?

Bạn nhỏ theo bản năng gật đầu, rồi lại lắc đầu, rồi lại gật đầu.

Aelisa bị động tác của cô chọc cười, đứa nhỏ bị chị doạ đến ngốc rồi.

- Vicky, hít thở đều đặn bình tĩnh một chút. Bạn nhỏ làm sai xác thật là phải chịu phạt, cho nên em chỉ cần kiên định chịu phạt mà thôi. Những thứ còn lại yên tâm giao cho chị.

Từ đầu buổi đến giờ, trạng thái cảm xúc của Vicky đều không chuyên chú được. Bỏ đi một tầng khống chế cùng diễn kịch, Vicky nội tâm là thật sự yếu ớt. Tuy rằng việc buông bỏ quyền khống chế này không tạo nên khác biệt quá lớn trong diễn biến thực tế buổi hôm nay, nhưng lại kích khởi bất an trong lòng bạn nhỏ.

Aelisa biết bạn nhỏ ở cố gắng, chỉ là mất đi quyền không chế tiết tấu, mặc kệ là ai đều sẽ nảy sinh gợn sóng trong lòng thôi.

Chị đến trấn an đứa nhỏ nhà mình.

- Bạn nhỏ sai, chị sẽ sửa đúng em, sẽ nghiêm khắc phạt em. Nhưng như chị đã nói, chị sẽ không thất vọng về bạn nhỏ, cũng tận lực đem an toàn đặt lên hàng đầu. Cho nên, bạn nhỏ, biết sợ là tốt, sợ chị, sợ roi, sợ đau, cái nào cũng có thể, nhưng em phải nhớ kỹ, dù thế nào em vẫn sẽ luôn an toàn, chị vẫn sẽ bên cạnh em.

Lời này nói đến trực tiếp trắng ra, và hiệu quả cũng đúng như mong đợi.

Hơi thở của Vicky dần trở nên đều đặn hơn, tự chủ của bạn nhỏ vẫn luôn mạnh thật sự, chỉ là có đôi lúc cảm xúc dâng trào vượt ra khỏi kiểm soát một chút mà thôi. Cho nên, bạn nhỏ thực mau đã lấy lại bình tĩnh, nhìn chị gật nhẹ đầu.

Aelisa mỉm cười thay Vicky lau nước mắt, chọc "Còn chưa chính thức bị đánh đã khóc thành cái dạng này, tiền đồ đâu bạn nhỏ?"

Khuôn mặt Vicky đỏ lên, xoay đi chỗ khác không thèm lại nhìn chị. Nghĩ đến, quả thật là có chút mất mặt rồi...

- Hửm? - Lại là một thanh âm trêu chọc.

Vicky dứt khoát xoay người ôm lấy chị, nước mắt toàn bộ ở trên người đối phương lau.

Aelisa nhìn phần quần ở đầu gối bị ướt một mảng lớn có chút bất đắc dĩ, nhéo nhéo lỗ tai đứa trẻ, cười mắng "Ấu trĩ."

Cái này tốt rồi, hai bên tai đứa nhỏ đỏ bừng, không mặt mũi ngẩng đầu.

Lại yên lặng trấn an một lúc, cảm xúc của Vicky hoàn toàn bình phục rồi, chị mới ra hiệu cho bạn nhỏ quỳ lên, cười như không cười "Bình tĩnh rồi phải không, có thể tiếp tục ăn đòn chưa? Kéo dài thời gian đó là phải bị phạt."

Thân mình Vicky cứng đờ.

- Tay chống tường, sụp eo, mông nâng lên tới. - Mệnh lệnh ngắn gọn không một tia cảm tình, phảng phất chị lúc này cùng người với vài giây trước còn ôn nhu nhẹ nhàng ôm cô không phải cùng một người vậy.

Đến quyền lợi được nằm cũng bị tước mất...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro