Chương 39. Suy tính

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kính An Vương thân thể bất an không thể thượng triều...

Kính An Vương bị cảm không thể thượng triều...

Kính An Vương đau lưng mỏi gối đi đng không tiện...

Kính An Vương đêm qua bị ngộ độc thc ăn...

Ông phẩy tay cho Lạc Thanh Quân miễn lễ, "Trẫm nghe nói hôm nay Kính An Vương lại cáo bệnh không thượng triều."

Lạc Thanh Quân một thân triều phục cung kính đáp lời, "Phụ thân đêm qua bị trúng thực, sáng nay không thể xuống giường."

"Đám hạ nhân vương phủ hầu hạ kiểu gì vậy? Đã điều tra ra nguyên nhân chưa?"

Lạc Thanh Quân cúi đầu vẫn giữ nguyên nét mặt không chút biểu cảm, "Hồi bệ hạ, phụ thân là bị trúng thực ở Thính Phong tửu lâu."

"..."

Đến cả lý do cũng chẳng thèm nghĩ, Kính An Vương đức cao vọng trọng bị trúng thực ở tửu lâu do mình tự mở, nói ai tin chứ. Đây nào phải là cáo bệnh, là viện cớ, rõ ràng là viện cớ!

Không thể giận cá chém thớt, nếu Lạc Uyên biết nghĩa tử bảo bối của mình bị chèn ép trong cung không biết cơn giận đến khi nào mới nguôi ngoai. Hoàng đế thở dài, "Không còn việc gì nữa, về chăm sóc phụ thân ngươi đi."

Lạc Thanh Quân ấp úng không lui, Hoàng đế lên tiếng, "Còn chuyện gì nữa?"

Y lén nhìn sắc mặt Hoàng đế, lựa lời lên tiếng, "Không khí ở thịnh kinh quá ngột ngạt, nhi thần muốn đưa phụ thân đến biệt viện ở Đông Điền dưỡng bệnh."

Ba tháng qua Kính An Vương liên tục cáo bệnh, Hoàng đế lo lắng phái Ngự y đến phủ xem bệnh được vài lần, Ngự y càng kê đơn bệnh của Kính An Vương càng nặng, sau đó người trong cung không đến làm phiền Vương phủ nữa.

Hoàng đế anh minh cả đời, một lần tính kế với sư đệ liền bị 'từ mặt', ông thở dài, "Là ý của A Uyên sao?"

"Vâng."

"Trẫm biết rồi, con lui đi."

Hoàng đế bực dọc ngồi trên án thư miễn cưỡng phê duyệt tấu chương. Thân vương không có ý chỉ của Hoàng đế không được tự tiện ra vào thành. Trước đây là Thừa tướng, muốn ở hay đi đều chỉ một ý nghĩ là được, Vương tử thì khác, nhưng Thiên Hạc biết nếu sư đệ muốn đi, luật lệ cung quy cũng không thể giữ chân đệ ấy.

Đầu óc không tài nào tập trung được, càng xem càng muốn mắng người. Ông lên tiếng, "Nguỵ Dung Lâm chuẩn bị y phục, trẫm muốn đi thăm Thập công chúa."

Ngụy Dung Lâm một bên cúi đầu vâng dạ, hỏi, "Có cần mang thêm thuốc bổ cho Kính An Vương không ạ?"

Hoàng đế cau mày như bị giẫm phải đuôi, "Trẫm đến phủ Công chúa, mang đồ cho Kính An Vương làm gì?! Trẫm đi thăm hoàng nữ của trẫm, không hề có ý định đến thăm A Uyên đâu biết chưa?!! Lần này trẫm nhất quyết không xuống nước trước, bằng không còn gì khí thái của nhất quốc chi quân!"

"Vâng, lão nô lắm lời."

Ngụy Dung Lâm nhìn chủ tử chắp tay sau lưng ngang tàng rời khỏi Dưỡng Tâm Điện. Cả Nam Châu này đều biết hai phủ đệ của Công chúa và Kính An Vương trong kinh thành thông nhau để Thập phò mã tiện đường chăm sóc dưỡng phụ. Nhưng lời vàng ý ngọc của Bệ hạ là trên hết, ngài ấy nói đến phủ Công chúa thì là đến phủ Công chúa.

Lần này rời cung, Thiên Hạc chỉ mang theo một ám vệ 'mà ai cũng biết là ai' và hai thị vệ cận thân, không ngồi xe cũng không cưỡi ngựa mà cải trang thành một lão gia nhà quý tộc đi dạo trong thành.

Thiên Hạc đi trước, Ngụy Dung Lâm theo sau, cách đó không xa là ba người hộ vệ. Đi ngang qua quầy kẹo mạch nha, Lạc Ảnh nhớ đến sư đệ ở nhà, muốn mua cho nó một bọc kẹo đường. Hắn mò mẫm thắt lưng một hồi mới phát hiện ở trong cung quá lâu, lúc ra ngoài đã quên mất mang theo ngân lượng, quay sang hỏi hai người bên cạnh, "Tam ca, Tứ ca, các người có mang theo ngân lượng không?"

Đậu Tam, Đậu Tứ nhìn nhau lắc đầu. Bọn họ đi theo bảo vệ Bệ hạ, không nghĩ sẽ cần đến ngân lượng. Lạc Ảnh buồn bã không vui, khó lắm mới có dịp xuất cung, thôi thì lần sau vậy.

Ở phía trước, Ngụy Dung Lâm cung kính hỏi, "Bệ hạ, chúng ta có đến Kính, khụ, phủ Công Chúa không ạ?"

Hoàng đế chắp tay sau lưng, "Trẫm đói rồi."

Chủ tớ năm người bước vào một quán trà, không biết vô tình hay cố ý mà lựa đúng tửu lâu do Kính An Vương mở. Lạc Ảnh hồi hộp bước theo sau, có chút mong đợi, cũng có chút sợ hãi, không biết có gặp được sư phụ ở đây không nhỉ.

Tửu lâu vừa được tân trang lại chưa lâu, Lạc Uyên cho người xây lại lầu hai với phong cách Đông Dương. Khác với bàn ghế gỗ cao ở tầng trệt, lầu hai chủ yếu là bàn thấp phối với đệm dày trên thảm lông mềm mại, có hộp gỗ đựng giày và vách ngăn giữa mỗi bàn. Thiên Hạc chọn một bàn trong góc có thể nhìn xuống đại sảnh và ra ngoài đường lớn ngồi xuống, vỗ vỗ chiếc đệm bên cạnh, "Lạc Ảnh ngươi cũng ngồi xuống đây đi."

Lạc Ảnh bị chỉ mặt điểm tên có chút hốt hoảng nhìn lên, rất nhanh sau đó cụp mi mắt né tránh long nhan thiên tử, "Thuộc hạ không dám."

"Đây là mệnh lệnh!" Thiên Hạc nghiêm giọng.

Ngự lệnh không thể cãi, Lạc Ảnh tháo giày quỳ ngồi lên chiếc đệm bên cạnh. Thức ăn nhanh chóng được mang lên, Ngụy Dung Lâm cẩn thận dùng châm bạc thử từng dĩa thức ăn một, không phát hiện có gì khả nghỉ liền lui ra một bên.

Hoàng đế gắp một miếng thịt vào trong chén cơm trước mặt Lạc Ảnh, thích thú nhìn ánh mắt mờ mịt của đứa nhỏ trước mặt, "Thị thiện thái giám không có ở đây, ngươi ăn đi."

Trong cung trước khi dùng bữa, Ngụy Dung Lâm sẽ dùng châm bạc thử độc từng ngón ăn được dâng lên, sau đó sẽ có thái giám chuyên dùng thử ngự thiện trước khi được gắp cho Hoàng đế. Thông lệ là vậy, nhưng Thiên Hạc chỉ muốn tìm một lý do vỗ béo sư điệt của mình.

Đa nhỏ này ốm đi không ít, nếu c vậy mang người trả về cho sư đệ nhất định sẽ bị giận ông đến tận kiếp sau!

Thiên Hạc gắp một miếng thịt Lạc Ảnh ăn hết miếng thịt, gắp thêm cọng rau liền ăn hết cọng rau, chẳng mấy chốc đồ ăn trên bàn đã vơi đi không ít trong khi Hoàng đế vẫn chưa động đũa nào.

Cơn ho đột nhiên kéo đến khiến Thiên Hạc ôm ngực ho sặc sụa. Lạc Ảnh vội buông đũa trong tay giúp ông vuốt lưng rót nước. Khó chịu qua đi, Thiên Bình vuốt ngực, sầu não lên tiếng, "Cảnh Hi, thời gian của trẫm không còn nhiều nữa."

Giọng nói mang theo bất lực không thể tả thành lời, Lạc Ảnh lo lắng đáp lại, "Bệ hạ hồng phúc tề thiên-"

Thiên Hạc giơ tay bảo hắn đừng nói tiếp nữa, "Lời này trẫm đã nghe quá nhiều rồi. Trẫm có một chuyện muốn hỏi ngươi."

"Thuộc hạ tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của Bệ hạ."

Thiên Hạc không nhân nhượng dùng một đôi đũa sạch gõ lên đầu Lạc Ảnh, "Nếu để sư phụ ngươi thấy bộ dáng thề chết tận trung này của ngươi nhất định sẽ mềm mông, cho dù là tận trung với trẫm. Đối với người nhà, A Uyên chưa từng nói đạo lý!"

Lạc Ảnh ngây người quỳ ngồi bên cạnh, người trước mặt đây cho dù là Thiên tử Nam Châu nhưng cũng là sư bá. Y biết từ nhỏ sư huynh đệ ba người gây chuyện rất nhiều nhưng vẫn bình an vô sự là vì có sư phụ chống lưng, còn sư phụ không kéo bè kết đảng nhưng vẫn có thể đứng vững nhiều năm trong triều như vậy vì có một vị sư huynh cửu ngũ chí tôn đứng sau hậu thuẫn.

Thiên Hạc nhìn vào đôi con ngươi đen láy nhưng trong suốt của sư điệt, "Trẫm muốn ngươi trở thành người của Thái Hậu, để ý đến nhất cử nhất động của bọn họ để bảo vệ A Uyên cùng Thiên Bình. Thiên Bình quá thẳng thắn không thể đấu trí với đám lão thần xảo quyệt kia. Đại ca ngươi quá cương trực, nhất định sẽ không khom lưng trước cường quyền, sớm muộn gì cũng trở thành cái gai trong mắt bọn chúng. Sư phụ ngươi tuy không nắm giữ thực quyền nhưng tài năng của đệ ấy trước sau gì cũng sẽ bị trừ khử. Ngoại trừ ngươi ra, trẫm không tin tưởng người khác sẽ không động lòng trước cám dỗ cường quyền, một lòng bảo vệ người thân của trẫm."

So với kế mẫu là Thái hậu và hàng ngàn giai lệ trong hậu cung, Thiên Hạc càng xem trọng Lạc Uyên và Thiên Bình. So với mười mấy người con luôn lăm le ngai vàng, ông càng thương mấy đứa nhỏ Lạc trạch luôn một lòng hướng về sư phụ.

Ánh mắt Thiên Hạc đột nhiên ngưng trọng, tiếp tục nói, "Nhưng đánh đổi cũng rất lớn. Ngươi không thể nói chuyện này cho bất kỳ ai biết, ngay cả sư phụ ngươi cũng được. Trong mắt họ, ngươi chỉ là phản đồ chạy theo quyền thế không hơn không kém. Trẫm biết như vậy rất bất công với ngươi, nhưng đây là cách duy nhất để ngươi bảo vệ người ngươi muốn bảo vệ. Trẫm có thể cho ngươi quyền lực ngang ngửa Vương Tử Nam Châu, điều kiện duy nhất là ngươi phải phò tá Thập Bát Hoàng tử trở thành quân vương tương lai."

Lạc Ảnh thất kinh, hắn chỉ là một ám vệ nhỏ nhoi, cùng lắm là đồ đệ của tiền nhiệm Thừa tướng, hắn có gì để sư bá tin tưởng giao lại giang sơn cho hắn?

"Bệ hạ... trọng trách này quá lớn, thuộc hạ sợ..."

Thấy y vẫn còn do dự, Thiên Hạc đưa ra sát chiêu cuối cùng, "Trẫm biết mạng lưới tình báo của Thính Phong Lâu là do sư phụ ngươi gầy dựng, sát thủ Truy Phong Các không tránh khỏi liên quan đến ngươi. Một khi mọi chuyện bị khui bày, sư phụ ngươi sẽ là người phải hứng mũi chịu sào. Cho dù người thật sự đứng sau là ai đi nữa, ngươi nghĩ bọn họ sẽ chịu tha cho A Uyên hay sao? Trẫm sẽ sắp xếp cho ngươi vào triều với thân phận Ôn gia thứ tử. Có binh quyền Ôn gia cùng hai Vương gia chống lưng, đám lão thần kia ngoài mặt sẽ không làm khó ngươi. Đợi khi ngươi có chỗ đứng ổn định trong triều liền có thể bảo vệ người ngươi muốn bảo vệ."

Ba chữ Truy Phong Các kia như nói trúng tim đen của Lạc Cảnh Hi. Truy Phong Các là tổ chức sát thủ nhận việc qua Thính Phong Lâu, trước giờ luôn làm việc trong âm thầm, Các chủ hầu như chưa từng xuất đầu lộ diện. Lạc Ảnh không biết Hoàng đế biết được bao nhiêu, nhưng ông nói đúng, nếu mọi việc bị phui bày, cho dù hắn là người đứng phía sau, bọn họ nhất định sẽ không để yên cho sư phụ.

"Nhưng mà... bệ hạ..."

Nhìn ra được đứa nhỏ đang lo lắng điều gì, Thiên Hạc rót cho Lạc Ảnh một tách trà, "Về phần sư phụ ngươi sao?"

"Vâng."

Lạc Ảnh biết, một khi y chấp nhận nhiệm vụ này, y sẽ không thể trở về làm đứa nhỏ Lạc trạch được nữa. Người ta luôn nói nam tử hán đại trượng phu nên hướng về thiên hạ, nhưng thiên hạ nào có nghĩa lý gì nếu hắn không thể về nhà?

Lần này ông dụng tâm lương khổ, đoán trước được sư đệ sẽ không tha thứ cho mình nhưng ông là Hoàng đế gánh trên vai quốc gia thiên hạ, có một vài chuyện không thể gác sang một bên.

"Trẫm hết lần này đến lần khác ép đồ đệ đệ ấy vào cung, A Uyên nhất định không tha thứ cho trẫm. Nhưng Hi nhi à, ngoài ngươi ra trẫm không thể nghĩ đến ai khác có thể đảm đương được trong trách lần này. Trẫm tin vào năng lực của ngươi, càng tin vào lòng hiếu thảo ngươi dành cho đệ ấy. Trẫm vốn dĩ có thể hạ chỉ khiến ngươi không thể không tuân theo, nhưng chuyện này đối với ngươi rất tàn nhẫn, thân làm sư bá, trẫm muốn hỏi ý ngươi. Ngươi sẽ có tất cả tiền tài, địa vị, và quyền lực trong tay, nhưng cũng sẽ mất đi tất cả những gì ngươi hiện đang có." Hoàng đế dừng lại một chút, nhìn thẳng vào đôi mắt của thiếu niên trước mặt, "Cho nên, Hi nhi giúp sư bá một lần được chứ? Ta làm tất cả cũng chỉ vì bảo vệ đứa con trai với thê tử kết tóc của ta, cũng như ngươi làm tất cả chỉ vì bảo vệ Lạc trạch của ngươi."

Lạc Ảnh do dự không quyết, cuối cùng cung kính nâng ly trà uống cạn, "Thuộc hạ nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của bệ hạ."

Thiên Hạc tựa như trút bỏ được gánh nặng trong lòng thở phào một hơi nhẹ nhõm, "Hi nhi... cảm ơn ngươi đã giúp trẫm bảo vệ Nguyên Phong, Thập Bát Hoàng tử là đích tử của trẫm. Bước đầu tiên là phong quan tiến chức, trẫm sẽ lót đường cho ngươi trở thành đệ nhất gian thần của Nam Châu. Ngươi muốn bao nhiêu tiền tài, bao nhiêu quyền lực trẫm đều cho ngươi, sau đó ngươi phải dựa vào chính mình rồi."

Lạc Ảnh một lòng muốn bảo vệ mọi người xung quanh mình mà nhận nhiệm vụ lần này. Hắn không hề biết rằng vì quyết định này mà hắn sẽ thật sự mất đi tất cả, nỗ lực cả đời cũng chỉ trở thành một quân cờ trong tay người khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro