Chương 18: Hồng Nhan Mị Tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Sau khi Hồng Nhi cùng Lệ Nhi vào trong, kinh hô một tiếng, lệ rơi đầy mặt.
Ngọc Lân thở dài một hơi: "Truy Hồn Đinh, Hóa Thi Phấn, thủ đoạn thật ác độc." Ngọc Tường cũng phát hiện trong mỗi vũng máu có một nhánh cương châm dài ba tấc màu đen.
Hồng Nhi hoảng sợ nói: "Nhất định là đại tỷ đến. Chỉ có đại tỷ mới có cách giết người kiểu này. Đại tỷ thủ đoạn độc ác, Chính Lan cùng Chính Hồng cũng không buông tha."
Lệ Nhi càng bị dọa đến bờ môi trắng bệch, nói không ra lời, nếu không phải mới vừa rồi nàng cùng Hồng Nhi rời đi, giờ phút này cũng đã hóa thành vũng máu.
"Ngươi nói người gọi là đại tỷ kia mỗi tháng mới đến một lần mà, sao lại trùng hợp như vậy" Ngọc Tường cũng có chút uể oải, nghĩ không ra nhất thời sai lầm, sự tình sẽ biến thành tình trạng thế này.
Ngọc Lân nhớ tới mới vừa rồi còn là nữ tử hoa dung nguyệt mạo, bây giờ lại biến thành từng vũng từng vũng máu, cũng có chút khổ sở: "Nếu đem các nàng rời khỏi đây trước liền tốt rồi."
Hồng Nhi vừa lau nước mắt vừa nói: "Hai vị thiếu gia cũng không cần tự trách, chuyện này đối với các nàng mà nói, có lẽ cũng là một loại giải thoát."
Bây giờ nhiều lời vô ích, Ngọc Lân nói:  "Tìm đại ca trước đi."
Đám người lần nữa đi vào cái gọi là lầu tiếp khách quý, trong viện yên tĩnh, không có chút âm thanh nào, trong phòng cũng không có đèn.
Ngọc Lân ho nhẹ một tiếng nói: "Đại ca, Ngọc Lân, Ngọc Tường cáo tiến."
Trong phòng im ắng. Ngọc Lân có chút do dự, không biết có nên đi vào không.
Hồng Nhi kỳ quái hỏi: "Vì sao còn không vào xem."
Ngọc Tường: "Vừa rồi đại ca phân phó chúng ta ra ngoài, muốn cùng Trục Nguyệt cô nương nói chuyện riêng, bây giờ không được đại ca cho phép, sao có thể mạo muội đi vào."
Hồng Nhi nhịn không được trong lòng cười một tiếng, hai vị thiếu gia phong thần tuấn lãng này, có lúc thông minh vô cùng, có lúc lại thuần phác như thế, dường như không có một chút kinh nghiệm giang hồ nào.
"Nếu đại ca các ngươi còn ở trong phòng, đương nhiên sẽ lên tiếng, huống hồ các ngươi vốn đến đối địch cùng Tỷ Muội Cung, cũng không phải thật đến dạo kỹ viện." Nói đến chỗ đây, không khỏi đỏ mặt.
Ngọc Lân cùng Ngọc Tường nghe, có chút xấu hổ. Đây đúng là lần đầu tiên bọn hắn xử lý loại chuyện này. Ngọc Lân khẽ khom người nói: "Đại ca thứ tội, bọn tiểu đệ vào đây." Vung tay lên, cùng Ngọc Tường đi vào.
Hồng Nhi nhịn cười, nhóm một cây đuốc liền vào theo.
Trong phòng bày biện không thấy lộn xộn chút nào. Chỉ là trên giường lớn màn thêu đã buông xuống. Ngọc Lân nhíu mày một cái, đem màn thêu nhẹ nhàng vén lên, bên trong hoàn toàn trống không.
Đệm chăn mặc dù có vết tích sử dụng, lại cũng không lộn xộn.
Lúc này ngoài cửa truyền đến thanh âm Tiểu Tả: "Ngọc Lân sư huynh, các ngươi ở bên trong sao?"
Tiểu Tả cùng Tiểu Hữu trông thấy Ngọc Lân cùng Ngọc Tường mang theo hai cô nương đi ra, có chút kỳ quái, hạ thấp người bẩm báo: "Hai vị sư huynh, Tứ thúc, Ngũ thúc đến."
Ngọc Lân nhìn Ngọc Tường một cái, hai người đều thở dài.
Long Vũ, Long Tinh đang đứng trên đại sảnh. Ngọc Lân, Ngọc Tường cùng Tiểu Tả, Tiểu Hữu đồng loạt vén áo chĩa một gối xuống đất: "Tứ thúc, Ngũ thúc."
Hồng Nhi, Lệ Nhi thấy Long Tinh, Long Vũ phong thần tuấn lãng đều rất kinh ngạc. Không nghĩa đến thúc thúc của Ngọc Lân lại trẻ tuổi như vậy, lại còn rất anh tuấn.
Hai người đứng ở nơi đó, như hai viên minh châu chói mắt bên trong hãn hải, dù chỉ mặc một thân trường bào màu lam nhạt phổ thông, phần tuấn dật tiêu sái kia, lại thực khiến người cảm thấy giống như thần tiên trên trời.
Nhất là Ngũ thúc Long Tinh, khuôn mặt tinh xảo tuyệt mỹ, thực sự là thế gian hiếm thấy. Hồng Nhi ở chốn phong trần lăn lộn nhiều năm, vẫn kìm lòng không được nhìn đến phát ngốc.
Long Tinh mở miệng hỏi: "Ngọc Kỳ đâu?"
Hồng Nhi, Lệ Nhi nghe hắn nói chuyện, thanh âm càng là tràn ngập từ tính, nhịn không được đồng thời mở miệng đáp: "Không biết." Hai người đồng thời trả lời, lại đột nhiên bừng tỉnh, đều xấu hổ cúi đầu.
Ngọc Lân vội hạ thấp người bẩm báo: "Tứ thúc, ngũ thúc, đều do bọn chất nhi hành sự bất lực. Những cung nhân Tỷ Muội Cung bị phế đi võ công kia đều đã bị giết chết. Chỉ có hai vị cô nương này may mắn sống sót."
Ngọc Tường cũng hạ thấp người nói: "Bẩm Tứ Thúc, Ngũ Thúc, đại ca cùng một cô nương ở đây tên Trục Nguyệt cũng không thấy đâu."
Long Vũ mỉm cười, Long Tinh đã hơi nhíu mày: "Nói rõ ràng chút."
Long Vũ tính tình thoải mái, đối đãi con cháu trong nhà tương đối khoan dung, Long Tinh tâm tính lạnh hơn, những chất nhi này đều rất sợ hãi.
Ngọc Lân vội đáp một tiếng, đem chuyện từ sau khi bọn họ đến bẩm báo từ đầu chí cuối một phen.
"Hồng Nhan Mị Tình Kiếm." Long Tinh là võ học kỳ tài, võ công trong thiên hạ còn chưa có thứ hắn không biết. Nghe nói Trục Nguyệt thế mà lại luyện loại võ công này, cũng có chút kinh ngạc. Đây là bí mật bất truyền của Tiểu Thục Sơn, người Tỷ Muội Cung sao lại biết đến.
"Loại võ công này mặc dù kì lạ, nhưng lấy năng lực của Ngọc Kỳ, theo lý không nên. . ." Nhìn thoáng qua tứ ca, Long Tinh liền im ngay không nói nữa.
"Tiểu Tả, mỗi ngày vào lúc này, Y Hồng Viện sẽ có bao nhiêu khách nhân?" Long Vũ nhìn về phía Tiểu Tả.
"Y Hồng Viện mặc dù đối khách nhân rất là bắt bẻ, nhưng đây là đất kinh kỳ, nơi lắm kẻ tài đại khí thô*, bình thường cũng có trên dưới một trăm người." Nói đến đây, nhìn Tiểu Hữu một cái: "Kỳ lạ, chất nhi cùng Tiểu Hữu vừa rồi đã tìm qua, viện tử to như vậy lại trừ chúng ta ra, những người khác giống như đều đột nhiên biến mất."

*Tài đại khí thô(财大气粗): Giàu có hào sảng (tài sản giàu có, phong thái bất phàm)

Long Vũ hỏi: "Trong nội viện này có lắp đặt mật thất nào không?" Hồng nhi vội nói: "Chúng ta chỉ biết một chỗ, thế nhưng nơi đó không có ai cả."
Long Vũ đi ra đại sảnh, đám người đi theo phía sau, yên lặng chờ Long Vũ phân phó.
Long Vũ cẩn thận xem xét địa hình chung quanh, lại tung người nhảy lên nóc phòng nhìn một chút, hỏi: "Y Hồng Viện có giả sơn nào diện tích khá lớn không?"
Hồng nhi: "Có, trong hậu viện có một giả sơn thông đến chỗ tường viện."
Long Vũ phi thân mà đi, Long Tinh, Ngọc Lân cũng vội theo sau. Ngọc Tường nhìn Hồng Nhi, Lệ Nhi, nói: "Ta giúp các ngươi." Hai tay vung lên, mỗi tay bắt lấy đầu vai một người, phóng đi.
Võ công của Hồng Nhi, Lệ Nhi đã hoàn toàn biến mất, không khác gì thường nhân. Ngọc Tường thế mà không tốn chút sức nào mang theo hai người bay lên không, công lực cỡ này cực không tương xứng với tuổi của hắn.
Trước giả sơn, Ngọc Kỳ cùng Trục Nguyệt đang nói chuyện. Trên núi giả đã mở một đạo cửa ngầm, một bóng người màu đen đột nhiên bay vào.
Ngọc Kỳ dường như muốn đuổi theo người áo đen kia, Trục Nguyệt hai tay dang ra, ngăn lại Ngọc Kỳ. Kỳ quái là Ngọc Kỳ vậy mà không xông vào nữa. Long Vũ thân hình dừng lại, quát khẽ: "Ngọc Kỳ."
Ngọc Kỳ vội lui lại, khom người: "Tứ Thúc, Ngũ Thúc."
Ngọc Tường mang theo Hồng Nhi, Lệ Nhi cũng đến, trông thấy đại ca, không khỏi cao hứng.
Trục Nguyệt thấy đám người đến, tay trái hơi động một chút, trong tay nhiều thêm một thanh kiếm vàng dài năm tấc, chính vũ khí người dùng Hồng Nhan Mị Tình Kiếm sử dụng.
Ngọc Kỳ: "Có một nữ tử che mặt tiến vào trong địa đạo, nhìn thân phận tựa hồ là chủ sự Y Hồng Viện." Long Vũ tới trước, lờ mờ nhìn thấy.
Long Tinh cau mày hỏi: "Nàng chính là người sử dụng Hồng Nhan Mị Tình Kiếm sao?"
Ngọc Kỳ hơi đỏ mặt: "Chất nhi hổ thẹn."
Long Vũ tay vung lên: "Long Tinh, ngươi đem nàng bắt lấy." Đối Ngọc Kỳ nói: "Để Ngũ Thúc ngươi lược trận." Theo tiếng nói, thân hình thẳng hướng cửa hang bay đi. Trục Nguyệt di động thân mình, muốn cản trở.
Long Tinh quát: "Đứng lại." Chỉ phong hơi gảy, đã đánh tới yếu huyệt nơi phần lưng Trục Nguyệt. Trục Nguyệt đành phải né người tránh đi. Long Vũ đã đi vào trong địa đạo.
Trục Nguyệt dù đã tránh né, nhàn nhạt chỉ phong vẫn quét trúng phần lưng của nàng. Có điều, Long Tinh nắm giữ lực đạo vừa đúng, chỉ phong dù đánh đến, lại không có chút nào tổn thương. Một chỉ này của Long Tinh, chỉ là cản, tuyệt không muốn tổn thương nàng.
Trục Nguyệt nhìn Long Tinh bỗng nhiên cười một tiếng, lông mi thật dài nhấp nháy hai lần, nhìn hết sức mê người. Trục Nguyệt nói khẽ: "Đa tạ vị công tử này thủ hạ lưu tình." Nói chuyện, nhẹ nhàng thi lễ. Váy lụa phiêu động, nhàn nhạt hương khí tràn ngập.
Long Tinh thân hình khẽ động, một đạo kiếm khí vọt tới, nguyên lai Trục Nguyệt mượn cơ hội hành lễ, vậy mà bắn ra một đạo kiếm khí.
Long Tinh thản nhiên nói: "Ngươi gọi Trục Nguyệt? Nếu ngươi nguyện ý bó tay chịu trói, có thể miễn chút khổ."
Long Tinh tiếng nói trong sáng, Ngọc Tường nghe được thân hình run lên, trong lòng thầm nói một tiếng hổ thẹn, nguyên lai vừa rồi lúc Trục Nguyệt hành lễ, Ngọc Tường vậy mà ngây ngốc một chút, nếu mới vừa rồi người Trục Nguyệt xuất thủ công kích là hắn, lúc hắn tâm thần hoảng hốt, chắc chắn bị tổn thương dưới kiếm khí kia. Hồng Nhan Mị Tình Kiếm này quả thật lợi hại.
Ngọc Tường đang nghĩ đến chuyện này, bỗng nhiên cảm thấy có một ánh mắt lạnh lẽo đảo qua, chính là Ngọc Kỳ sư huynh, nghĩ đến mình vừa rồi thất thố nhất định đã bị sư huynh nhìn thấy, không khỏi giật nảy mình.
Trục Nguyệt nhẹ nhàng hướng phía trước đi vài bước, dáng dấp yểu điệu. Kẻ khác khiêu vũ cũng chưa chắc đẹp bằng nàng đi mấy bước như vậy, khiến người hận không thể bảo nàng đi nhiều hơn mấy bước.
Trục Nguyệt vừa đi vừa nhẹ nhàng nói: "Tiểu nữ chính là Trục Nguyệt, vị công tử này tuấn lãng như nhật nguyệt, làm cho lòng người sinh kính yêu, không biết công tử xưng hô thế nào." Nói chuyện, đã cách Long Tinh càng ngày càng gần.
"Phó Long Tinh." Long Tinh nhìn Trục Nguyệt, cười nói: "Cô nương xin dừng bước. Tại hạ không muốn động thủ."
Trục Nguyệt than nhỏ một tiếng, lại không thể không dừng bước, Long Tinh mặc dù nở nụ cười nhẹ, nhưng sát khí lạnh thấu xương trên thân đã khiến Trục Nguyệt không cách nào lại đến gần thêm nửa bước.
Trục Nguyệt trong lòng kinh ngạc võ công Long Tinh lại cao như thế, nhưng mặt ngoài lại càng làm cho người khác yêu thương: "Hóa ra là Phó Thiếu Hiệp. Tiểu nữ chỉ là một người bị bức hiếp đáng thương, cầu Phó Thiếu Hiệp thả cho tiểu nữ một con đường sống." Hốc mắt đỏ lên, lã chã chực khóc. Điềm đạm đáng yêu, làm lòng người rung động.

     "Ngươi đã làm qua chuyện gì, tự mình rõ ràng nhất." Long Tinh không hề bị lay động: "Tại hạ chỉ là phụng mệnh bắt người, về phần muốn xử trí như thế nào, tại hạ cũng không rõ ràng."
     Long Tinh nhìn Trục Nguyệt một chút, đích thật là nữ tử mỹ lệ hiếm thấy, đáng tiếc lại đã luyện loại võ công ác độc như thế, thực sự đáng tiếc.
     Trục Nguyệt bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn thoáng qua Ngọc Kỳ sau lưng Long Tinh, u oán nói: "Ngọc Kỳ, ngươi cũng không chịu van xin cho ta sao? Chẳng lẽ thật sự không niệm tình cũ chút nào?"
     Ngọc Kỳ không khỏi hơi đỏ mặt.
     Long Tinh có chút buồn cười, nghĩ thầm, nha đầu này mưu ma chước quỷ thật nhiều. Lại âm thầm may mắn, cũng may đại ca không ở bên cạnh, nếu không, nghe được lời này, mình không chừng đều phải bồi Ngọc Kỳ chịu phạt.
     Hơi nhíu mày lại nói: "Trục Nguyệt cô nương, những tâm tư kiểu này ngươi cũng không cần động. Ngươi tốt nhất nên đánh cược buông tay một lần, có lẽ còn có cơ hội thoát chết."
     Trục Nguyệt quay lại nhìn Long Tinh nói: "Phó thiếu hiệp đã khăng khăng muốn bức bách, Trục Nguyệt đành phải phụng bồi."
     Tất cả mọi người cho rằng nàng muốn ra chiêu, nào biết nàng giơ tay đánh ra một chùm khói tím, người lại phóng hướng Ngọc Kỳ đang đứng, đúng là dự định chạy trốn.
     Trục Nguyệt kỳ thật đã ba lần thử qua võ công Long Tinh, biết Hồng Nhan Mị Tình Kiếm của mình vậy mà đối Long Tinh vô hiệu, từ lúc nàng xuất đạo đến nay, đây là lần đầu tiên thất bại, trong lòng kỳ thật đều sớm sợ hãi, căn bản không có dũng khí tiếp tục chiến đấu.
     Ngọc Kỳ không kịp suy nghĩ nhiều, trường kiếm trong tay vung lên, Trục Nguyệt dường như không nghĩ tới Ngọc Kỳ sẽ ngăn cản, dừng bước lui lại.
     Trong mắt Trục Nguyệt chứa đầy u oán, nhìn về phía Ngọc Kỳ, lại một câu cũng không nói. Ngọc Kỳ nhìn ánh mắt Trục Nguyệt, trong lòng nói không nên lời là tư vị gì.
     Trục Nguyệt cắn răng một cái, quay người trở lại, kiếm trong tay hướng Long Tinh vạch tới. Võ công của nàng thực sự rất kỳ quái, tựa như vũ đạo, tư thế xinh đẹp, bước chân uyển chuyển, trong lúc phất tay, nhìn đẹp không sao tả xiết, kiếm lại không rời các điểm có huyệt vị quanh thân Long Tinh, chiêu chiêu đoạt mệnh.

     Bọn người Ngọc Kỳ thấy võ công Trục Nguyệt cao cường, đều rất kinh ngạc. Không nghĩ đến Tỷ Muội Cung lại có người có võ công xuất chúng như thế, khó trách sẽ nhanh chóng quật khởi trên Giang Hồ.
     Long Tinh lại là hời hợt, tiêu sái tự nhiên, chỉ bằng một hai chưởng, liền đem toàn bộ chiêu thức của Trục Nguyệt hóa giải, nhưng lại không vội phản công, chỉ là phá giải Trục Nguyệt công kích. Thoáng chút đã qua hơn mười chiêu.
     Trục Nguyệt đã mồ hôi đầm đìa, thở gấp liên tục. Váy lụa trên người có chút trượt xuống, lộ ra bờ vai trắng nõn đầy đặn, nhìn càng thêm quyến rũ động lòng người. Mà nàng càng múa, trên thân càng tản mát ra một loại mùi thơm khiến người khác sinh ra ý nghĩ kỳ quái.
     Ngọc Tường đã không còn dám nhìn, cụp xuống hai mắt, nín thở ngưng thần, chỉ cảm thấy Trục Nguyệt tựa hồ đối với mình tình thâm vô hạn, lại tựa hồ đối với mình khoanh tay đứng nhìn sinh lòng u oán, chỉ cảm thấy sắp nhịn không được muốn thay nàng ra tay, cản trở kiếm thức của ngũ thúc.
     Ngọc Tường vậy mới biết Hồng Nhan Mị Tình Kiếm lợi hại. Tình huống của Ngọc Lân cùng Ngọc Kỳ cũng không khá hơn chút nào. Đều âm thầm vận công chống đỡ.
     Long Tinh như cũ không vội không chậm, khí định thần nhàn. Long Tinh tuy còn trẻ tuổi, lại luyện Băng Tâm kiếm pháp, Trục Nguyệt cho dù nóng như lửa, gặp phải Long Tinh cũng vô thành vô dụng.
     Hồng Nhi lại thỉnh thoảng hướng ánh mắt nhìn về phía Ngọc Tường, càng nhìn càng cảm thấy Ngọc Tường ngọc thụ lâm phong, anh tuấn phi phàm, tim không khỏi đập thình thịch.
     Lệ Nhi thì cái gì cũng nhìn không rõ, vừa thay Trục Nguyệt lo lắng, vừa hi vọng Long Tinh có thể đem Trục Nguyệt bắt lấy, trong lòng mâu thuẫn không thôi.
     Bỗng nhiên bí đạo trong giả sơn truyền đến tiếng người ồn ào.
     Hơn trăm nam tử cao thấp mập ốm không đồng nhất, niên kỷ lớn nhỏ không đều lao ra, những nam tử này phần lớn sắc mặt tái nhợt, quần áo không chỉnh tề. Sau khi ra khỏi thông đạo, nguyên bản những người này gương mặt đều là hoảng hốt chạy trối chết, cũng thống nhất đổi thành một cái gương mặt, ánh mắt đờ đẫn, khóe miệng chảy nước bọt, bất động không nói gì nhìn về phía Trục Nguyệt.
     Sau đó Long Vũ trầm mặt từ trong địa đạo đi ra, Tiểu Tả, Tiểu Hữu theo phía sau.

     Lúc Long Vũ nhìn thấy loại tràng diện này, không khỏi buồn cười: "Long Tinh, tốc độ nhanh chút."
     Long Tinh lên tiếng, tay trái chợt hoá chưởng thành chỉ, chỉ tay điểm vào kiếm trên tay Trục Nguyệt, Trục Nguyệt kinh hô một tiếng, kiếm leng keng rơi xuống đất, lòng bàn tay cũng chảy ra máu, Long Tinh cười một tiếng: "Ngươi còn muốn tái chiến sao?"
     Trục Nguyệt còn chưa nói chuyện, chợt thấy một bóng người lóe lên, nhào tới. Long Tinh thân hình chuyển một cái, tránh ra, vung tay lên, cách không điểm trụ yếu huyệt trên hai vai Trục Nguyệt.
     Người nhào về phía Long Tinh đã bị quẳng xuống đất, nửa ngày không đứng dậy được, người này đúng là một trong những nam tử từ địa đạo đi ra. Dáng dấp tương đối tráng kiện, một thân áo quần tơ lụa thượng hạng, lúc này giãy dụa  bò lên nói: "Dừng tay, một đại nam nhân như ngươi khi dễ một cô nương yếu ớt thì tính là anh hùng hảo hán gì, mau đem vị cô nương này thả ra."
     Mà gần trăm nam tử kia cũng lấy lại tinh thần, cùng nhau lao đến, nhao nhao quát: "Mau thả vị cô nương này ra." Cũng có người hô: "Cô nương không cần sợ, chúng ta tới cứu ngươi." Càng có người hô: "Nhanh đi báo quan, sao lại có người còn dám ở  Y Hồng Viện giương oai như vậy."
     Đám người Long Vũ gặp tình cảnh hỗn loạn này thật sự là không kịp chuẩn bị. Long Vũ quát: "Mang đi."
     Long Tinh lên tiếng, một chưởng đẩy ra, đem những nam tử phía trước đều đẩy qua một bên, nhìn Trục Nguyệt một cái, quát: "Ngọc Kỳ, ngươi mang theo nàng."
     Ngọc Kỳ đáp một tiếng, đành phải tới ôm lấy Trục Nguyệt. Huyệt đạo Trục Nguyệt bị chế trụ, cũng không phản kháng, thấy Ngọc Kỳ đến ôm nàng, ngược lại mỉm cười.
     Ngọc Kỳ mang theo Trục Nguyệt, Ngọc Lân mang theo Lệ Nhi, Ngọc Tường mang theo Hồng Nhi, cùng Long Tinh, Long Vũ chạy như bay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro