Chương 5: Hàng yêu!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào phố thị, tiểu hồ yêu lại càng chạy loạn. Xung quanh mọi thứ đều mới mẻ đối với nó. Quan cảnh, mùi hương, âm thanh, một chút một chút đều có thể khiến nó bỏ mặc Lâm gia phụ tử mà chạy lung tung, thỏa mãn tò mò của bản thân. Lâm Dật Khanh lúc đầu còn nhắc nhở, sau lại cũng để mặc nó muốn làm gì thì làm, chỉ cần không giương nanh múa vuốt để lòi đuôi cáo là được!

"Này tiểu tử! Đứng lại đó! Ngươi định ban ngày ban mặt trộm đồ sao?"

Lâm gia phụ tử cùng quay người nhìn theo hướng phát ra giọng nói kia. Hán tử gương mặt thật không nửa điểm dễ coi, nắm lấy cánh tay tiểu hồ yêu vừa được nhắc đến. Mà trong tay tiểu yêu, chính là một quả đào hưởng cầu.

(Đào hưởng cầu: một loại đồ chơi ngày xưa, hình dạng quả bóng, bên trong chứa mấy viên bi nhỏ, khi lắc sẽ phát ra âm thanh)

"Ngươi buông a!"

Cánh tay bị người bắt được, lôi lôi kéo kéo khiến A Ngân liền cảm thấy bực bội, hướng người đang nắm lấy nó nghiến răng gằn giọng. Lâm Dật Khanh lập tức chạy đến, e sợ chuyện xấu sẽ xảy ra, vội vàng hướng người kia xin lỗi.

"Thật xin lỗi, món đồ này giá cả như thế nào?"

Lâm Dật Khanh đoạt lấy tiểu cầu từ tay A Ngân, đem đồ vật giao trả người kia, động tác nhanh gọn dứt khoát khiến tiểu yêu không hề cảnh giác, lúc ý thức được nó liền nhăn mặt nắm lấy y phục của Lâm Dật Khanh cào cào kéo kéo.

Hán tử nhận ra Lâm Dật Khanh, sắc mặt lập tức trở nên hòa hoãn hơn nhiều, liền buông ra cánh tay của tiểu yêu.

"Không không không, nếu là Lâm đại phu muốn mua ta sẽ không lấy tiền, nhưng...đứa bé này là...?"

Hán tử liếc mắt về phía tiểu hài vẫn đang phồng hai má hồng hồng, bộ dạng không khác gì như muốn cắn người. Cả huyện này trên dưới đều biết Lâm đại phu thừa hoan dưới gối duy nhất một tử, cũng chính là vị thiếu niên đang đứng cạnh, vậy còn đứa bé này?

"Thật ngại quá, đây là nghĩa tử ta mới thu nhận, tính tình quả thật có chút tùy hứng, nhất định sẽ hảo hảo quản giáo."

Hán tử kinh ngạc, Lâm đại phu cùng nhi tử vốn ôn tồn hiểu lễ, cớ sao lại nhận dã hài tử này làm nghĩa tử? Nhưng dù sao đây cũng là chuyện nhân gia, hắn cũng không nói gì thêm. Lâm Dật Khanh vội trả tiền rồi nhanh chóng cáo từ, cầm tiểu cầu đưa cho tiểu hồ yêu, lần này rời đi không quên nắm lấy cổ tay tiểu tử nào kia.

A Ngân bị nắm lấy tay, có chút ngạc nhiên mà bỏ quên bộ dáng xù lông nhím lúc nãy. Trong lòng bỗng nhiên trỗi lên cảm giác lạ kì, nhưng cũng không phải thứ cảm giác khiến nó khó chịu gì, đành để mặc Lâm Dật Khanh nắm cổ tay dắt đi. Tay còn lại của nó nắm đào hưởng cầu lắc lắc, bên trong phát ra một loạt âm thanh ngồ ngộ vui tai, không hiểu sao khi nghĩ đến món đồ này là do Lâm Dật Khanh đưa cho tâm trạng lại càng hưng phấn.

So với lúc nãy chính mình đoạt lấy, đồ vật được người kia giao cho lại mang theo thú vị cảm xúc.

"Kia là gì a?"

Lâm Dịch Hàm nhìn theo hướng chỉ tay của tiểu yêu, không khỏi phì cười. Ra là tiểu tử đã nhìn trúng hồ lô đường a!

Lâm Dật Khanh không đáp lời, cũng không phản ứng, vẫn nắm chặt tay của tiểu yêu hồ, bước chân không trì hoãn.

"Này!"

A Ngân bị ngó lơ, có chút kinh ngạc, khuôn mặt nhỏ liền ngây ngẩn cả ra.

"Này!"

Tiểu yêu í ới gọi theo, bước chân chùng xuống, muốn kéo theo tay người phía trước quay trở lại. Lâm Dật Khanh lại tựa như hóa điếc, tiếp tục kéo theo tiểu hài tử. A Ngân ngoái nhìn sau lưng, càng ngày càng ly xa đỏ đỏ tròn tròn đồ vật, tâm cũng gia tăng một chút một chút khẩn trương.

Lâm Dật Khanh vẫn hoàn toàn không phản ứng. Lâm Dịch Hàm cũng ngỡ ngàng, không khỏi tự hỏi phụ thân làm sao vậy.

A Ngân trước đến nay có bao giờ bị người bỏ mặc như vậy, mặt nhỏ liền chuyển đỏ bừng bừng, kéo không được tay của Lâm Dật Khanh đành phải chạy lên trước mặt hắn, ngăn cản bước chân, chặn đường.

"Vì sao ta gọi ngươi lại không trả lời?"

Lâm Dật Khanh cúi cúi người, ánh mắt điềm tĩnh nhìn tiểu yêu, phẳng lặng tựa như nước hồ thu không gợn sóng, nhẹ nhàng ngắn gọn buông ra ba chữ.

"Ta. Không. Thích."

Lâm Dịch Hàm chợt hiểu ra chuyện gì. Lại nhìn thấy tiểu yêu khuôn mặt nhỏ từ ngỡ ngàng dần dần chuyển sang minh tường. Sau lại bối rối không biết nên phản ứng thế nào. A Ngân nhớ rõ, trong một hoàn cảnh tương tự như vậy, đây chính là cách nó trả lời Lâm Dật Khanh.

Lâm Dật Khanh nhìn tiểu yêu há hốc mồm một lúc sau, mỉm cười mà hỏi.

"Thế nào? Cảm giác thế nào?"

A Ngân bị hỏi đến á khẩu, trong đầu suy nghĩ nên phải trả lời như thế nào đây, chỉ là bị ánh mắt kia từ trên cao nhìn chăm chăm, não hoàn toàn trống rỗng vô pháp gợi ra một ý nghĩ nào. Tiểu hồ yêu bị dồn ép như vậy, trong lòng buồn bực khó chịu không thôi, môi nhỏ mím chặt từ chối nói chuyện.

"A Ngân?"

Tiểu hài tử không trả lời, đem đầu nhỏ quay ngoắt một hướng khác, ánh mắt cũng vì vậy né tránh hắn. Lâm Dật Khanh không vội, lại thử gọi nó.

"A Ngân?"

Cảm thấy cổ tay bị lắc lắc nhẹ vài cái, tiểu hồ yêu lại càng khó chịu, liền giật mạnh cổ tay của nó xem như đáp trả.

"Hàm Nhi?"

Đột ngột thay đổi như vậy, A Ngân kì quặc quay đầu lại nhìn, Lâm Dịch Hàm cũng bị gọi đến bất ngờ, khuôn mặt nhìn phụ thân hiện rõ ngây ngô.

"Hơ...vâng...cha gọi hài nhi có chuyện?"

Lâm Dật Khanh lại quay trở về với tiểu yêu, lại lắc lắc cánh tay của nó.

"A Ngân?"

Tiểu hồ yêu ngước ngước lên hai mắt, cắn cắn môi một hồi, lại chu chu miệng nhỏ.

"A Ngân nên nhanh nhanh một chút. Còn ở đây đứng lâu đồ vật đều bị mấy đứa nhỏ kia mua hết a! A Ngân?"

Lâm Dật Khanh vừa nói, cổ rướn rướn nhìn về một phía không xa. Tiểu hài tử ngay lập tức nhìn theo, quả thật trông thấy một đám tiểu hài đang vây quanh nơi kia, trong lòng liền dậy lên một trận gấp gáp khẩn trương.

"A Ngân?"

A Ngân quay ngoắt đầu, trừng mắt nhìn nhìn Lâm Dật Khanh, thật to mà hét lớn.

"VÂNG!"

Lâm Dịch Hàm bị tiểu yêu hét đến giật nảy người, vội vàng nhìn xung quanh dòng người như bị hóa đá mà dừng lại, cảm thấy thật xấu hổ, xấu hổ a!

Lâm Dật Khanh một tia tức giận cũng không hiện ra, ngược lại còn mỉm cười hài lòng, nắm tay tiểu yêu dẫn nó đến nơi bán hồ lô đường. A Ngân đạt được ý nguyện, liền thu lông nhím ngoan ngoãn đi theo, tựa hồ là muốn chạy nhanh phía trước.

"Hàm nhi cũng muốn một xâu hay không?"

Lâm Dịch hàm nhìn một vòng, xung quanh ông lão bán hồ lô đường chỉ toàn mấy đứa tiểu hài tử, liền cảm thấy hai bên má phát ra chút nhiệt, lắc lắc đầu.

"...thưa...không...cha chỉ cần mua cho A Ngân là được."

Lâm Dật Khanh không hỏi gì thêm, quay sang A Ngân.

"A Ngân?"

"Vâng..."

Tiểu hồ yêu ánh mắt không dời khỏi một đứa bé đứng gần bên, tay vừa nhận một cây hồ lô đường liền đưa vào miệng nhâm nhi. Lúc này A Ngân nào còn tâm trí để trí khí! Bản thân cũng không ý thức mà đáp lời.

"Có muốn ăn?"

Tiểu hồ yêu gật đầu lia lịa, hai mắt sáng rỡ chớp chớp nhìn Lâm Dật Khanh.

"Muốn! Muốn! Muốn!"

Lâm Dật Khanh hài lòng, lấy ra túi bạc trả tiền cho xâu kẹo hồ lô. Toàn bộ quá trình đều thu gọn vào tầm mắt của tiểu hồ yêu, rõ ràng trong đầu đang lý giải mọi hành động kỳ lạ của người kia.

Lâm Dật Khanh tiếp nhận xâu hồ lô đường, không quên cám ơn ông lão. Thừa dịp ánh mắt tiểu yêu đang tập trung trên túi vải đựng bạc, hắn kiên nhẫn giải thích.

"Ngươi không thể tùy tiện lấy đồ vật của người khác. Như vậy là trộm cắp. Đồ vật bày bán hai bên phố chúng ta có thể dùng tiền để mua. Nhưng có những đồ vật nếu người ta không muốn bán, ngươi cũng không thể dùng tiền ép buộc người khác bán cho ngươi."

Tiểu hồ yêu chăm chú lắng nghe, nhìn nhìn túi bạc trong tay Lâm Dật Khanh phần nào hiểu đôi chút. Chỉ là...

"Tại sao các người lại phiền phức như vậy?"

Các người ở đây ngụ ý phàm nhân các người! Lâm Dật Khanh ngồi xổm trước mặt tiểu yêu, thấp giọng nói.

"Phải, chúng ta phức tạp, không đơn giản như các ngươi. Nhưng nếu như ngươi đã muốn cùng chúng ta sinh sống, nhất định phải giống như mọi người tuân theo những quy tắc này."

Lâm Dật Khanh cầm lấy đào hưởng cầu từ trong tay tiểu yêu, đem đồ vật ghé vào bên lỗ tai nó, lắc lắc tạo ra thanh âm ngộ nghĩnh.

"Phiền phức, nhưng đổi lại cũng rất thú vị có phải không?"

Tiểu yêu đầu óc vẫn còn đang rối tung một mảnh, bất chợt trước mặt xuất hiện xâu đồ vật đo đỏ bóng lưỡng, tay định đoạt lấy nhưng đã bị Lâm Dật Khanh đưa ra xa.

Tiểu yêu một mặt tiu nghỉu, chu chu môi nhỏ, buồn bực buồn bực a!

"Ta không có tiền..."

Lâm Dật Khanh không khỏi bật cười, cũng không rõ chính mình cười tiểu hồ yêu ngây ngô hay cười hài lòng khi nó để tâm lời nói của hắn.

"Nói cám ơn, sẽ cho ngươi"

"Cám ơn cha!"

Tiểu yêu đáp rõ to, tay cầm lấy xâu kẹo lập tức đưa vào miệng nếm thử, hai mắt sáng rỡ tận hưởng mùi vị mới lạ lan tỏa từ đầu lưỡi đến cổ họng, hoàn toàn không để ý đến cha con họ Lâm bị xưng hô của nó làm cho sững người. Đến lúc định thần tâm trí, Lâm Dật Khanh tiếp tục hướng về phía cư trạch bước đi, mang theo một mảnh hỗn độn xúc cảmtrong lòng. Cuối cùng đành nhủ thầm, mọi chuyện hắn làm là để tiểu yêu không bị bại lộ thân phận, như vậy tương lai phía trước mới không bị nháo đến chao đảo!

Tiểu yêu bận bịu gặm gặm xâu kẹo trong tay, đối với những đồ vật khác trên phố cũng không còn mê mẩn chú ý như lúc đầu, an an ổn ổn nhảy nhót bên cạnh Lâm Dật Khanh. Lâm Dật Khanh lại tiếp tục nắm lấy cổ tay nó, hoàn toàn không cảm thấy phiền khi tay bị đung đưa lên xuống.

"Tiểu công tử thật là một đứa bé đáng yêu a!"

Ông lão bán kẹo nhìn theo tiểu hài tử vui vẻ tung tăng bộ dáng kia không khỏi buông lời cảm thán. Lời nói vô tâm nhưng sao lại khiến Lâm Dịch hàm không ngừng để tâm. Phụ thân cố tình chối bỏ cũng được, không nhận ra cũng được, nhưng nếu không quan tâm vì sao lại lưu tâm chỉnh sửa từng lời nói hành vi của tiểu yêu hồ kia?

Nhìn sau lưng hai bóng người một lớn một nhỏ sánh bước ngang nhau. Tiểu yêu hồ không biết vì chuyện gì lại nắm lấy tay Lâm Dật Khanh kéo kéo. Lại thấy Lâm Dật Khanh kiên nhẫn lắng nghe tiểu yêu kia huyên thuyên chuyện gì đó, đột nhiên hắn nheo nheo hai mắt, lấy từ trong người khăn tay, kéo lại tiểu yêu, đem cái miệng không ngừng hoạt động kia lau chùi sạch sẽ.

--

Lâm Dật Khanh (đột ngột dừng): Huh? Thân nhi tử của ta đâu?

Lâm Dịch Hàm (ngồi xổm góc tường trồng nấm): Nói không ăn, liền thật không mua sao...

A Ngân (kéo kéo): Muốn ăn nữa...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro