Chương 16: Hồng Viện thám án

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

      Gian phòng bên cạnh đèn đuốc sáng trưng, xuân sắc dạt dào. Trên bàn tiệc rượu đã tàn. Ngọc Lân cùng Ngọc Tường mỉm cười ngồi một bên uống trà, mà mười mấy vị cô nương lại đang ăn uống vui vẻ, vô cùng náo nhiệt.

Một cô nương thanh tú xinh đẹp niên kỷ hơi nhỏ một chút, chùi miệng hỏi: "Đã rất lâu không dám dùng những thứ như vậy rồi, Ngọc Tường thiếu gia, dược hoàn của ngươi thật có hiệu quả sao?"

"Đương nhiên là thật." Ngọc Tường đem một cái bình sứ xanh biếc tinh xảo trên bàn bắn tới. Cái bình nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh tiểu cô nương: "Khinh Thân Đan này nữ tử dùng để dưỡng nhan mỹ dung, giảm béo giữ dáng là hiệu quả nhất, vốn chuyên cung cấp cho phi tần trong hoàng cung sử dụng."

Lệ Nhi cầm lấy cái bình, đổ ra mấy viên tiểu dược hoàn màu xanh thơm phức: "Thật thần kỳ như vậy?"

Ngọc Tường: "Ngươi nếu gặp nha hoàn trong phủ chúng ta liền biết. Các nàng không bao giờ ăn kiêng, đều là muốn ăn cái gì liền ăn cái đó, sau mỗi bữa lại dùng thêm mấy viên Khinh Thân Đan là được." 

      "Huynh đệ bọn ta cũng giống như vậy, đều là muốn ăn cái gì liền ăn cái đó, dáng người vẫn tốt."

Các vị cô nương nhìn hai huynh đệ đều ngọc thụ lâm phong, thẳng kêu không sai.

Một cô nương mặc hồng y bê một chén rượu đầy doanh doanh đi tới: "Thiếp thân Hồng nhi thay các vị tỷ muội đa tạ hai vị thiếu gia hào phóng khoản đãi. Những thứ trân tu mỹ thực thể này, xưa nay chúng ta chưa từng được nếm thử. Thật phải cảm tạ sự hào phóng của hai vị thiếu gia."

Ngọc Tường mỉm cười: "Đã thích cứ việc dùng nhiều chút. Rượu này thì không cần, huynh đệ chúng ta đều không uống rượu."

   "Sao lại thế." Hồng nhi cười nói: "Nghe nói quan ngoại anh hùng phần lớn đều uống rượu như nước, sao chỉ có mấy vị Long thiếu gia lại không uống rượu? Huống hồ rượu của Y Hồng Viện chúng ta đều là Nữ Nhi Hồng thượng hạng, uống rất ngon nha."

Ngọc Tường: "Ta dù có thể ngàn chén không say, nhưng không được sư phụ cho phép, một giọt cũng không dám uống. Hồng nhi cô nương xem ra tửu lượng cũng rất tốt, thỉnh cứ tự nhiên."

Hồng nhi đem chén rượu buông xuống: "Thiếu gia thật biết nói đùa, cái gọi là tướng ở bên ngoài, quân mệnh có thể không nhận. Thiếu gia đã đến loại địa phương này của chúng ta, đã không cùng các cô nương vui đùa, cũng không uống rượu, chẳng lẽ là có mưu đồ khác? Huống hồ, theo ta được biết, quan ngoại cũng không có Long Gia Bảo nào."

Ngọc Tường nhìn Ngọc Lân, cười nói: "Cô nương tâm tư cũng rất linh hoạt. Ngươi từng đến quan ngoại rồi sao?"

Hồng nhi: "Ta dù chưa đến, chẳng qua quan ngoại nếu thật có Long Gia Bảo, còn có dạng thiếu gia tuấn kiệt giống các ngươi, chúng ta nhất định sẽ biết."

"Xem ra cô nương Y Hồng Viện tựa hồ cũng rất quan tâm chuyện của võ lâm." Ngọc Lân nhìn thoáng qua Hồng nhi.

"Đúng vậy, mỗi ngày có rất nhiều võ lâm hào kiệt lui tới đây, chúng ta đối chuyện trong võ lâm ít nhiều cũng biết một chút." Lệ Nhi gắp lên một khối thịt đông pha bỏ vào trong miệng.

Hồng nhi cười nói: "Hai vị thiếu gia sao không thẳng thắn một chút. Huống hồ có biết bao nhiêu đệ tử danh môn chính phái tới đây tìm hoan, loại chuyện này, chúng ta sẽ không truyền ra ngoài."

Ngọc Tường: "Nếu đã biết xuất thân cùng lai lịch của chúng ta, không biết các ngươi còn dùng lời này uy hiếp chúng ta làm gì?" Lời vừa nói ra, trừ Lệ Nhi, những nữ nhân khác đều giật mình.

Hồng nhi là người đầu tiên khôi phục thần sắc như thường: "Thiếu gia thật biết nói đùa."

Ngọc Tường nhìn Ngọc Lân, cũng không nhịn được cười nói: "Nhị ca có thấy tiểu đệ sau khi vào đây càng trở nên hài hước không, vì sao những cô nương này luôn nói ta đang nói đùa."

Ngọc Lân cười một tiếng: "Những cô nương này đã thích nói đùa như vậy, ngươi liền không cần ngại khiến trò đùa lớn hơn một chút."

Ngọc Tường cười đáp vâng một tiếng, đột nhiên rút thanh trường kiếm bên hông ra, kiếm quang sáng loáng, hàn khí bức người. Đám nữ nhân này nhìn thấy cũng không sợ hãi, lần lượt đứng lên, vây Ngọc Lân, Ngọc Tường vào giữa.

    "Thiếu gia đây là ý gì?" Hồng nhi không có một chút thần sắc kinh hoảng.

"Hồng Nhi, quan ngoại Hàn gia nhị công tử hẳn cô nương còn nhớ rõ?"

"Chúng ta ở nơi này mở cửa làm ăn, nghênh đón nhiều khách nhân như vậy, sao nhớ được là vị quan ngoại Hàn gia nhị công tử nào." Hồng nhi trong mắt chợt lóe lên thần sắc áy náy.

Ngọc Tường mỉm cười: "Hắn tên là Hàn Phi, vốn là một thiếu niên ngay thẳng, Hàn gia gia phong thuần hậu, quản giáo đệ tử cũng rất nghiêm ngặt. Thế nhưng vào đầu tháng này, Hàn Phi lại đột nhiên làm ra hành vi cường đạo, cướp bóc ngân lượng của Tứ Hải Tiêu Cục, mười ba vị tiêu sư hộ tống ngân lượng toàn bộ bị giết. Hàn Phi cũng không thấy tăm hơi. Ngươi cũng biết việc này?"

Hồng Nhi cười lạnh: "Thiếu gia cứ thích nói đùa, loại chuyện trên giang hồ này ta làm sao biết?"

Ngọc Tường khẽ mỉm cười: "Vị Hàn Phi thiếu gia này, cũng được xem như một kẻ si tình. Hắn sở dĩ  mạo hiểm bất chấp gia quy như vậy, nghe nói tất cả đều chỉ vì một nữ tử."

Hồng Nhi nghe sắc mặt không khỏi biến đổi, Ngọc Tường nói tiếp: "Hàn Phi yêu một nữ tử thanh lâu, muốn chuộc thân cho nữ tử này, lại không dám cho phụ mẫu biết, vậy phải đi đâu tìm một số bạc lớn thế này? Không biết làm sao hắn biết gần đây Tứ Hải Tiêu Cục lân cận kinh thành muốn vận chuyển một số lượng lớn ngân lượng xuất quan, liền đi cướp."

Ngọc Tường tiếc hận nói: "Đáng tiếc cho một thiếu niên ưu tú xuất thân danh môn thế gia, lại luân hãm ái tình, rơi vào cảnh thân bại danh liệt."

Hồng nhi cắn môi, cười lạnh: "Cái này cũng là do hắn nguyện ý, ai bắt hắn làm chứ, thiếu gia giảng cố sự này cho ai nghe?

Ngọc Tường: "Đương nhiên là cho ngươi nghe. Bởi vì người trong lòng Hàn Phi tên gọi Hồng Nhi."

"Thiếu gia là đang giễu cợt Hồng Nhi sao?" Hồng nhi cũng không thừa nhận.

Ngọc Tường thở dài: "Đại khái chuyện có chút trùng hợp, có điều, đáng thương Hàn Phi thiếu gia, hắn đến chết cũng không quên nữ tử tên Hồng Nhi này."

Hồng nhi không khỏi giật mình: "Ngươi nói Hàn Phi thiếu gia kia chết rồi sao?"

Ngọc Tường: "Xem ra Hồng Nhi cô nương giống như có chút quan tâm Hàn Phi thiếu gia."

Hồng nhi lạnh lùng thốt: "Thiếu gia hiểu lầm. Hắn chết cùng không chết nào có ... liên quan đến ta."

Ngọc Lân khẽ nói: "Ta nghe người ta nói kỹ nữ vô tình. Lời này đúng là một điểm không sai."

Lời vừa nói ra, nữ tử nơi này đều đổi sắc mặt. Hồng Nhi cười lạnh: "Lời này của thiếu gia là đang mắng chúng ta sao?"

Ngọc Lân vốn chỉ thuận miệng nói ra lời này, nhìn thần sắc chịu nhục của chúng nữ tử, có chút hối hận, nhưng thái độ Hồng Nhi như vậy cũng trầm mặt xuống: "Đúng thì sao? Chẳng lẽ ta nói sai ngươi?"

Hồng nhi cười lạnh: "Chuyện nam nữ hoan ái, vốn là một người muốn đánh, một người muốn bị đánh. Là chính hắn hồ đồ, oán trách ai chứ." Nói chuyện, trong tay hàn quang lóe lên, một cây trâm bạc bắn thẳng về phía yết hầu Ngọc Lân.

Những nữ tử khác cũng đồng loạt quát một tiếng, vươn tay túm lấy hai người bọn họ, ngón tay thon dài ban đầu đã biến thành lợi khí giết người. Những cô nương này thế mà đều luyện Miêu Nữ Công Pháp, trong móng tay có gì đó màu xanh lục, chứa kịch độc, vào máu là chết.

Đáng tiếc, các nàng gặp phải Ngọc Lân cùng Ngọc Tường. Thời điểm ngọn nến trong phòng lay động vài cái, chiến đấu đã kết thúc. Chúng nữ tử đứng bất động ở nhiều loại tư thế. Ngọc Lân dù bận vẫn ung dung ngồi ở vị trí trước đó, giống như chưa hề động. Ngọc Tường trường kiếm đã về vỏ.

Hồng nhi cắn răng: "Tam Bộ Tuý trong nến sao lại không có hiệu lực."

Nam Hải Cẩm Tú Cung chuyên cung cấp các loại độc dược, giải dược. Đồng thời mỗi độc dược chỉ có thể dùng một loại giải dược do họ bán ra. Nếu có người khác nghiên cứu ra giải dược, tất sẽ bị Cẩm Tú Cung truy sát.

Tam Bộ Tuý của Cẩm Tú Cung  là kỳ lạ nhất. Nghe nói được lấy từ một loại cá dưới biển sâu, loại cá này chỉ sống ở vùng biển gần Cẩm Tú Cung. Độc này vô sắc vô vị, kỳ lạ là đối với nữ nhân hoàn toàn không gây thương tổn, ăn vào ba mươi năm mươi cân, cũng không có bất kỳ ảnh tưởng gì. Nhưng nếu là nam tử, đừng nói ăn, chính là ngửi thôi nội lực cũng sẽ lập tức tẫn tán, toàn thân bủn rủn, mặc người chém giết.

Tam Bộ Tuý rất hiếm, giá cả đắt đỏ, một nhúm nhỏ cũng có giá hàng chục lượng vàng. Huống hồ đồ trong Cẩm Tú Cung cũng không phải thứ có tiền là mua được.

Ngọc Tường: "Sao lại thế. Đây là Tam Bộ Tuý thượng hạng nhất của Cẩm Tú Cung, ngửi qua dường như thấy có chút mùi thơm son phấn. Chỉ là đối với chúng ta không tạo thành ảnh hưởng thôi."

Hồng nhi căn bản không tin: "Nói bậy. Tam Bộ Tuý của Cẩm Tú Cung chỉ cần là nam nhân nhất định sẽ trúng chiêu, trừ phi các ngươi không phải nam nhân."

Ngọc Lân, Ngọc Tường nghe vậy nhìn nhau, thật có chút dở khóc dở cười.

Hồng Nhi nói như vậy, là muốn một mũi tên trúng ba con nhạn. Một, thám thính Tam Bộ Tuý có  giải dược hay không. Hai, kéo Cẩm Tú Cung xuống nước. Ba, dẫn phát xung đột cho Cẩm Tú Cung cùng bọn người Ngọc Lân.

Ngọc Lân cùng Ngọc Tường nghe lời này tuy cảm thấy khó chịu, lại không giải thích nhiều. Hồng Nhi sao chịu để mưu kế thất bại, lại hỏi thêm một câu: "Sao vậy? Chẳng lẽ hai vị thật không phải nam nhân?"

Ngọc Tường nhịn không được nói: "Ai bảo chúng ta không phải nam nhân. Tam Bộ Tuý đối với chúng ta mà nói, căn bản không tính được là loại thuốc mê ghê gớm gì."

Ngọc Lân quát khẽ: "Ngọc Tường." Ngọc Tường vội im miệng, đối Hồng nhi cười nói: "Kém chút là trúng mưu kế của ngươi, ngươi nha đầu này ngược lại có mấy phần tâm kế."

Ngọc Tường cười một tiếng, Hồng Nhi cùng những nữ tử khác không khỏi tim đập thình thịch. Trên đời này sao lại có nam tử cười lên mê người như vậy.

Ngọc Lân thấy Hồng nhi tựa hồ là thủ lĩnh của cả đám, lạnh lùng nói: "Không cần nói nhảm nhiều lời như vậy, chỉ cần thành thật trả lời mấy vấn đề, chúng ta sẽ không làm khó các ngươi."

"Công tử quá đề cao bọn ta rồi. Hồng Nhi chẳng qua chỉ là một nha đầu bình thường, chuyện biết được chỉ sợ không nhiều."

Ngọc Tường cũng đã phát hiện những cô nương khác trong phòng này đều nhìn ánh mắt Hồng Nhi mà làm việc: "Hồng Nhi cô nương, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Lấy sự thông minh của cô nương, đương nhiên hiểu được đạo lý này."

Hồng Nhi suy nghĩ một chút nói: "Không biết hai vị thiếu gia muốn hỏi gì?"

Ngọc Tường cười một tiếng: "Chuyện Tỷ Muội Cung ngươi biết bao nhiêu?"

Hồng nhi biến sắc: "Các ngươi vậy mà biết Tỷ Muội Cung?"

"Biết không nhiều, cho nên mới phải thỉnh giáo cô nương." Ngọc Tường đưa tay giải khai huyệt đạo của Hồng Nhi. Hồng Nhi vừa rồi đang trong tư thế nửa ngồi, hẳn là mười phần khó chịu.

Hồng Nhi cảm kích nhìn Ngọc Tường một cái: "Đáng tiếc địa vị của ta trong cung khá thấp, biết không nhiều."

Ngọc Tường: "Hồng Nhi cô nương ở Y Hồng Viện này có thân phận gì?"

Hồng nhi: "Ta là tam tỷ."

Ngọc Tường: "Đại tỷ là ai?"

Hồng nhi lắc đầu.

Bộ dạng này của Ngọc Tường giống như đang hỏi khẩu cung, Ngọc Lân hơi nhíu mày: "Ngọc Tường, ngươi hỏi cẩn thận chút."

Ngọc Tường hạ thấp người đáp, chuyển hướng Hồng nhi hỏi lại: "Xin hỏi đại tỷ mà cô nương nhắc đến là ai?"

Hồng nhi vẫn không nói lời nào.

Ngọc Tường thở dài: "Có một số chuyện, dù ngươi không muốn trả lời cũng phải trả lời. Ta dù không muốn tra tấn ngươi, nhưng nếu ngươi kiên quyết không chịu phối hợp, ta cũng chỉ đành phải làm, cô nương hà cớ gì muốn tự mình chuốc khổ."

Hồng Nhi do dự một chút, kiên quyết nói: "Ngươi muốn giết cứ giết, bản cô nương tuyệt không nhíu mày một cái."

"Hồng Nhi cô nương đã giết người bao giờ chưa?" Ngọc Tường đứng dậy.

Hồng Nhi có một tia e ngại, lại vẫn cười lạnh: "Người trong võ lâm, có ai trên tay chưa nhiễm máu tươi. Ta đương nhiên đã từng giết qua."

"Ta chưa từng giết người." Ngọc Tường trầm ngâm nói: "Chẳng lẽ cô nương nhất định muốn ta phải phá lệ sao?"

Hồng Nhi đã nhìn ra, hai vị Long công tử này tuy còn trẻ tuổi, võ công lại cực cao, dù thiếu khuyết kinh nghiệm giang hồ, lại rất có chủ ý, còn vô cùng khôn khéo, làm việc gọn gàng, không dây dưa dài dòng. Nếu muốn giết chết mình cũng không phải là chuyện không thể.

Nghĩ tới đây, cắn môi nói: "Người là dao thớt, ta là thịt cá, ta sẽ đem mọi thứ ta biết tận lực nói cho hai vị. Chẳng qua hi vọng hai vị thiếu gia chớ khó xử các tỷ muội khác, các nàng cũng là thân bất do kỷ"

"Tâm địa Hồng Nhi cô nương cũng rất thiện lương." Ngọc Tường là người suy nghĩ đơn giản, trong lòng cũng chưa từng để ý khác biệt nam nữ, nghĩ cái gì liền nói cái đó, câu nói này được Hồng Nhi nghe vào trong tai, lại có tư vị khác.

"Nghe nói đệ tử Tỷ Muội Cung ở Y Hồng Viện đều phải dùng Trung Tâm Hoàn, loại độc này mỗi mười ngày phải uống giải dược một lần, nếu không sẽ chết rất thảm? Hồng Nhi cô nương phải chăng lo lắng cái này mới không dám nói thật?"

"Không sai, tỷ muội chúng ta đều bị ép uống Trung Tâm Hoàn, ta nguyện ý tiết lộ bí mật trong cung, chính là hi vọng hai vị thiếu gia có thể thả các tỷ muội khác rời đi, tội để lộ bí mật Hồng Nhi một mình chịu." Hồng nhi nhìn sang các tỷ muội, nhẹ giọng nói.

Những cô nương kia lập tức đều cúi đầu, Lệ Nhi nước mắt đã rơi xuống: "Hồng Nhi tỷ tỷ."

"Hồng Nhi cô nương còn rất có nghĩa khí." Ngọc Tường khen, hắn nói đến vô cùng thành khẩn, không có chút ý châm chọc nào. Hồng Nhi nghe vậy mặt đỏ lên.

"Độc mà chư vị trúng, vừa rồi đều đã được giải." Ngọc Tường cười nói: "Bên trong thức ăn trên bàn này đều có giải dược, mọi người đã ăn không ít đi."

Thân hình chuyển động, trong nháy mắt giải khai huyệt đạo chúng nữ tử: "Mọi người có thể thử vận khí một chút."

Chúng nữ tử nửa tin nửa ngờ ngưng thần vận khí. Chỉ một lúc sau, mọi người đã phát giác, quả thật kịch độc trong cơ thể đã được giải. Những cô nương này đối đám người Ngọc Tường vừa bội phục vừa cảm kích, cùng nhau quỳ mọp xuống đất, cảm tạ ân cứu mạng.

Ngọc Tường: "Hồng Nhi cô nương, bây giờ có thể kể về Tỷ Muội Cung được chưa?"

"Có cô nương nào nguyện ý ở loại địa phương này làm việc đâu, chúng ta đều là bị cung chủ ép buộc. Bây giờ nhận được sự cứu giúp của hai vị thiếu gia, Hồng Nhi tất nhiên là biết gì nói nấy."

Hoàn cảnh Hồng Nhi cũng giống như Hương Nhi, từ nhỏ liền bị người của Tỷ Muội Cung mang đi huấn luyện, năm 15 tuổi lại phái tới Y Hồng Viện làm việc, mấy năm qua, Tỷ Muội Cung phái tới đệ tử càng ngày càng nhiều, dần dần khống chế toàn bộ Y Hồng Viện.

"Theo ta được biết, thế lực Tỷ Muội Cung rất cường đại, có không ít phân đà cùng nhân mã, mà lại thành lập khá nhiều cơ sở bí mật chuyên huấn luyện nhân thủ. Việc này đòi hỏi chi phí vô cùng lớn, mà Y Hồng Viện chẳng qua là một cái phân đà bên ngoài của Tỷ Muội Cung mà thôi, chủ yếu là để kiếm kinh phí vận hành cho nội cung."

Hồng Nhi nói đến chỗ này, vành mắt đỏ lên. Những nữ tử khác cũng đều cúi đầu xuống. Các cô nương này kỳ thật thân thế đều rất đáng thương, bị Tỷ Muội Cung khống chế lợi dụng, bán cả thanh xuân chỉ để kiếm tiền bạc cho Tỷ Muội Cung mở rộng thế lực.

Mà Tỷ Muội Cung đến nay còn chưa chính thức lộ ra thế cờ, luôn ở trong giai đoạn bí mật sắp xếp chuẩn bị, Hồng Nhi thân phận thấp, không chỉ chưa bao giờ gặp qua cung chủ, mà cung chủ danh tự là gì cũng không biết, càng không biết tổng đà đến cùng thiết lập tại nơi nào.

"Ta mặc dù có thân phận tam tỷ, bất quá là so những tỷ muội này được hành động hơi tự do chút, không cần mỗi ngày đều làm việc." Nói đến đây, sắc mặt Hồng Nhi càng đỏ.

Nguyên lai Y Hồng Viện có quy định rất khắc nghiệt, những cô nương này mỗi ngày phải kiếm đủ một trăm lượng bạc mới có thể nghỉ ngơi, nếu không liền không được ăn cơm. Khó trách lúc hai người Ngọc Tường, Ngọc Lân mời những cô nương này ăn một bàn thịt rượu, các nàng đều ăn đến tận hứng như thế.

Chính Lan là nhị tỷ, cũng là người đứng đầu nơi này, bình thường chuyện lớn chuyện nhỏ đều do nàng định đoạt. Còn một vị đại tỷ khác, thân phận bí ẩn, bình thường một tháng mới đến một lần, hoặc là vì tiếp đãi truyền lệnh sứ giả của Tỷ Muội Cung mới xuất hiện. Nhưng mỗi lần tới đều lấy mạng che mặt, trừ Chính Lan, chưa ai thấy qua mặt thật của nàng.

"Ta mặc dù từ nhỏ ở Tỷ Muội Cung lớn lên, nhưng chuyện liên quan tới Tỷ Muội Cung ta dường như biết rất nhiều, nhưng lại dường như cái gì cũng không biết. Chúng ta đều chỉ là nghe lệnh làm việc, chuyện khác cũng không thể hỏi nhiều." Hồng Nhi thở dài một hơi.

Ngọc Lân hỏi: "Nơi này của các ngươi vốn có một vị cô nương tên Hương Nhi phải không?"

Hồng nhi nhẹ gật đầu: "Hương Nhi vốn là người trong cung phái tới chấp hành nhiệm vụ đặc biệt, có điều, nàng bởi vì nhiệm vụ thất bại, đã chết được hơn một tháng."

Ngọc Lân thầm gật đầu, xem ra nữ tử tên Khả Khả kia thật sự giữ lời, không phản bội Hương di. Ninh Hương Nhi đã biến mất khỏi thế gian này, không lâu nữa, nghĩa nữ của Mai đại nhân Mai Nhi sẽ gả cho hoàng thượng Tử Đình làm vợ.

"Muội muội Hương Nhi tên là Phân Nhi, vốn cũng ở đây, sau khi Hương Nhi chết, liền cùng truyền lệnh sứ giả của nội cung đi rồi." Hồng nhi có chút kỳ quái hỏi: "Các ngươi sao lại biết chuyện này?"

Ngọc Lân không trả lời vấn đề của nàng, mà tiếp tục hỏi: "Truyền lệnh sứ giả?"

"Phải. Chúng ta gọi như vậy. Các nàng nắm giữ truyền lệnh bài của Tỷ Muội Cung, đều là nội cung dòng chính đệ tử, đôi lúc sẽ đến Y Hồng Viện phân phó một chút nhiệm vụ đặc biệt. Có điều, đều là đại tỷ tiếp đãi các nàng, cụ thể ta cũng không rõ ràng." Hồng Nhi thành thật trả lời.

Ngọc Tường suy đoán: "Chính Lan là nhị tỷ, lẽ nào đại tỷ là Chính Hồng?

Hồng nhi lắc đầu: "Nhất định không phải Chính Hồng. Chính Hồng chẳng qua chỉ là nhân tình của Chính Lan."

Ngọc Tường nghe xong vô cùng thắc mắc: "Chính Hồng cùng Chính Lan không phải đều là nữ tử sao? Chẳng lẽ Chính Lan là nam giả nữ trang?"

Hồng nhi thấy Ngọc Tường đơn thuần, mặc dù khó chịu, vẫn nhịn không được nở nụ cười: "Những chuyện xấu xa kia, thiếu gia không cần phải biết. Diện mạo của "Đại tỷ" ta mặc dù chưa từng thấy qua, chẳng qua có thể khẳng định là một lão thái bà niên kỷ khá lớn, tuyệt đối không phải Chính Hồng."

Ngọc Lân bỗng nhiên mở miệng: "Hai vị ở sát vách nghe lén đã lâu, sao không vào nói chuyện phiếm một chút.

     Lời còn chưa dứt, người đã phi thân đến ngoài cửa, Ngọc Tường cũng đuổi theo, một lúc sau, Chính Lan cùng Chính Hồng vẻ mặt ủ rũ đi vào phòng.

     Hồng Nhi và những người khác rất kinh ngạc, Ngọc Lân cùng Ngọc Tường cũng chậm rãi đi vào. Nguyên lai Chính Lan cùng Chính Hồng đang muốn chạy trốn, lại bị hai người Ngọc Lân chặn lại.

     Chính Lan cùng Chính Hồng vô luận ra chiêu như thế nào, luôn sẽ một chiêu liền bị Ngọc Lân dùng kiếm bức ở yết hầu, thời gian mặc dù ngắn, Chính Lan cùng Chính Hồng đã dùng ra toàn thân sở học, đều không thể thoát được nửa bước, vì vậy sau khi Ngọc Tường đưa tay làm động tác mời, cả hai đành phải vào trong.

     Sau khi Chính Lan vào phòng, nhìn Hồng nhi, chế nhạo: "Ta sớm đã nhìn ra tiện nhân ngươi sinh lòng bất mãn với Cung chủ, bây giờ quả thật dám phản bội Tỷ Muội Cung, ngươi không sợ bị cung quy nghiêm trị sao?"

     Bọn người Hồng Nhi đã bị Chính Lan đè ép từ lâu, sớm sinh lòng sợ hãi, nghe Chính Lan nói không khỏi bị dọa đến cúi đầu.

     Đúng vào lúc này, Tiểu Tả, Tiểu Hữu áp giải bảy đại hán vào trong. Hai người đối Ngọc Lân cùng Ngọc Tường khom người hành lễ: "Bẩm hai vị sư huynh, bảy người này là thị vệ của phân đà, toàn bộ đã bị bắt, ba mươi hai người còn lại đều bị phế bỏ võ công, nhốt trong địa lao."

     Chính Lan kinh ngạc nhìn hai người: "Hai người các ngươi nhanh như vậy liền dám phản bội Tỷ Muội Cung? Chẳng lẽ không sợ độc xuyên tim sẽ khiến các ngươi chết không có chỗ chôn sao."

     Tiểu Tả cười nói: "Chúng ta tới nơi này làm việc vốn là phụng mệnh mà đến, sao có thể nói là phản bội. Huống hồ độc Trung Tâm Hoàn mà chúng ta nuốt vào sớm đã được giải. Tỷ Muội Cung sớm muộn cũng sẽ bị chúng ta hủy đi, ngươi vẫn nên sớm bỏ tối theo sáng đi."

     Chính Lan hừ một tiếng: "Muốn diệt Tỷ Muội Cung ta, còn phải xem bản lĩnh các ngươi."

     Ngọc Lân sầm mặt lại: "Chính Lan, ngươi bây giờ đã là một tù nhân, nếu còn ngoan cố, cũng không có chỗ gì tốt."

     Chính Lan nhìn khuôn mặt anh tuấn của Ngọc Lân, trong lòng thở dài : "Nhị thiếu gia là đang uy hiếp ta sao. Có điều, một hồi chúng ta liền sẽ trở thành thân thích, vẫn nên lưu chút mặt mũi cho nhau thì tốt hơn."

     Ngọc Tường kỳ quái hỏi: "Ai trở thành thân thích với ngươi?"

     Chính Lan cười nói: "Đại ca các ngươi làm phò mã của Tỷ Muội Cung chúng ta, chẳng lẽ không phải chính là thân thích." Ngọc Tường: "Ngươi đừng nói bậy, đại ca sao lại làm phò mã của các ngươi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro