Chương 11.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tịch Hoạ lúc tỉnh dậy cũng không biết đã là lúc nào. Toàn thân vẫn là cảm giác đau đớn đến tê liệt. Y vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Hoa Âm quỳ ngay bên cạnh. Tiểu tử này sao mà lại thích quỳ như vậy chứ? Phòng y cũng đâu có thiếu ghế, kê một cái ngồi ở đó không phải tốt hơn sao? Y muốn nói gì đó, nhưng hiện tại đến thở y cũng không thể thở mạnh. Mỗi một cử động dù là nhỏ nhất cũng làm y đau đến kinh hoàng. Cũng không biết phía sau thảm trạng đã ra sao. Lần trước lãnh 100 roi, y mất gần 1 tháng mới có thể xuống khỏi giường. Lần này có lẽ là 2 tháng đi.

- Sư...sư huynh...

Y tỉnh dậy mà sao thấy tiểu tử này lại không được vui cho lắm vậy? Sắc mặt kém đến vậy?

- Tiểu Tịch. Cuối cùng con cũng tỉnh rồi.
- Y sư.
- Được rồi. Để ta xem lại một chút. Tiểu tử ngươi gan thật đó. Khiêu khích cả Mãng Tiên. Không cần mạng nữa hả?
- Con... không sao.
- Còn dám nói không sao? Không nhìn lại bản thân xem. Ngại mình chưa đủ thương tích hả? Nếu vậy lần trước ta không cần cứu cái mạng nhỏ của ngươi về nữa là được rồi.
- Con xin lỗi.
- Cũng biết xin lỗi cơ đấy. Bị đánh xong đúng là hiểu chuyện hẳn.
- Thúc đừng trêu con nữa.
- Được rồi. Còn tiểu tử này. Sư huynh ngươi cũng tỉnh rồi. Ngươi đi nghỉ ngơi được rồi đó. Đừng bắt ta mai lại phải vớt thêm mạng của một đứa nữa. Đi với nhau rồi cứng đầu cứng cổ y chang nhau, không đứa nào bớt lo hơn cả. 2 tiểu tử các ngươi có thể làm ta bận hơn cả công việc của cả năm rồi đó. Còn có nửa viên kim đan còn muốn phá phong ấn...
- Sư thúc.

Tịch Hoạ nhìn Hoa Âm nhíu mày. Phá phong ấn? Thực sự là việc mà tiểu tử này có thể làm ra. Thảo nào sắc mặt kém như vậy. Hẳn là đã bị phong ấn làm bị thương đi.

Nhưng sao thiết lập ảo cảnh này lại càng ngày càng lạ lẫm như vậy? Tại sao lại có thể chân thực đến mức khó tả như vậy? Nếu người tạo ra ảo cảnh này biết Hoa Âm trong lòng y là một tâm ma. Thì vốn dĩ mọi chuyện nên nhắm vào Hoa Âm mà ra. Nhưng y có cảm giác y vẫn luôn làm chủ được mọi chuyện. Đây là chuyện gì đang xảy ra? Nếu không phải ảo cảnh hay mộng cảnh, vậy y đang tồn tại ở nơi nào? Người đưa y đến đây, có mục đích gì?

Trong lòng Tịch Hoạ sớm đã loạn thành một đống.
Hoa Âm vì không kịp cản Y Sư, đến lúc bắt gặp ánh mắt của Tịch Hoạ liền như cún nhỏ gục đầu xuống mà không dám ngẩng lên nữa. Nó không biết nếu sư huynh biết nó không những phá phong ấn mà bị thương còn suýt chút nữa để bản thân nhập ma thì huynh ấy sẽ thất vọng về nó thế nào nữa.
Hắn không những tự làm bản thân mình bị thương, mà đến cuối cùng cũng không thể giúp được gì sư huynh. Lúc nhìn Tịch Hoạ gần như mê man được khiêng ra khỏi hình đường. Trên người không còn chỗ nào lành lặn. Xiêm y nhuốm đầy máu. Phía sau gần như bị đánh nát. Ngoài máu tươi thấm đỏ còn có thể nhìn thấy xương trắng. Hơi thở vô cùng yếu ớt và mỏng manh. Cả đời này, có lẽ nó sẽ không thể quên được hình ảnh đó.

- Giờ tỉnh lại không biết là tốt hay xấu nữa. Tỉnh lại rồi cũng chỉ nhận biết rõ đau đớn hơn mà thôi. Hais...

Y sư vừa chuẩn bị hòm dược vừa thở dài.

- Nào. Chuẩn bị bôi thuốc. Xem ngươi con cứng đầu được đến khi nào.
- Sư thúc, hay là người cứ đánh ngất con đi.
- Aiyo, cũng biết sợ rồi đó sao?

Lúc Y sư chuẩn bị bôi thuốc Hoa Âm im lặng cả buổi ở bên cũng lên tiếng.

- Sư thúc, nhẹ tay.
- Cũng biết nhẹ tay? Sao lúc phá phong ấn ngươi không biết nên nhẹ tay. Hại chúng ta lại tốn công đi tu sửa. Còn chưa có phạt ngươi đâu đó.
- Con xin lỗi. Con sẽ đến hình đường lĩnh phạt.
- Ngươi tưởng hình đường là nơi ngươi muốn vào thì vào sao? Mà ngươi vào rồi thì sao? Muốn lôi sư huynh ngươi đi lĩnh thêm trận đòn nữa? Ngươi đảm bảo nó sẽ giữ được mạng hả?
- Không phải.

Theo môn quy của Thanh Hoa Vân, sư huynh dẫn dắt ngoài việc dẫn dắt thì khi sư đệ mình dẫn dắt phạm lỗi, sư huynh cũng sẽ phải chịu phạt tương thích.

- Cái gì không phải?
- Con... không đi theo sư huynh nữa. Huynh ấy... không cần có trách nhiệm gì với con cả.

Tịch Hoạ nghe vậy liền nhìn Hoa Âm. Nó nói vậy là sao? Không đi cùng y nữa?

- Ngươi...là thực sự không muốn đi cùng ta nữa?

Hoa Âm có chút lẩn tránh ánh mắt của Tịch Hoạ.

- V...vâng.
- Ngẩng đầu lên. Nhìn ta.

Mỗi một chữ hiện tại đối với Tịch Hoạ cũng không khác nào tra tấn. Vết thương phía sau lưng vẫn không ngừng dùng đau đớn mà kháng nghị.

Hoa Âm bị tiếng quát nhỏ của Tịch Hoạ làm cho có chút sợ. Nhưng có lẽ vì hắn đã quen với việc sẽ nghe theo Tịch Hoạ lên vẫn ngẩng đầu lên nhìn y.

- Tự mình nói ra. Ngươi có muốn đi cùng ta nữa hay không?
- Đệ...đệ...không muốn...đi cùng huynh nữa.

Tịch Hoạ nhìn nó đứng đó. Mặt mũi trắng bệch, nói cũng không lưu loát nhưng vẫn không muốn đổi ý. Y tự nhiên... không muốn ép nó. Dù là vì lí do gì, dù là vì tại sao đi nữa. Y cũng không muốn ép nó nữa, không muốn nó cứ phải nghe lời y như trước nữa.

- Được. Ta đã biết. Ngươi đi được rồi.
- Sư huynh, ta...
- Đi.

Đến lúc Hoa Âm đi rồi, y sư mới lại nói.

- Thực sự buông tay nó sao? Ta thấy...tiểu tử đó cũng là không muốn. Không hỏi nó xem "tại sao" sao?
- Nếu nó đã nói nó không muốn. Hà tất phải ép nó.
- Vậy 100 roi kia... không phải con chịu oan uổng sao?
- Không oan. Đó là tự con lựa chọn. Không thể vì lựa chọn của con mà bắt Hoa Âm làm theo được.

Tịch Hoạ nói thì nói vậy nhưng y sư vẫn cảm thấy không được. Đúng là 2 tên nhóc con chưa trải sự đời. Ông phải dạy dỗ lại một chút.
Bôi thuốc xong cho Tịch Hoạ, y sư liền đi tìm tên tiểu tử kia hỏi cho rõ ràng.

Đến nơi còn gặp nhóc con đó thực sự định dọn đồ rời đi.

- Ngươi biết vì sao Thanh Hoa Vân lại nghiêm khắc với việc ra tay với sư huynh đệ đồng môn như vậy không? Đó là vì môn phái quá đông, quản không hết đám người trẻ dại các ngươi. Tu luyện không chuyên tâm, mấy chuyện loạn thất bát tao lại nghĩ ra rất nhiều. Vì vậy chỉ có thể nghiêm trị răn đe. Người dẫn dắt không chỉ đơn giản là hướng dẫn ngươi nhập môn, còn là người có thể bảo vệ ngươi, thay ngươi lên tiếng. Với cái năng lực hiện tại của ngươi, ngươi thực sự nghĩ có thể tự mình lo liệu?

Hoa Âm im lặng không lên tiếng.

- Ngươi cứ như vậy mà đi, còn cái này tính sao?

Y sư ném cái túi hương đến trước mặt hắn. Hoa Âm liền ngẩng lên nhìn ông.

- Ngươi biết khoảng cách của ngươi và Tiểu Tịch xa như thế nào không? Ngươi còn chưa qua nổi đệ tử nhập môn. Còn Tiểu Tịch là đệ tử của Chưởng môn. Ta cũng không ngại cho ngươi biết, Tịch Hoạ chính là người được mọi người chọn làm chưởng môn Thanh Hoa Vân đời tiếp theo. Ngươi với nửa viên kim đan kia, sau ngày như thế nào đến bên cạnh nó?

Y sư chính là vì trong quá trình chữa trị cho Tịch Hoạ. Nhìn thấy túi thơm Tam Hoàng này mới nhất định phải đến đây hỏi rõ. Vì có thể 2 tên tiểu tử này không rõ ràng nhưng ông lại rất rõ.
Từ ngày tiểu tử Hoa Âm này đến tìm ông, nói ông dùng kim đan của nó cứu lấy Tịch Hoạ. Ngày nhìn nó đầy thanh tỉnh, đau đớn nhìn kim đan bị rút ra khỏi người mà mổ sẻ, đến cuối cùng chỉ quan tâm đến việc Tịch Hoạ có cứu được hay không.
Từ lúc ông nhìn thấy nó trước hình đường bị phong ấn đánh đến thương tích đầy mình, lại loạn đến suýt chút tẩu hoả nhập ma, bản thân chỉ mang nửa viên kim đan, tu luyện còn chưa qua tầng đầu tiên có thể đánh phong ấn hổng 1 lỗ.
Lúc cảm nhận được hơi ấm của Tam Vũ Hoàng trong phòng của Tịch Hoạ. Ông liền biết trong lòng tiểu tử Hoa Âm này, Tịch Hoạ có bao nhiêu phân lượng.
Lúc Tịch Hoạ nói nó chịu phạt gấp đôi, còn Hoa Âm muốn tiếp tục đi theo bên cạnh nó hay không là tùy hắn quyết định. Ông và mọi người đều nói nó điên rồi. Nhưng khi nhìn thấy mọi chuyện ông liền có thể hiểu tại sao Tiểu Tịch có thể làm đến như vậy. Vì căn bản nó không tin Hoa Âm sẽ rời khỏi nó. Hoa Âm trước đó nói không muốn chỉ là vì biết nếu như vậy Tịch Hoạ sẽ phải chịu thêm 100 roi, sẽ bị giam lỏng tại tĩnh xá 6 năm. Nên mới nhất quyết không muốn. Nhưng nếu mọi chuyện đã rồi thì hắn sẽ chắc chắn không dời đi. Nhưng mà...câu trả lời của Hoa Âm hôm nay làm ông thực sự khó có thể tin nổi.

- Ngươi từ bỏ thân phận sư đệ thân cận đi bên tiểu Tịch. Có thể cả đời này ngươi không thể đến bên cạnh nó được nữa. Ngươi có hiểu không?
- Con...
- Ngươi...hận nó sao? Hận nó đối xử với ngươi như vậy...
- Không có. Con tuyệt đối không có.
- Vậy thì tại sao? Nó vì ngươi chấp nhận chịu thêm 100 roi Mãng Tiên. Ngươi nghĩ dễ dàng lắm sao?
- V...vì con? 1.. 100 roi đó...là vì con?
- Chứ không ngươi nghĩ vì sao? Ngươi bị ngốc sao? Chẳng nhẽ ngươi nghĩ là do bọn ta không biết đếm?

Hoa Âm có chút không dám tin. Không phải hắn đã từ chối rồi sao? Không phải quyết định hình phạt rồi sao? Tại sao...tại sao lại như vậy?

- Tiểu Tịch ở hình phòng đã cầu xin với bọn ta. Nói hình phạt nó chịu, nó chấp nhận chịu phạt để có thể tiếp tục dẫn dắt ngươi. Nhưng nếu ngươi không muốn nó cũng sẽ không ép ngươi.

"- Tự mình nói ra. Ngươi có muốn đi cùng ta nữa hay không?"

Hoa Âm lúc đó đã không hiểu sư huynh muốn gì. Cũng không hiểu ánh mắt huynh ấy lúc đó có ý gì. Nhưng hiện tại hắn hiểu rồi. Chính là huynh ấy đã làm tất cả mọi thứ, nhận lại chính là sự khước từ của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro